Ngoại trừ đám Mông Thuần, Xích Linh ở quân đoàn số tám kia biết vì sao họ
lại sợ Khương Ẩn Hoàng đến vậy ra thì những người khác vốn không biết
những việc Khương Thành đã trải qua ở Thiên Cung.
Theo như bọn họ thấy, bên kia nhìn thấy Khương chưởng môn nên gia trì buff
phục thù, sĩ khí phải tăng lên gấp bội mới phải.
Sao có thể lui rồi?
Nhưng bên kia quả thực đã lui.
Thế này cũng vô lí quá.
“Không hổ là Khương chưởng môn, chỉ cần xuất hiện là đã dọa bên kia chạy
trối chết.”
Mông Thuần và Xích Linh đã nóng lòng ra màn nịnh hót mới ra lò.
“Cái gì gọi là cảnh giới?”
“Binh không chiến mà đã phục chính là cảnh giới cao nhất.”
“Người ta phải khổ chiến vô cùng, Khương chưởng môn lại như gió thoảng mây
bay, lá không đụng người, so sánh vậy thảm không biết bao.”
Sự tâng bốc của hai người khiến tâm tình có phần tiếc nuối của Khương Thành
trở nên tốt hơn hẳn.
Hắn cười vỗ vai Mông Thuần, Xích Linh.
“Ha ha ha, khiêm tốn khiêm tốn, phải khiêm tốn nào.”
Spotlight bị người mới đến cướp mất, đám đệ tử của Phi Tiên môn sao có thể
lạc hậu lại được?
Khương chưởng môn mỗi lần nói” khiếm tốn khiêm nhường” là phải thêm sức
nặng vào.
“Khương chưởng môn lần này triển lộ một tuyệt chiêu mới, các ngươi có phát
hiện ra chưa?”
Đan Thái làm ra vẻ cao thâm sờ cằm.
“Cái gì mà tuyệt chiêu mới?”
Đến cả Khương Thành cũng có phần tò mò.
Lẽ nào thiên hồn của ca ngươi có thể nhìn ra à?
Nhưng mà ta còn chưa dùng trước mặt người khác mà.
Đón lấy ánh mắt tò mò của mọi người, Đan Thái ưỡn ngực, lấy uy quyền vô
biên tuyên bố đáp án.
“Đó chính là tài ăn nói.”
Mọi người như chợt hiểu ra.
Phải rồi, đám địch kia bị cái mồm như bắn pháo của Khương Thành đẩy lui.
Đúng là dùng loại năng lực này.
“Lợi hại lợi hại.”
“Chỉ dựa vào hai ba câu đã có thể đẩy lùi kẻ địch, không hổ là Khương chưởng
môn.”
“Tài ăn nói như vậy đúng là hiếm gặp.”
“Không ngờ Khương chưởng môn không những có thực lực xuất chúng mà còn
có một cái miệng hơn người.”
“Lại chả thế, miệng của Khương chưởng môn có thể biến chết thành sống.”
Theo làn sóng tâng bốc của các đệ tử, gương mặt Thành ca sầm lại.
Má nó, ông đây là hệ thống hack, trước nay đều dựa vào thực lực là giết địch,
cần ăn nói làm gì?
Đan Thái nịnh ngựa lành thành ngựa què rồi.
“Được rồi, được rồi.:
Hắn bực bội khua tay.
“Kẻ địch rút lui rồi, chúng ta tiếp tục tiến công, sớm lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh
về.”
Trong lúc bộn họ tiến công, chủ soái Thiên Vi Quân là Cảnh Vương và chủ soái
Thiên Thí Quân là Sát Vương cũng đã nhận được tin tức của Khương Thành.
Cũng biết hai nhanh quân ở tiền tuyến đã lui binh.
“Khương Thành mang theo hơn hai ngàn người của Phi Tiên môn và hơn ba
mươi ngàn đồ tạp nham, hơn nữa còn đang tiếp tục tiến công chúng ta?”
“Hắn ngông cuồng vậy ư?”
“Coi chúng ta như hết người à?”
Suy cho cùng thì Cảnh Vương và Sát Vương cũng là Thần Quân, trong lòng vẫn
xem Khương Thành không là gì đáng kể.
“Theo ta điểm binh, đi diệt hắn trước.”
“Ta không tin hắn thật sự thần kì như họ nói.”
Dù chăng hắn cũng là dân lâu năm, tư cách bày ra đó, đối với một Thần Quân
mới cũng thấy không vừa mắt.
Nhưng mà những phụ tá thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Nghe nói Khương Thành có những tám cột đồ đằng, không thể khinh thường
được.”
“Phi Tiên môn mà hắn dẫn theo có đến bốn Đạo thánh, còn có Mâu Vũ của Vân
Bái vực.”
“Nhìn có vẻ không nhiều nhưng sức mạnh thực tế lại rất lớn.”
“Ta đã nghiên cứu thử những chuyện Khương Thành đã trải qua, cả một đường
đầy kì tích, có lẽ là may mắn theo.”
“Nếu muốn đối phó với loại người này thì phải tập trung sức mạnh, dùng tư thái
lôi đình là nghiền ép, không có hắn con đường sống.”
“Hơn nữa hắn giết sang đây không chút che đậy có khả năng vẫn còn cao thủ ở
sau.”
Cảnh Vương và Sát Vương nghe cũng rất có lí.
Quá trình Khương Thành ở Thiên Cung kia cho dù ở Thiên Đan Tư, triển khai
kiếm đạo thập tam trọng, ở đại hội Thông Thần hay là chiến tích nghịch thiên ở
Thiên Lạc Quân sau cùng, thậm chí là bức lui Tẫn Uy tinh, toàn bộ đều là kì
tích.
Loại người này có phần giống với khí vận chí tử.
Cho dù sức mạnh có mạnh hơn hắn thì vẫn luôn có khả năng bị giết.
“Truyền lệnh xuống, Khương Thành đến tập kích không được đánh.”
“Tiếp tục lùi, dụ dịch vào sâu.”
“Chời khi hai nhánh quân Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân lùi đến Vũ Đường
cốc của Nhu Nguyệt lĩnh thì tập trung sức mạnh của ba mươi Đạo Thánh đến
vây kích tiêu diệt.”
“Đến lúc đó thì một tên cũng không được bỏ qua.”
Dưới mệnh lệnh như thế của hai nhánh quân, Khương Thành rất nhanh đã giết
đến trước thành lũy thứ hai.
Lần này không cần chờ hắn một mình phá trận thì bên kia đã chủ động tản hết
phòng ngự đại trận.
Ngay sau đó, mấy tiên tướng hộ vệ nơi đó mang hơn mười ngàn người đến đón.
Khương Thành còn tưởng đối phương sẽ giết ra, bản thân cũng sẽ có một trận
dã chiến.
Nào ngờ đối phương lại chắp tay.
“Khương Ẩn Hoàng, hân hạnh hân hạnh, đại danh của ngươi sớm đã được nghe
đến.”
Khương Thành từ từ nâng Kỵ Khuyết kiếm lên.
“Được rồi, được rồi, mấy lời này không cần nói nữa, bắt đầu đi.”
“E là Khương Ẩn Hoàng hiểu lầm rồi.”
Tiên tướng phía đối diện xua tay liên hồi.
“Bọn ta không phải đến khai chiến với ngươi.”
Thành ca ngây ra: “Ý ngươi là sao?”
Tiên tướng kia cười híp mắt nói: “Ngươi đến tiên công thành lũy bọn ta đễ lấy
lại Nhu Nguyệt lĩnh đúng không, bọn ta hắn lại dám đối đầu với ngươi chứ?”
“Cùng là thân phận đồng liêu của Thiên Cung, đương nhiên phải toàn lực phối
hợp rồi.”
“Ngươi quay lại thì bọn ta đi.”
Nói xong còn chưa đợi Khương Thành nói gì, lão huynh này đã phất cờ lệnh,
đại quân hơn mười ngàn ngươi quay người, thu hết những doanh trướng hành
cung và thành lũy, nhanh chóng bay về hậu phương.
Thêm mấy câu thoại khi nãy thì cũng chưa đến hai phút, bên đối diện đã không
còn lại một ai cả.
Làm trường kiếm của tành ca tiêu điều ngay tại chỗ.
“Chậc, thế này là sao?”
Đám người Phi Tiên môn và Ngọc Phiêu Đạo Tôn ở sau cũng nhìn đến ngớ
người.
Lần trước mấy lời diễn ra trong thành lũy, bọn họ cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì.
Lần này diễn ra ngay trước mắt khiến họ hoang mang.
“Thế này nhìn có vẻ như dựa vào ăn nói mà tiến công nhỉ.”
“Phải đó, Khương chưởng môn còn chưa nói gì mà phía đối diện đã chủ động
lui rồi.”
“Còn có cả chuyện như vậy sao?”
“Thế này cũng thật là kì lạ, lẽ nào là khí thế bá vương trong truyền thuyết?”
Đám đệ tử Phi Tiên môn lần lượt chạy đến, Thành ca rất nhanh đã chìm vào
những lời tâng bốc.
Nhưng mà đám người Kỷ Linh Hàm và Mâu Vũ thì lại dần chau mày.
“Thế này quá không bình thường.”
“Phải chăng đây là kế dụ địch?”
Lòng Thành ca bảo ta sợ bọn họ làm thế lắm cơ.
Hắn xua tay, gương mặt cao thâm nói: “Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong dự liệu
của ta.”
Chúng đệ tử lại lần nữa lên làn sóng nịnh nọt chưởng môn thần cơ diệu toán, gì
cũng biết.
Nhưng lại không hề biết hắ chẳng nghĩ đến gì cả.
Nhu Nguyệt lĩnh rất lớn, khu vực của Thiên Cung chỉ có hai mươi hai cứ điểm,
phân bố ở những nơi khác nhau.
Nếu Khương Thành muốn thu hồi toàn bộ nơi đây thì chỉ có thể quét qua từng
cứ điểm.
Khi hắn đến cứ điểm thứ ba thì các tiên tướng kia không ngoài dự liệu, lại lần
nữa đầu hàng