Kỷ Linh Hàm vừa mở ra nhìn thì thấy ở đối diện không có một ai cả.
Trong khoảng không lại xuất hiện một cái ảo ảnh lệnh bài có màu đỏ thẫm.
“Nó được gửi bởi chủ đàm của bên chỗ Tịnh Trúc tiên phủ, đây là lệnh triệu tập
có cấp độ cao nhất mà trước đây chưa bao giờ thấy.”
“Tất cả tu sĩ từ Chí Tôn trở lên đều phải đến Trúc Tiên cung.”
Không có một ai than phiền về kiểu cách của cái lệnh triệu tập này cả.
Bởi vì đối mặt với sự tấn công sấm sét của Thiên Cung, đúng là Khiếu Mang
vực đang đứng ở bước bước ngoặt sống còn nguy cấp.
“Chúng ta phải đi sao?”
Mọi người hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía Khương chưởng môn, chờ quyết
định của hắn.
“Đi, đương nhiên phải đi.”
Thành ca bật cười lớn.
“Tất cả mọi người cùng đi, chúng ta không đi chẳng phải sẽ để lộ ra vẻ không
hòa hợp lắm hay sao?”
Hắn ra lệnh một tiếng, tất cả đệ tử từ Chí Tôn trở lên của Phi Tiên môn khoảng
chừng hơn hai ngàn người rầm rộ lên đường.
Mà Mâu Vũ của Thiên Khu các, đương nhiên nàng cũng muốn đi theo hắn.
Đây là lần đầu tiên Khương Thành đến Trúc Tiên cung.
Bên ngoài người đã đông nghịt từ sớm, hội tụ cao thủ của các phái các tộc đến
từ Trúc Tiên cung.
Tất cả những người này đều nhận được lệnh triệu tập.
Lúc này ở bên ngoài cuộc bàn tán có một tiếng động long trời lở đất, giống như
tiếng thủy triều không ngừng vậy.
Rất nhiều người lo lắng hoảng sợ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt bất an.
“Lăng Thủy tông các ngươi định làm như thế nào?”
“Còn có thể làm sao, trước tiên ôm lấy Trúc Tiên cung đã rồi tính sau.”
“Kiểu kiếp nạn lớn như này, tự ý hành động chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi,
Khúc Tượng thế gia các ngươi thì sao?”
“Ôi, uy lực của Thiên Cung lớn, sợ là Trúc Tiên cung cũng không trụ lại được,
chúng ta chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó thôi.”
“Nếu như thật sự không được thì trở về Đạo Tuyệt Chi Địa.”
“Đạo Tuyệt Chi Địa cũng không chắc chắn an toàn, năm đó Thiên Cung không
đánh vào là vì có Đạo Thần trấn giữ…”
“Ôi, thật là thời buổi rối ren mà!”
“Mau nhìn kìa! Phi Tiên môn đến rồi!”
Sự xuất hiện của hơn hai ngàn người từ Phi Tiên môn đã thu hút sự chú ý của
toàn trường.
Dù sao thì chiến tích lần trước của Ma Hành Tinh Hà đã để lại ấn tượng rất sâu
sắc.
“Kỷ chưởng môn!”
“Kỷ chưởng môn!”
Dọc trên đường đi có rất nhiều người chủ động chắp tay với Kỷ Linh Hàm.
“Hai vị ở phía sau nàng chính là Lâm Ninh và Mạc Trần, nghe nói cũng là Đạo
Thánh!”
“Vị bên cạnh kia là Khương Thành, nghe nói hắn mới là cao thủ đệ nhất của Phi
Tiên môn, chỉ là chưa có ai từng nhìn thấy hắn ra tay.”
“Hả? Đây không phải là Mâu Vũ của Vân Bái vực sao?”
“Tại sao nàng lại đi cùng với Phi Tiên môn chứ?”
“Bây giờ đừng để ý tới những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới đó, nàng có
thể xuất hiện ở đây có nghĩa là ít nhất lực lượng của Khiếu Mang vực chúng ta
lại mạnh thêm một chút.”
“Hy vọng Phi Tiên môn có thể tạo ra kỳ tích một lần nữa, ngăn cản được sự tấn
công của Thiên Cung!”
“Nói dễ vậy sao, kẻ thù lần này còn mạnh hơn gấp mười mấy lần so với lần
trước…”
Bên trong những tiếng bàn luận này, đám Đạo Thánh Khương Thành, Kỷ Linh
Hàm và Mâu Vũ bước vào bên trong Trúc Tiên cung nguy nga cao vút lơ lửng
trên mây.
“Khương đạo hữu!”
Vừa mới bước vào bên trong, người đầu tiên chào đón chính là Thái Hoán Đạo
Thánh.
“Hoan nghênh hoan nghênh, ngươi đã đến rồi!”
Lần trước lão đầu này đã bị Khương Thành làm cho vô cùng chấn động ở tiền
tuyến.
Lần này hắn mong đợi Thành ca có thể ngăn cản được cơn sóng dữ này.
Mà những Đạo Thánh khác và một số Đạo Tôn có thân phận là chưởng môn và
tộc trưởng cũng rối rít bước lên.
“Kỷ chưởng môn! Hân hạnh được gặp mặt!”
“Hoan nghênh Kỷ chưởng môn!”
“Phi Tiên môn có thể tới thì hy vọng bảo vệ được tiền tuyến của chúng ta lại
cao hơn mười phần trăm rồi.”
“Đúng vậy đó, lần này tất cả chúng ta đều có thể đều dựa vào Phi Tiên môn
rồi.”
Đối mặt với sự nịnh hót của mọi người, Thành ca nhận lấy toàn bộ, ca cũng nở
nụ cười chân thành chắp tay với những người khác.
“Hân hạnh gặp mặt!”
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều hoan nghênh bọn họ.
Hơn nữa nghe thấy những lời “dựa vào Phi Tiên môn” này, chủ đàm Mông
Đoan Đạo Thánh ngồi ở trên đài cao híp hai mắt lại, lộ ra vẻ không vui.
Các ngươi để Tịnh Trúc tiên phủ ta ở chỗ nào rồi?
Đừng quên ở Khiếu Mang vực, bọn ta mới là môn phái thống trị!
Nhưng mà dù sao hắn cũng đã ở địa vị cao lâu rồi nên lòng dạ rất thâm hiểm.
Hắn lại chủ động làm ra vẻ tươi cười.
“Ha ha, Kỷ chưởng môn đúng thật là một vị khách hiếm khi đến.”
“Những lần nghị sự trước đây cũng không thấy bóng dáng của ngươi, lần này có
thể mời được ngươi tới, hiếm thấy hiếm thấy!”
Những lời này của hắn là thầm chế nhạo lên sự kiêu ngạo to lớn của Kỷ Linh
Hàm.
Còn không đợi cho em gái Hàm kịp đáp trả, hắn lại nhìn về phía Mâu Vũ.
“Vị này không phải là Mâu Vũ Đạo Thánh của Vân Bái vực à, tại sao lại cũng
tới chỗ này của bọn ta chứ?”
Mâu tiên tử khẽ mỉm cười.
“Ta đã rời khỏi Vân Bái Tiên phủ, tự lập ra Thiên Khu các và gia nhập vào
Khiếu Mang vực.”
“Nếu như Mông Đoan Đạo Thánh không hoan nghênh thì bây giờ ta sẽ đi.”
“Hoan nghênh!”
Mông Đoan vội vàng chủ động đứng dậy.
“Bọn ta hoan nghênh sự xuất hiện của Mâu Vũ Đạo Thánh, làm cho Trúc Tiên
cung ta trở nên vẻ vang rực rỡ!”
Bây giờ gặp phải sự áp sát của đại quân Thiên Cung, Mông Đoan cũng rất sợ
hãi, hắn chỉ mong sao cao thủ của các khu vực khác đều tới đây giúp hắn bảo vệ
Khiếu Mang vực.
Những Đạo Thánh khác có mặt ở đó cũng rối rít tỏ vẻ hoan nghênh Thiên Khu
các.
Khương Thành quan sát một chút, ngoại trừ Phi Tiên môn và Mâu Vũ thì đã có
ba mươi mốt Đạo Thánh tới.
Còn lại Đồng Kiêu Đạo Thánh đã bị sớm bị giết, mà hai người trong Sa Hải
Tam Thánh kia cũng đã ngã xuống và bị thương nặng cũng không đến.
Người duy nhất đến là Khôi Tàng Đạo Thánh kia lại nhìn Phi Tiên môn với ánh
mắt lộ ra vẻ thù địch.
“Tốt lắm, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
Mông Đoan nhìn lướt qua mọi người ở đây.
“Tình thế lúc này mọi người cũng đã biết rõ.”
“Ma Hành Tinh Hà đã bị địch quân chiếm đóng, cứ điểm của chúng ta ở bên đó
đều đã mất hết.”
“Thiên Cung đánh vào Nhu Nguyệt lĩnh, bởi vì nơi đó đã thoát khỏi phạm vi
liên quan đến đại trận chủ tinh cho nên đối phương tạm thời ngừng tiến quân.”
Đây cũng là nguyên nhân Trúc Tiên cung còn có thể quay về mở ra cuộc họp.
“Nhưng mà chúng ta phải đề phòng, một khi Thiên Đế nhúng tay vào thì nhất
định bọn họ sẽ phát động tấn công toàn diện.”
“Cái gì?”
Có rất nhiều người ở trong điện vẫn chưa nắm rõ được tình hình cụ thể.
“Chiến tuyến của chúng ta đã lùi về Nhu Nguyệt lĩnh sao?”
“Trời ạ! Nếu như tiếp tục đánh thì sẽ sớm đến môn phái của chúng ta à?”
“Xin hỏi Mông Đoan Đạo Thánh, đối phương là đội hình như thế nào?”
“Thiên Cung điều đi tám Thần Quân, với sự dẫn đầu của Cảnh Vương, Sát
Vương, Thống soái toàn bộ Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân.
Mông Đoan Đạo Thánh tiếp tục trầm giọng nói với sắc mặt vô cùng nghiêm
trọng: “Còn có mười hai tên Đạo Thánh khác tùy quân, chưa tính Đạo Tôn.”
“Cái gì?”
“Sao có thể mạnh như vậy?”
Rất nhiều Đạo Thánh ở trong điện cũng hoảng hốt kêu lên.
“Hiện nay ở Thiên Cung có tổng cộng chưa tới tám mươi Thần Quân mà lại
phái tám người tới chỗ chúng ta sao?”
“Hơn nữa còn có đầy đủ hai nhánh Thiên Quân!”
“Nghe nói Thiên Thí Quân và Thiên Vi Quân là những kiêu binh hung hãn có
thể xếp vào top năm trong số ba mươi ba nhánh Thiên Quân đấy!”
“Bản thân hai nhánh Thiên Quân này cũng có mười vị Đạo Thánh.”
“Ngươi nói gì, mạnh như vậy sao?”
“Hơn nữa còn có mười hai vị Đạo Thánh tùy quân, vậy chẳng phải bọn họ đã có
ba mươi Đạo Thánh rồi hay sao?”
Thật sự nếu bàn về số lượng Đạo Thánh thì Khiếu Mang vực có nhiều hơn so
với đối phương.
Trong điện này, cộng thêm những người thuộc Phi Tiên môn và Mâu Vũ cũng
đã có ba mươi bảy người, nhưng mọi người không có một chút lòng tin chiến
thắng nào.
Bởi vì đây là Nguyên Tiên Giới, Thần Quân có thể sử dụng được một phần sức
mạnh của Thiên Đạo.
Tác chiến ở chỗ này thì lúc chiến đấu, sức của mỗi Thần Quân cũng đều mạnh
hơn Đạo Thánh bình thường rất nhiều.
Hơn nữa đại quân ở Thiên Cung được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh,
không giống với các môn phái chia năm xẻ bảy ở Khiếu Mang vực.
“Cái này còn đánh thế nào được chứ?”
“Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ chúng ta là mục tiêu tấn công trọng điểm
của đối phương hay sao?”