Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1671




Đối với Mâu Vũ mà nói, thoát khỏi Vân Bái Tiên Phủ vốn dĩ là quyết định đã

được ấp ủ trong nhiều năm.

Nàng và Vân Bái Đạo Thần cũng không phải là thầy trò, ở bên kia còn luôn

phải chịu sự xa lánh chèn ép, hơn nữa từ trong tâm của nàng cũng không muốn

khuất phục trước người khác.

Chỉ là căn bản lúc trước không thể thoát khỏi được.

Thái độ của Đạo Thần ai dám coi thường chứ?

Thiếu sót lớn nhất của Thiên Khu các chính là không có được chỗ dựa vững

chắc.

Làm ăn trong giới tu luyện là phải có đao kiếm làm hậu thuẫn.

Bây giờ Khương Thành đã trở lại, vậy thì còn phải do dự gì nữa chứ?

“Thật tốt quá!”

“Ha ha, đã sớm chịu đựng đủ ở bên đó rồi!”

Đám người Giáng Hàn, Lung Lâm và Mạch Phong cũng không nhịn được bắt

đầu reo hò, đối với bọn họ mà nói, việc thoát khỏi sự khống chế của Vân Bái

Tiên Phủ càng giống với được giải thoát hơn.

Từ nay về sau chim có thể tùy ý bay lượn trên trời cao.

“Khương chưởng môn, Kỷ chưởng môn, sau này chúng ta lại phải thường

xuyên tiếp xúc với nhau rồi.”

Nhìn thấy những người bạn cũ ở Cổ Tiên giới năm đó, Kỷ Linh Hàm có chút

vui sướng.

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

“Phi Tiên môn bọn ta đang ở núi Huyễn Tắc của Khiếu Mang vực bên cạnh,

mọi người gặp lại các ngươi nhất định sẽ rất vui mừng.”

Rất nhanh Mâu Vũ, Giáng Hàn và em gái Hàm đã ở bên cạnh ríu rít và bàn bạc

chuyện tương lai sẽ chuyển đến Khiếu Mang vực.

Mà những người mới của Thiên Khu được chiêu mộ vào sau các lại có chút bất

an.

Cái gì?

Chúng ta sẽ rời khỏi Vân Bái Tiên Phủ sao?

Cái quyết định này có phải quá qua loa rồi hay không?

Vậy tương lai chẳng phải sẽ đối mặt với sự tấn công toàn lực của đám người

Khánh Đoan Đạo Thánh sao, thậm chí còn có cả sự trách móc của Vân Bái Đạo

Thần nữa!

Cái Pháp Tắc không gian của Kỷ chưởng môn này vừa rồi cũng rất kinh người,

nhưng ngay cả nghe tên Phi Tiên môn cũng chưa từng nghe qua, có thể bảo kê

được sao?

Những Tiên nhân khác ở bên cạnh cũng xôn xao bàn tán.

Những thủ lĩnh của mười mấy nhà thương hội còn lại cũng bước tới xung quanh

Kết Trần Đạo Tôn.

“Kết Trần đạo hữu, chuyện này không thể cho qua dễ dàng như vậy được.”

“Đúng vậy đó, Thiên Khu này quá khoa trương rồi.”

“Đánh người không đánh mặt, vậy mà ngay cả quầy hàng cũng bị đập phá, có

phần quá đáng rồi!”

“Theo ta thấy, nhất định chúng ta phải ngăn chặn sự kiêu ngạo của bọn họ!”

Những Tiên nhân vây xem ở bên kia cũng đã biết về chuyện đánh cược rồi.

Lại nói, đúng là đáng đời Phúc Thiên các, dù sao thì cũng hèn hạ chọc ghẹo

người ta trước.

Nhưng chẳng hiểu tại sao Thiên Khu các lại được “Phi Tiên môn” coi là đồng

minh, làm cho bọn họ cảm thấy tình thế không được hay lắm, vẫn phải trấn áp

trước một chút để kính trọng, tránh cho việc sẽ xuất hiện đối thủ cạnh tranh quá

mạnh tiếp theo.

Vậy nên tất cả đều chạy đến bên chỗ Kết Trần khuyến khích, muốn cho Vân Bái

Tiên Phủ tăng thêm cường độ âm thanh.

Kết Trần Đạo Tôn vốn đang nổi nóng, thậm chí hắn cũng đã quên đi cả việc cứu

mười mấy người bạn của mình đang bị đông cứng đau thương kia.

“Bọn họ làm chuyện như vậy sẽ chết rất thảm!”

Hắn vừa nghiến răng nghiến lợi phát ra lời tàn độc vừa móc Tiên khí truyền tin

ra, bận rộn “gọi điện thoại” về điều người.

“Trước kia vì lợi ích của các đồng môn, sư tôn ta không thể nào ra tay với Mâu

Vũ, bây giờ nàng rời khỏi Tiên phủ, vậy thì chính là kẻ phản bội.”

“Các ngươi hãy chờ xem, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào sống sót tiến vào

Khiếu Mang vực!”

Tiên khí truyền tin sáng lên, cũng không có ai biết ở bên kia nói gì.

Sau mười mấy giây, “điện thoại” bị ngắt, sắc mặt của Kết Trần Đạo Tôn lại

càng trở nên khó coi hơn.

“Kết Trần đạo hữu, như thế nào đây?”

“Lúc nào cao thủ của Tiên phủ đến đây vậy?”

“Vân Bái Đạo Thần tiền bối có thể đích thân tới không?”

Kết Trần Đạo Tôn đen mặt từ chối trả lời.

Bởi vì bên kia lại có thể để cho hắn tự mình giải quyết, hơn nữa giọng điệu còn

cực kỳ mất kiên nhẫn.

Điều này làm cho hắn vô cùng buồn bực.

Tại sao có thể như vậy chứ?

“Không được, cơn tức này không thể cứ nuốt xuống như vậy được.”

Hắn lau vết máu trên khóe miệng, cảm thấy nếu như không trút bỏ được cơn tức

này thì cả đời này hắn cũng sẽ có tâm ma.

“Đúng rồi, Hoang nhân!”

“Tìm Hoang nhân ra mặt tấn công bọn họ!”

Những người khác cũng trở nên phấn chấn.

“Đúng, chợ buôn bán mở ở bên ngoài là phạm vi của Hoang nhân, chỗ này

chính là khu vực của Hoang tộc!”

“Ra tay gây chuyện ở địa bàn của người ta, cái này là không nể mặt người ta

rồi!”

“Hơn nữa vốn dĩ Hoang tộc có nghĩa vụ phải duy trì môi trường buôn bán tốt

đẹp và bảo vệ chúng ta.”

Một nhóm người lập tức rầm rầm bay về phía nơi đóng quân của Hoang nhân và

chạy tới tố cáo.

Thành ca chỉ cứ khoanh tay trước ngực ngồi ở một bên xem náo nhiệt như vậy.

Mà những người khác thì lại càng không rõ cho lắm.

Sau khoảng chừng ba mươi giây, bên trong bất chợt phát ra một tiếng quát lớn.

“Cút!”

Sau đó thủ lĩnh của mười mấy nhà thương hội ỉu xìu chán nản đi ra ngoài.

Hoang nhân từ đầu đến cuối vẫn luôn bỏ qua bộ dạng này của bọn họ.

Người ta ruột thẳng nhưng đầu óc không ngốc, mượn đao giết người thô thiển

như vậy làm gì có ai không nhìn ra chứ?

Hơn nữa bọn họ chưa từng có ý định bảo vệ phía ngoài chợ.

“Đáng căm ghét!”

Quay trở lại chợ một lần nữa, tất cả mười năm nhà thương hội đều thẹn quá hóa

giận rồi.

“Bổn tọa cũng không tin lại không thể áp đảo được một Thiên Khu các nhỏ bé!”

“Các vị, xem ra chúng ta thật sự phải liên thủ rồi.”

Nhị điện chủ của Trường Hoành Bảo Điện là Liệt Thái Đạo Thánh có sắc mặt

rất nghiêm túc.

“Chỉ cần chúng ta liên thủ thì muốn hoàn toàn tiêu diệt được Thiên Khu các

cũng không phải chuyện gì khó.”

Đại điện chủ của Tinh Vi Bảo Điện là Mậu Hoàng Đạo Thành cau mày nói:

“Ngươi định làm như thế nào?”

“Rất đơn giản, sau này Thiên Khu các không được vào hội giao dịch, cũng

không thể mua Trọc Ma nữa.”

“Việc bọn họ có thể làm chính là hỏi mua nguyên liệu Trọc Ma từ chúng ta.”

Liệt Thái Đạo Thánh không thèm quan tâm đến việc kế hoạch của mình bị

người bên ngoài nghe thấy, thậm chí hắn còn tăng âm lượng lên, cố ý liếc mắt

nhìn về phía Mâu Vũ và Khương Thành.

“Việc mà chúng ta phải làm chính là cùng nhau từ chối bọn họ!”

“Chỉ cần tất cả mười năm nhà chúng ta đang có mặt ở đây không bán cho Thiên

Khu các, vậy thì con đường này của Thiên Khu các bị cắt đứt rồi!”

Những thủ lĩnh của các thương hội khác đưa mắt nhìn nhau.

“Tốt! Cứ làm như thế!” Kết Trần Đạo Tôn là người đầu tiên lớn tiếng hưởng

ứng.

“Hay đó!”

Các chủ của Duyệt Dung các, Nguyệt Thường Đạo Thánh vỗ tay cười to.

“Cứ như vậy, Thiên Khu các sẽ hoàn toàn không liên quan đến việc buôn bán

Trọc Ma nữa, hoàn toàn bị gạt bỏ ra ngoài rồi!”

“Đúng! Làm cho bọn họ sụp đổ!”

“Cứ làm như thế đi!”

“Ta đồng ý!”

“Ta cũng đồng ý!”

Trong nháy mắt đã có mười mấy nhà hưởng ứng.

Nhưng vào lúc này bỗng nhiên Mậu Hoàng Đạo Thánh lại thản nhiên nói: “Ta

phản đối.”

“Mậu Hoàng đạo hữu, ngươi có ý gì?” Đám người Trường Hoành và Kết Trần

xôn xao trợn mắt nhìn.

Mậu Hoàng Đạo Thành can nhắc cười một tiếng: “Ý của ta là, không cần phải

ngăn các đường chết của Thiên Khu các như vậy, dù sao cũng là người quen.”

“Chỉ cần bọn họ ra giá gấp ba lần trở lên giá trên thị trường thì chúng ta cũng có

thể suy nghĩ!”

Mọi người sửng sốt, mua nguyên liệu Trọc Ma với giá gấp ba lần trở lên thì có

mà mất cả quần, có kẻ ngu mới mua chứ nhỉ?

“Ha ha ha ha!”

“Mậu Hoàng Đạo Thánh nói rất đúng, chúng ta cũng không thể nào không hợp

với đạo lý làm người như vậy!”

Thâm chí bọn họ còn cố tình quái gở hét sang bên này.

“Mâu Vũ, ngươi nghe thấy không?”

“Bọn ta vẫn rất có đạo lý nha, đừng nói bọn ta không cho ngươi cơ hội.”

Những Tiên nhân khác ở bên cạnh xôn xao lắc đầu, Thiên Khu các này gây ra

tội lỗi gì mà lại có thể bị mười mấy nhà thương hội liên thủ nhằm vào như vậy.

Lúc này có muốn trở mình cũng khó khăn.

Một số Tiên nhân gia nhập vào Thiên Khu các muộn hơn vô cùng đau đớn như

cha mẹ chết, ngay cả đám người Lung Lâm và Mạch Phong cũng chau mày lo

lắng.

Vừa rồi bọn họ cũng nghe thấy Giáng Hàn nói sau này Thiên Khu các không thể

nào tham gia vào hội giao dịch, cũng sẽ không thể nào mua được Trọc Ma từ

chỗ Hoang tộc nữa rồi.

Vậy phải làm sao bây giờ?

“Không sao cả.”

Gặp phải đả kích như thế nhưng Mâu Vũ nhưng không có chút thay đổi nào.

Nàng vén lọn tóc ở bên tai, vẫn tao nhã và ung dung như mọi khi.

“Không buôn bán Trọc Ma thì chúng ta vẫn còn có thể làm cái khác.”

“Có rất nhiều cơ hội ở Nguyên Tiên giới, chỉ cần lo liệu trước không lo lắng,

sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có cơ hội vùng lên.”