Nhìn thấy Hư, đám người Tỉ Trường và Tỉ Hình đều không có cảm giác gì.
Bởi vì bọn họ đều chưa từng trải qua thời kỳ cổ đại, không biết về cuộc tranh
chấp như nước với lửa của Hoang tộc và Hồn tộc.
Nhưng ngoại trừ bọn họ ra, những Hoang tộc khác đều đang lộ ra thái độ thù
địch và căm hận mãnh liệt!
Ầm! Ầm!
Hai gã Đạo Thánh Hoang nhân đi theo Tỉ Trường đến toàn thân đều lấp lánh
ánh vàng.
Một người cầm gậy đá, một người giơ chiếc rìu đá lên, sát khí thấp thoáng trong
ánh sáng vàng bay thẳng lên bầu trời!
“Hồn tộc khốn khiếp dám tới chỗ này của bọn ta sao?”
“Tới rồi cũng đừng nghĩ rời đi được!”
Thật ra bọn họ đều không biết Hồn tổ, cũng chẳng biết đây chính là Hồn tộc lão
đại.
Nhưng mà đánh giá từ một chút ánh sáng màu vàng kia thì đây chính là một vị
Hồn Thánh của Hồn tộc.
Nhưng Anh Mang lại không giống như vậy.
Nhiều năm trước đó hắn và Hư đã từng đánh qua lại với nhau vô số lần.
Mỗi một lần đều là chém giết vô cùng kịch liệt.
Ở trong mắt của hắn, đây chính là một khối u ác tính tập hợp hàng loạt những
mặt xấu buff như thâm hiểm, xảo trá, tàn nhẫn, hèn hạ và ác độc.
Bởi vì sự tồn tại của Hư mà năm đó không biết bao nhiêu tộc nhân của Hoang
tộc đã phải chết.
“Hôm nay là ngươi tự chui đầu vào lưới rồi!”
“Trốn ở Hồn Hải còn có thể giữ được thêm một chút hơi tàn.”
Hắn nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, luồng sáng màu tím tuôn ra, phát tán
làm cho ta người ta có cảm giác bị áp chế không rét mà run.
“Dám cả gan liều lĩnh trà trộn vào đây!”
“Ta chỉ tới thăm ngươi một chút để xem ngươi còn sống thọ được mấy năm
thôi.”
Hư không có chút yếu thế nào, sự u ám trầm xuống kèm theo nỗi hận khắc cốt
ghi tâm trong giọng nói của hắn.
Trong mắt hắn, Anh Mang cũng tập hợp một loạt mặt xấu buff như ngang
ngược, bá đạo, tàn nhẫn, hung ác.
Năm đó cũng đã có không ít tộc nhân của Hồn tộc chết ở dưới trướng hắn.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Khi nào đến lượt ngươi ở đây khiêu chiến với
ta, nói cứ như thể ngươi là kẻ thù truyền kiếp của ta vậy.”
“Năm đó thời kỳ hưng thịnh ông đây, ngươi cũng chẳng phải đối thủ của ta, ta
cũng không xem ngươi ra gì cả.”
“Ngươi nói gì?”
Hoang nhân có mặt ở đó xôn xao giận dữ.
“Ngươi là cái thứ gì chứ, vậy mà lại dám nói chuyện với tộc trưởng như thế
sao?”
“Chỉ là một Hồn Thánh, rời khỏi Hồn Hải cũng chẳng còn là gì cả, để cho ta
giải quyết đi!”
Nhìn thấy một cuộc đại chiến sắp xảy ra, Khương Thành đứng dậy.
“Được rồi được rồi.”
“Hư là người của ta, các ngươi muốn ra tay với hắn thì ít nhất cũng phải hỏi qua
ý kiến của ta.”
Hắn vừa mới nói ra những lời này, Hoang nhân, các nhà thương hội và ngay cả
bản thân Hư cũng không kịp trở tay.
Đứng ở đối diện chính là tộc trưởng của Hoang tộc cùng với các Hoang Thánh
khác.
Mà ở nơi này lại còn là đại bản doanh của Hoang tộc, khi cần thiết các tộc nhân
còn lại của Hoang tộc cũng sẽ được điều động toàn bộ ra.
Với đội hình như vậy, cho dù Hư có dẫn dắt toàn bộ Hồn tộc trong Hồn Hải thì
cũng không thể nắm chắc được chiến thắng.
Bất cứ người nào bị cuốn vào cái xoáy nước khủng khiếp này cũng đều sẽ phải
chết.
Với sự hiểu biết về ca này của hắn, lúc này có lẽ hắn phải tránh ra càng xa càng
tốt, vội vàng vạch rõ giới hạn với mình mới là bình thường.
“Ngươi! Nói! Cái gì! Đấy!”
Anh Mang gằn lên từng chữ, trong nháy mắt sát khí khiếp người của hắn đã bao
trùm lấy Khương Thành.
Những người của các thương hội khác ở bên cạnh suýt chút cũng đều bị dọa đến
choáng váng, đặc biệt là Kết Trần Đạo Tôn đang đứng gần Thành ca lại càng trở
nên lạnh run mất hồn mất vía, sợ sẽ bị liên lụy đến.
Khương Thành chậm rãi rút Kỵ Khuyết kiếm ra.
“Ta nói, đánh chó phải ngó mặt chủ.”
Mặc dù dọc trên đường đi Hồn Tổ không có ý gì tốt, nhưng dù sao thì cũng đã
đạt được một giao ước cùng với chính bản thân mình.
Theo hắn thì đây là “tài sản” thuộc về mình.
Người khác không có tư cách đụng vào!
Một tia cảm động vừa mới dâng lên của Hư trong nháy mắt đã không còn sót lại
chút gì nữa.
Mẹ nó, cái gì gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ chứ?
Hắn cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa từng mất thể diện như vậy.
“Vậy ngươi hãy đi chết đi!”
Anh Mang giơ nắm đấm lên định nện xuống.
“Đừng mà!”
Tỉ Trường, Uyên Liệt vội vã bước lên phía trước can ngăn.
“Dù như thế nào tộc trưởng cũng đừng ra tay với Khương huynh đệ!”
Không phải bọn họ lo lắng cho Khương Thành mà là lo lắng cho Anh Mang.
Dù sao thì bọn họ cũng đã từng được chứng kiến cảnh tượng Khương chưởng
môn giết chết Tiên Đế.
Bây giờ ca này đã là Đạo Tôn, chỉ sợ rằng thực lực của tộc trưởng không đủ!
Đều cùng là Hoang tộc, bọn họ cũng không muốn mất đi người tộc trưởng này.
Chỉ tiếc là “nỗi khổ tâm” này của bọn họ Anh Mang không thể hiểu được.
“Hai người các ngươi muốn đứng về phía kẻ địch để chống lại Hoang tộc sao?”
Hắn nhìn xuống Tỉ Trường, ánh mắt hắn cũng dần trở nên không tốt.
Hai gã Đạo Thánh khác cùng với những cao thủ của Hoang tộc từ bốn phía chạy
tới, vội vàng chắn trước mặt Tỉ Trường.
“Các ngươi còn không mau lui ra!”
“Hồn tộc là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, làm sao có thể nói chuyện
với bọn họ được chứ?”
“Hồn tộc không có chuyện gì tốt cả!”
“Người này giúp đỡ Hồn tộc, vậy thì chính là kẻ thù của chúng ta!”
Tỉ Trường cắn răng, lớn tiếng nói: “Năm đó Khương Thành đã từng cứu hơn
một ngàn tộc nhân của chúng ta nhiều lần, chúng ta cũng coi như là được hắn
dìu dắt lên!”
“Tộc trưởng muốn khai chiến cùng với hắn, chúng ta khoanh tay đứng nhìn
chính là phản bội bổn tộc, giúp đỡ tộc trưởng chính là vong ơn bội nghĩa!”
“Nếu đã như vậy thì bọn ta tự sát trước là được!”
Nói xong, hắn cùng với đám người Uyên Liệt, Tỉ Hình đồng thời thôi thúc sức
mạnh trong cơ thể, muốn tự bạo ngay tại chỗ.
Điều này làm cho Thành ca cũng trợn tròn cả mắt, hắn vội vàng thu Kỵ Khuyết
kiếm lại.
“Huynh đệ đừng như vậy!”
Có cần phải trang nghiêm như vậy không chứ?
“Dừng tay!”
Anh Mang cũng buông hai nắm đấm xuống.
“Các ngươi đang muốn làm gì?”
Một đám Hoang nhân ba chân bốn cẳng nhanh chóng đè đám người Tỉ Trường
xuống.
“Tỉ Trường, ngươi không quên ân tình là rất tốt, nhưng mối thù hận chúng ta
cũng không quên!”
Anh Mang cũng không nổi giận với Tỉ Trường mà ngược lại còn khen ngợi hắn.
Bởi vì từ trước đến nay Hoang tộc vẫn luôn ân oán rõ ràng.
Nhưng mà tình hình thực tế của Khương Thành lúc này lại làm cho bọn họ rơi
vào khó khăn.
Hắn có ơn với Hoang nhân, lại đứng ở bên phía kẻ có thù oán với Hoang nhân,
cái này phải làm như thế nào chứ?
“Ngươi và Hư cũng không phải là cũng một tộc, ngươi còn từng cứu tộc nhân
của ta.”
Sát khí khắp người của Anh Mang đã dịu đi rất nhiều.
“Chỉ cần bây giờ ngươi đứng sang một bên thì sẽ khôi phục lại tình hữu nghị
của chúng ta, từ nay về sau sẽ là người huynh đệ tốt nhất của Hoang nhân bọn
ta!”
Các nhà thương hội cũng đều thèm muốn ghen tị.
Cái này cũng chính là tộc trưởng của Hoang tộc đích thân lấy lòng, ai có được
thể diện này chứ?
Đạo Thần cũng không có được cái đãi ngộ này.
Nhưng Khương Thành lắc đầu.
“Hắn thuộc về ta, người khác không có quyền xử lý hắn.”
Hồn tổ lại càng cảm thấy mắt mặt hơn, cảm thấy bản thân mình chỉ là một đồ
vật thôi sao?
“Khương huynh đệ!”
Đám người Tỉ Trường và Tỉ Hình trở nên sốt ruột.
Các nhà thương hội cũng đều vui mừng nhướn mày.
“Thật sao?”
Anh Mang chậm rãi buông hai nắm đấm ra, hơi thở của hắn nặng nề như một
cơn lốc xoáy.
“n tình của ngươi đối với đám người Tỉ Trường đã giúp cho các ngươi có thể
bình an vô sự lần này.”
“Nhưng từ nay về sau Hoang tộc bọn ta không hoan nghênh ngươi nữa!”
Khương Thành gật đầu hiểu ý hắn.
Sau đó hắn xoay ngươi bước ra phía ngoài cùng với Hư.
Mâu Vũ và Giáng Hàn cũng gấp rút đi theo, các nàng cũng hiểu rằng cơ hội
giao dịch có một không hai từ trên trời rơi xuống lúc đó cũng đã mất đi rồi.
“Khương huynh đệ!”
Đám người Tỉ Trường cũng đuổi theo.
“Bọn ta, ôi, chuyện này… Ta cũng muốn giúp ngươi, vậy mà lại trở nên như thế
này…”
Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì.
Khương Thành vỗ vai hắn khẽ mỉm cười.
“Không sao cả, ta hiểu được sự khó khăn của các ngươi.”
Tỉ Trường nặng nề gật đầu.
Lúc chia tay hắn lại nhỏ giọng mơ hồ nói: “Lần này đa tạ ngươi bỏ qua cho
hắn.”
Khương Thành mỉm cười gật đầu.
Hư đúng lúc nghe rõ được những lời này cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Tình huống gì vậy?
Hắn bỏ qua cho ai chứ?
Đối mặt với Anh Mang, tên nhóc này mới là người được may mắn bỏ qua cho
đúng không?