Nhìn thấy quầy hàng trở thành đống đổ nát, mười mấy tiên nhân của Phúc Thiên
các suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Vật liệu là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn.
Hàng ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm, bị đập nát như vậy, Phúc Thiên các trở
thành trò cười trong giới kinh doanh là việc trong tầm tay.
“Tốt!”
“Rất tốt!”
Sắc mặt của Đạo Tôn dẫn đầu xanh mét, vô cùng tức giận.
“Các ngươi tiêu rồi, đừng quên các ngươi đều là người của Vân Bái Tiên
Phủ…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Khương Thành đã tát hắn ngã xuống đất.
“Đến lúc này còn uy hiếp người khác sao?”
Ca rất khinh thường phun một cái.
“Bên thua còn ra vẻ như vậy, trò cười gì vậy?”
Đạo Tôn đó bị đánh rụng mấy cái răng ngay tại chỗ, cả người choáng váng.
Nhưng những tiên nhân khác của Phúc Thiên các ở phía sau lại vô cùng tức
giận.
“To gan!”
“Thế mà ngươi lại dám đánh người của Vân Bái Tiên Phủ bọn ta?”
“Lẽ nào ngươi không biết uy danh của Vân Bái Đạo Thần à?”
“Ngươi tiêu rồi, các ngươi và Mâu Vũ đều tiêu rồi!”
Khương Thành hơi ngại phiền, cãi nhau ồn ào như thế này đến khi nào?
Thế là hắn vẫy tay về phía Kỷ Linh Hàm.
“Tiểu Hàm, ngươi ở lại đây, chữa trị cho bọn họ, giúp bọn họ ổn định cục diện
một chút.”
“Chữa trị?”
Kỷ Linh Hàm cũng không biết chữa trị này là có ý gì, lẽ nào hắn còn muốn giúp
kẻ thù chữa bệnh sao?
Thành ca vừa bay vào bên trong Hoang tộc, vừa vẫy tay.
“Chứng dễ cáu của bọn họ khá nghiêm trọng, hãy giúp bọn họ chữa trị về trạng
thái ngoan ngoãn. Đương nhiên, đừng quên thu tiền chữa bệnh.”
“Ừm…”
Lúc này Kỷ Linh Hàm mới hiểu ra.
Một lúc sau, vốn dĩ mười mấy người của Phúc Thiên các còn đang lớn tiếng
chửi mắng lung tung đột nhiên ‘yên tĩnh’ lại.
Đồ đằng của căn nguyên băng cuộn lên như rồng, tất cả mọi người có mặt đều
vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này, mười sáu thương hội cũng vừa mới hoàn thành báo giá ở ‘hội chợ
giao dịch’ của vùng đất hoang bên trong.
Bọn họ không biết động tĩnh bên ngoài.
Cho dù biết, e rằng cũng không thể phân tâm.
Dù sao thì nói đến quyền sở hữu một trọc ma tam giai tinh phẩm, mọi người vẫn
khá căng thẳng.
Ngoại lệ duy nhất là Kết Trần Đạo Tôn.
Đám người Khánh Đoan Đạo Thánh thành lập Phúc Thiên các với mục đích
chính là phá hủy Thiên Khu các, còn về thương hội có thể kiếm được bao nhiêu
thì chỉ đứng thứ hai.
Cho nên chỉ cần báo giá đảm bảo vừa đủ cao hơn Mâu Vũ một chút, vậy thì
xem như là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Hắn có thể cướp được trọc ma tam giai hay không, hắn cũng không bận tâm.
“Mâu trưởng lão, ngươi không cần phải mong đợi đâu.”
Lúc hai Đạo Tôn của Hoang tộc xem mười sáu thương hội báo giá, thảo luận
xem nên chọn thương hội nào, thì hắn lại bắt đầu một vòng châm biếm mới.
“Dù sao thì ai cũng có thể được chọn, nhưng chỉ có duy nhất Thiên Khu các của
các ngươi thì không thể.”
Giáng Hàn tức giận đến mức thật sự không thể nhịn được nữa.
“Tất cả mọi người đều biết ngươi gian lận, ngươi còn có mặt mũi đắc ý sao?”
Kết Trần Đạo Thánh xuôi tay như người vô tội, khoa trương nói lớn: “Ta đã
gian lận như thế nào? Nếu ta gian lận, vậy chẳng phải là nói đồng đạo Hoang
tộc dung túng gian lận sao?”
“Thế nào, Thiên Khu các của các ngươi đang chỉ trích Hoang tộc xử lý bất công
sao?”
Hắn quy chụp như vậy nên Mâu Vũ cũng tỏ ra không tiếp nổi.
Đắc tội người bán, hội chợ giao dịch lần tiếp theo không thể vào.
Nàng chỉ có thể chắp tay về phía mấy Hoang nhân có mặt.
“Giáng Hàn không giữ mồm giữ miệng, mong được các vị thứ lỗi, bọn ta không
có ý chỉ trích Hoang tộc.”
Hiếm khi nhìn thấy Mâu Vũ cúi đầu một lần, Kết Trần Đạo Tôn đã như đánh
thắng trận, vui đến mức mặt mày hớn hở.
“Ha ha, Mâu hội trưởng nên trông coi thủ hạ của bản thân, không thì sớm muộn
gì họa cũng từ miệng mà ra!”
“Người của ta như thế nào không đến lượt ngươi chỉ trách.”
“Cũng đúng, dù sao Thiên Khu các của các ngươi không còn bao lâu nữa cũng
sẽ sập tiệm, hay là ta chỉ rõ đường cho Mâu trưởng lão nhé.”
Kết Trần Đạo Tôn đảo mắt ác ý.
“Các ngươi không thu được xác trọc ma thì có thể hỏi mua vật liệu trọc ma của
bọn ta nha!”
“Rất nhiều người bên ngoài giành giật vật liệu trọc ma tam giai đấy!”
“Nể mặt chúng ta đều đến từ Vân Bái Tiên Phủ, Thiên Khu các của bọn ta có
thể ưu tiên bán cho các ngươi, đủ thành ý chứ?”
“Ha ha ha.”
Vốn dĩ các lãnh đạo thương hội khác đang có mặt đều thần kinh căng chặt, lần
lượt phá lên cười.
“Đúng vậy, đúng vậy, sau này Thiên Khu các của các người dứt khoát đừng vào
bên trong nữa.”
“Trực tiếp đi mua vật liệu ở bên ngoài dễ dàng hơn biết bao?”
“Dù sao thì cũng đã lăn lộn quen mặt rồi, nể mặt của Mâu hội trưởng, bọn ta sẽ
ra giá ưu đãi cho Thiên Khu các.”
“Nếu như Mâu hội trưởng đến xếp hàng trước quầy hàng của thương hội bọn ta,
bọn ta sẽ đặc biệt cho một cơ hội chen ngang, đủ thành ý rồi chứ?”
Cái này xem như là sỉ nhục không hơn không kém.
Mâu Vũ hít sâu một hơi, nhưng không trả lời.
Loại tranh cãi bằng lời nói này không có ý nghĩa gì, hơn nữa mọi thứ đều cần
sức mạnh để hỗ trợ.
Mà đúng lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ầm.
Ngay sau đó, một Hoang nhân Đạo Tôn ở trần đưa Khương Thành vào hội
trường của hội chợ giao dịch.
Hai Hoang nhân Đạo Tôn đang xem bảng báo giá bên trong ngẩng đầu lên nhìn
người đến, không nhịn được cười ra tiếng.
“Tỉ Hình, sao ngươi lại rảnh rỗi chạy tới đây?”
“Ha, không phải trước đây ngươi còn chê nơi này nhàm chán sao?”
Nhưng đột nhiên Mâu Vũ lại đứng lên, sự điềm đạm và bình tĩnh trước đó đã
hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, mà thay vào đó là sự ngạc nhiên và vui
vẻ mãnh liệt.
“Khương Thành!”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Trong trận không còn chiếc bàn đá nào khác, Thành ca trực tiếp đến bên bàn đá
của nàng.
“Không phải là có một việc làm ăn sao, người đầu tiên ta đã nhớ đến là ngươi,
đủ tâm ý hay chưa?”
Hắn tiện tay biến ra một chiếc ghế, ngồi bên cạnh Mâu Vũ.
Trong lòng Mâu tiên nữ tràn đầy vui mừng, nhưng ngoài mặt lại cố tình bất
mãn.
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói nữa sao, biến mất nhiều năm như vậy
cũng không đến gặp ta, đủ tâm ý chỗ nào?”
“Thật sự là oan uổng cho ta quá.”
Khương Thành thành thục ném ra những lý do trước đó.
“Không phải là ta bế quan khổ tu sao? Vừa xuất quan thì ta đã lập tức ngựa
không dừng vó đến gặp ngươi!”
Mâu Vũ cũng không dễ lừa gạt như vậy, nàng tức giận cắt ngang Khương
Thành.
“Hừ, vẫn thích ba hoa như trước, tin ngươi mới lạ!”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khóe miệng cong lên của nàng lại không thể
che giấu được vẻ vui mừng.
Cằm của những người khác ở bên cạnh suýt nữa rơi xuống, đặc biệt là Kết Trần
Đạo Tôn.
Bọn họ đấu qua lại với Mâu Vũ nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn nhìn thấy
vẻ mặt bình tĩnh hờ hững của nàng, dường như không có chuyện gì có thể kích
thích được nàng.
Mãi cho đến lúc này mới nhận ra, hoá ra là nàng cũng có lúc yêu kiều như vậy.
“Mâu trưởng lão, người này là ai thế?”
Kết Trần Đạo Tôn không muốn thấy Mâu Vũ vui vẻ, giọng nói chua chát không
có gì đáng ngạc nhiên vang lên một lần nữa.
“Một thương hội chỉ có thể vào tối đa hai người, các ngươi hơi không hợp quy
củ nhỉ?”
Các thương hội khác cũng lần lượt ném ánh mắt nghi ngờ ra.
Mâu Vũ mỉm cười, oán hận trở về.
“Hoang tộc còn chưa nói lời nào, ngươi quản thật rộng nhỉ.”
Vừa rồi Khương Thành và Hoang nhân cùng đi vào, rõ ràng là đã nhận được sự
cho phép.
“Ngươi!”
Kết Trần Đạo Tôn đụng phải một cái đinh nên chỉ có thể phát lại điệu cũ.
“Nhiều người đến hơn nữa thì thế nào? Trọc ma tam giai đến lượt người nào
chứ cũng sẽ không đến lượt Thiên Khu các của các ngươi.”
Khương Thành nhìn chằm chằm vào hắn.
“Người này là ai?”
Giáng Hàn nhanh chóng giới thiệu, nói: “Hắn là người của Phúc Thiên các,
cũng đến từ Vân Bái Tiên Phủ…”
“Ồ, hóa ra là người quen à.”
Thành ca chợt nhận ra, ánh mắt trở nên thú vị.