Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1615




“Thật sự là Kỷ chưởng môn!”

“Ha ha ha, bái kiến Kỷ tiền bối.”

Tên Đạo Tôn và mười một tên Chí Tôn bay đến ai cũng đều là vẻ mặt vui

mừng.

“Bổn tiên chính là trưởng lão nội môn của Cung Diệu tông – Thanh Độ.”

“Bọn ta đã nhận được mênh lệnh của Trúc Tiên cung, các ngươi đến để thay

quân đúng không?”

Bọn họ không quen biết Khương Thành, có điều vị Kỷ Linh Hàm - người nắm

giữ Thượng Đàm lệnh này thì chắc chắn vẫn là có thể nhận ra được.

“Hoá ra là môn đồ dưới trướng của Thái Hoàn Đạo Thánh, ngưỡng mộ đã lâu

ngưỡng mộ đã lâu.”

Kỷ Linh Hàm chủ động đi lên trước, ngược lại là rất có phong phạm chưởng

môn.

“Không dám nhận không dám nhận.”

Vị Thanh Độ Đạo Tôn kia liên tục khoát tay, nụ cười rạng rỡ trên mặt tràn đầy

vẻ như trút được gánh nặng.

“Biết được các ngươi sẽ đến đây, bọn ta liền luôn ở đây nghênh tiếp, cuối cùng

cũng đã đợi được các ngươi đến đây rồi, mời mời mời!”

Thành ca thầm nghĩ mệnh lệnh không phải là vừa mới hạ xuống sao, các ngươi

có cần ân cần như vậy không chứ?

Có điều thái độ nhiệt tình như vậy của đối phương, hắn vẫn rất thoải mái.

Dưới sự dẫn dắt của Thanh Độ Đạo Tôn, mọi người một đường tiến về phía

trước.

Sau khi xuyên qua tầng tầng không gian, mấy lần chuyển ngoặt, cuối cùng đã rẽ

vào trên một tinh tú nhỏ không nổi bật.

Nơi này chính là tiền tuyến trận địa của Khiếu Mang vực thiết lập ở Ma Hành

tinh hà rồi.

Toàn bộ tinh tú ảm đạm vô quang, ánh sáng mờ tối.

Cảm nhận sơ qua, không có bất cứ sinh cơ nào, cũng không có dấu vết sinh linh

từng sinh hoạt.

Thành ca không khỏi nhíu mày lại.

“Nơi này cũng quá khó coi rồi nhỉ?”

Thanh Độ Đao Tôn kì quái liếc nhìn hắn một cái, sau đó cười nói: “Đây là nơi

trung tâm tiền tuyến của chúng ta, chuyện rất quan trọng, tự nhiên là phải cố hết

sức che kín, tránh khỏi bị kẻ địch phát hiện rồi!”

Làm cả nửa ngày là vì an toàn đầu tiên?

Khương Thành cũng không biết nên nói gì mới tốt nữa.

Lúc này, một đoàn người đã bay đến bên trong tinh tú.

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một địa cung không tính là quá lớn.

Trang trí bên trong nguy nga lộng lẫy, mọi nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng

của trận pháp và cấm chế, hiển nhiên nơi này đã được chế tạo một toà pháo đài

chiến tranh.

Bên trong rộn ràng nhộn nhịp, giống như phố xá sầm uất.

Từng hàng tiên nhân đứng ở đối diện một toà Cao Đài, mặt hướng về phía bọn

họ, sắp thành đội ngũ nhìn không đến bên kia, dường như là dáng vẻ muốn ra

ngoài.

Tính sơ qua, ít nhất có hơn năm mươi ngàn người.

Vừa nhìn thấy Phi Tiên Môn, những người này đã cùng nhau reo hò hoan hô

lên.

“Đến rồi đến rồi!”

“Phi Tiên Môn đã đến thay quân rồi!”

“Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng đã có thể trở về.”

“Cái nơi quái quỷ này, ta không thể ở lại thêm một ngày nữa.”

“Cuối cùng đã giải thoát rồi, lần sau đến lượt Thần Ngự tông chúng ta xuất

chinh, ít nhất cũng phải đợi đến sáu nghìn vạn năm sau.”

Rất nhiều người xếp ở phía trước, càng nôn nóng thúc giục mấy tên Đạo Tôn ở

trên Cao Đài kia.

“Nhanh lên nhanh lên, giao nhận nhiệm vụ cho chúng ta!”

Mấy người này là Trúc Tiên cung phái đến đây, chuyên môn phụ trách đánh giá

độ hoàn thành nhiệm vụ, “nhân viên công tác” phụ trách bàn giao.

Quá trình đến tiền tuyến của những tông môn ở Khiếu Mang vực này rất đơn

giản.

Đầu tiên, nhận lấy Đế phù nhiệm vụ chiến thuật của Trúc Tiên cung.

Đủ loại nhiệm vụ, có đóng giữ cứ điểm nào đó, có thăm dò tình báo, có tiêu diệt

nhánh đội ngũ nào đó của đối phương, có tiêu diệt mấy vị Đạo Tôn của đối

phương, có giúp đỡ đại tông môn hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt.

Sau đó, mang theo Đế phù nhiệm vụ đến tổng bộ tiền tuyến đăng kí báo cáo

chuẩn bị.

Cuối cùng, chính là mệnh ai nấy làm.

Không ai quan tâm ngươi hoàn thành thế nào, càng không có chỉ huy thống

nhất.

Nhiều nhất cũng chỉ là đại tông môn sẽ ỷ cậy thực lực, cưỡng hành mệnh lệnh

tiểu tông môn cùng nhau phối hợp hành động.

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nhận được đánh giá công nhận thì đã có thể bàn

giao, trở về nhà.

Đối với bọn họ mà nói, bất cứ lúc nào tiền tuyến đều có thể sẽ mất mạng, đương

nhiên không nhàn hạ bằng hậu phương.

Chỉ là, bọn họ lại không thể làm đào binh.

Bằng không sau khi trở về, tông môn đạo thống đều sẽ bi Trúc Tiên môn tiêu

diệt, lại không còn nơi đặt chân nữa.

Tuy nhiên những nhiệm vụ chiến thuật kia, đối với bọn họ mà nói lại hơi quá

mức nguy hiểm.

Cho nên các tông môn thế gia muốn trở về, cách thức hiện thực nhất vẫn là có

một nhóm tông môn tiếp theo bị phái đến tiền tuyến, đến đây thay thế bọn họ.

Đây chính là lí do tại sao sau khi Phi Tiên Môn bị phái đến đây, bọn họ lại hết

sức phấn khởi như vậy.

Bởi vì cuối cùng bọn họ cũng đã có thể được thay thể trở về rồi.

Hơn năm mươi nagnf người này đều là lười biếng sống qua ngày ở tiền tuyến,

không thể hoàn thành nhiệm vụ, vẫn luôn chịu đựng đến hiện tại.

“Nôn nóng cái gì?”

“Phi Tiên Môn còn chưa đăng kí báo cáo chuẩn bị đâu đấy!”

Mấy vị Đạo Tôn ngồi ngay ngắn ở trên Cao Đài lạnh mặt, vẻ mặt không vui.

Bọn họ đều đến từ Tịnh Trúc Tiên Phủ, coi như là đích hệ của Tịnh Trúc Đạo

Thần.

Sớm đã nhìn không thuận mắt đám người ngày nào cũng lười biếng này rồi.

“Ta là Ngọc Thông Đạo Tôn của Tịnh Trúc Tiên Phủ, Phi Tiên Môn các ngươi

chỉ có chút người như vậy đến thôi sao?”

Tên Đạo Tôn cầm đầu kia từ Cao Đài quay người nhìn đến, đôi mắt tràn đầy

không thoải mái.

Khương Thành vượt qua đám người đi ra, hơi mỉm cười.

“Chất lượng tốt hơn số lượng mà!”

“Hừ.”

Ngọc Thông Đạo Tôn sớm đã biết được phía sau đã từng xảy ra chuyện gì.

Phi Tiên Môn này đã tiêu diệt Trạch Nhiên cung, còn giết chết đồng minh Đồng

Kiêu Đạo Thánh này, trở thành tai hoạ lớn tâm phúc của Tịnh Trúc Tiên Phủ.

“Nghe nói Phi Tiên Môn các ngươi có bốn vị Đạo Thánh.”

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua lại trên người của đám người Phi Tiên Môn,

nhưng người có thể nhận ra cũng chỉ có Kỷ Linh Hàm.

“Lâm Ninh, La Viễn, Mạc Trần kia thật sự cũng là Đạo Thánh sao? Bọn họ ở

đâu rồi?”

Lời này của hắn vừa ra, đội ngũ hơn năm mươi ngàn người đang xếp hàng kia

cũng đều đã trừng lớn hai mắt.

Bốn vị Đạo Thánh, điều này đã đủ để khiến bất cứ ai liếc nhìn rồi.

Ngay cả Thái Hoán Đạo Thánh của Cung Diệu tông kia, ánh mắt quan sát cũng

đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Ta chính là Lâm Ninh.”

Lâm Ninh mặt không biểu cảm đừng đến bên cạnh Thành ca.

“Hai người khác thì sao?”

Khương Thành nhún vai.

“Mạc phó chưởng môn và La trưởng lão, đương nhiên là ở lại tông môn canh

nhà rồi.”

“Sao lại có lí đó!”

Khuôn mặt Ngọc Thông Đạo Tôn lộ ra vẻ tức giận.

Tuy nhiên phái bao nhiên người là do bản thân tông môn quyết định.

Ngoại trừ chưởng môn nhất định phải có mặt ra, những người được chọn khác,

Tịnh Tiên cung cũng không có quyền tham dự.

Hắn chỉ có thể lạnh lùng chế giễu: “Khi Phi Tiên Môn các ngươi tiêu diệt những

tông môn khác, ngược lại là vô cùng ra sức.”

“Hiện tại đến lượt chiến sự ở tiền tuyến, vậy mà lại không xuất ra toàn lực?”

“Các ngươi đặt an nguy của Khiếu Mang vực ở đâu rồi?”

Bắt đầu từ giây phút này trở đi, thực ra hắn đã coi như là đã ra chiêu với Phi

Tiên Môn rồi.

Lời nói này nói ra, chẳng khác nào là đã chụp lên một cái mũ “chỉ quan tâm đến

tranh giành quyền lực, không màng đến đại cục”, người khác sẽ thấy thế nào?

Phi Tiên Môn ngươi không phải là rất mạnh sao?

Vậy thì sẽ làm tan rã danh tiếng của các ngươi trước.

Quả nhiên, toàn bộ hơn năm mươi ngàn người đang xếp hàng kia đều đã lộ ra

vẻ mặt tế nhị, không ít người ào ào nhíu mày.

Truyền âm nghị luận trong âm thầm, rất nhanh đã nhộn nhạo ra.

“Phi Tiên Môn này quả thực là có hơi quá đáng mà.”

“Ta nghe nói bọn họ có mấy nghìn môn đồ, vậy mà chỉ mang theo hơn hai trăm

người, đây cũng quá qua loa rồi.”

“Cung Diệu tông chúng ta ngoại trừ Thái Hoán Đạo Thánh ra, còn có ba nghìn

môn đồ đi cùng đấy, trong đó trưởng lão cấp Đạo Tôn ba mươi vị!”

“Đúng vậy, kéo dài công việc cũng không thể giống như bọn họ chứ?”

“Tốt xấu gì cũng phải giả dạng chút chứ!”

“Không có phong phạm của phái lớn mà…”

“Ta có hơi nghi ngờ liệu Mạc Trần và La Viễn này có phải thât sự là Đạo Thánh

không, dù sao chỉ là lời đồn.”

Mặc dù Khương Thành không nghe thấy truyền âm, nhưng cũng có thể đoán

được bọn họ đang nói những gì.

Nhìn về phía vị Ngọc Thông Đạo Tôn kia, khoé miệng ca này chợt hơi nhấc lên.

“Bọn ta không xuất toàn lực là bởi vì nhiệm vụ chiến thuật lần này quá đơn

giản.”

“Căn bản không cần phải xuất ra toàn lực!”