Thấy hắn thật sự hơi rung động, Khương Thành biết hắn đã ổn.
“Sao có thể nói là vô dụng chứ?”
“Trường Minh Diễm này, thật ra là thiết kế riêng cho ngươi đó!”
Phạm Lôi thầm nghĩ ta đường đường là Đạo Tôn, cần chút ngọn lửa không tắt
có ích gì?
“Lời này có ý gì?”
Khương Thành chuyển sang truyền âm, làm cho thần bí hơn.
“Ngươi nghĩ đi, những đòn sát thủ của ngươi không phải cần lửa sao?”
Lần trước ngươi mua thuốc lá, lần này ca lại chào hàng bật lửa cho ngươi, rất
hợp tình hợp lý đúng không?
Phạm Lôi sửng sốt, sau đó lắc đầu khinh thường.
“Bổn tọa quản lý Thần Lôi Tư, vốn dĩ quy tắc hệ hoả là chủ tu, ta có một vạn
cách thắp Tín Hương, tội gì phải cố ý dùng bí bảo thượng phẩm.”
“Nhưng lỡ như gặp phải tình huống đặc biệt thì sao?”
Thành ca kiên nhẫn phân tích.
“Lỡ như tiên lực và thần hồn của ngươi sử dụng hết, lở như quy tắc xung quanh
ngươi bị người khác chặt đứt, chỉ chờ đòn sát thủ đến cứu mạng thì sao?”
“Trong chiến đấu, tình huống gì cũng có thể xuất hiện.”
“Lỡ như địa giới đặc biệt, đối phương dùng băng sương mưa tuyết áp chế quy
tắc hệ hoả của ngươi thì sao?”
“Lúc này, cho dù ngươi có một vạn cách, cũng không thể đốt cháy!”
“Rõ ràng nắm trong tay đại sát khí, lại không dùng được, hy vọng lật bàn cứ thế
bị dập tắt, vậy thì thảm thương biết bao?”
Hắn duỗi ngón trỏ ra, ngọn lửa ở đầu ngón tay chập chờn nhảy nhót.
“Mà Trường Minh Diễm gió thổi không tắt, nước giội không tắt, không một căn
nguyên quy tắc nào có thể dập tắt nó!”
“Nó có thể cho ngươi đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào, ở bất kỳ hoàn cảnh nào, có
thể thắp lên những Tín Hương gì đó bất kỳ lúc nào bất cứ nơi đâu.”
“Chẳng phải là phòng ngừa những tình huống ngoài ý muốn đó xảy ra hay
sao?”
Bị hắn nói như vậy, ánh mắt Phạm Lôi dần dần sáng lên.
Thành ca rèn sắt trong lúc còn nóng.
Cắt đứt truyền âm, cao giọng quát: “Mọi người đều nói bảo vật đang chờ người
có duyên, ta thấy người có duyên của Trường Minh Diễm này chính là ngươi!”
“Số mệnh của bảo vật này thuộc về ngươi đó!”
Hắn vung tay hô lớn, giọng nói chỉ kém như tuyên truyền giác ngộ, làm cho mọi
người trong điện sửng sốt.
Thầm nghĩ cho dù ngươi lưỡi sáng hoa sen thì có ích lợi gì?
Trừ phi ngốc mới có thể dùng một bí bảo có thể tăng sức tấn công, đi đổi một
chút rắm cũng không có lửa.
Mà Phạm Lôi Đạo Tôn thì rõ ràng không ngốc!
Quân Vương không thể không chế nhạo một lần nữa.
“Chậc chậc, Khương Thành ngươi đừng tốn công vô ích nữa, dáng vẻ mơ mộng
hão huyền trông thật buồn cười…”
Nhưng mà lần này, Phạm Lôi Đạo Tôn mắt điếc tai ngơ.
Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trên đầu ngón tay Thành ca, tập trung tinh
thần.
“Ngươi nói… có lý!”
“Việc tăng sức tấn công của Kiền Hoàng Cổ quả thật rất tốt, nhưng cho dù bản
thân dùng Kiền Hoàng Cổ, căn cơ của Đạo Tôn đặt ở đó, đối mặt với Đạo
Thánh vẫn là bị đánh cho tơi tả.”
Bản thân có thể vượt cấp chiến thắng Đạo Thánh, là dựa vào những “Tín
Hương” đó.
Có thể thắp sáng Tín Hương trong bất kỳ điều kiện khắc nghiệt nào, có thể
ngược gió lật bàn, quan trọng hơn tất cả!
Câu “số mệnh của bảo vật này thuộc về ngươi” cuối cùng của Khương Thành
hoàn toàn làm cho hắn rung động.
Hắn cảm thấy đây có thể là số mệnh đã định.
Số mệnh để cho mình có được Tín Hương đó, số mệnh lại để Khương Thành có
được Trường Minh Diễm, hơn nữa Khương Thành còn không cần, còn chủ
động đổi với mình…
Tất cả những điều này, đều là do số mệnh mà!
“Phạm Lôi, ngươi nói cái gì?”
Quân Vương trợn tròn mắt, các Thần Quân khác cũng trợn tròn mắt.
Vẻ mặt của Thiên Đế cũng khó tin.
Chỉ cần không ngốc, thì có thể nhìn ra được sự chênh lệch giá trị của hai bí bảo
thượng phẩm đúng không?
“Ngươi điên rồi sao, thế mà thật sự muốn đổi với hắn?”
“Ngươi lấy Trường Minh Diễm này có thể có ích lợi gì…”
Phạm Lôi xua tay cười ha ha: “Các ngươi đừng hỏi nhiều, ta tự có tính toán.”
Sau đó, hắn xoa ngón tay của mình.
“Muốn đổi cũng có thể, nhưng ngươi phải cho ta nhiều hơn cái đó… cái gì đó.”
Thành ca suýt nữa bị hắn chọc cười.
Ngươi muốn thêm thuốc lá à?
Không thành vấn đề nha, một toa xe cũng có thể.
Nhưng ngoài mặt hắn lại làm ra biểu cảm vô cùng đau đớn.
“Ba cây, không thể nhiều hơn nữa!”
Phạm Lôi lập tức “sư tử mở to miệng”, ném ra giá của mình.
“Hai mươi cây, không thể ít hơn nữa!”
“Hai mươi cây, sao ngươi không đi cướp luôn đi?”
“Ít hơn hai mươi cây thì miễn bàn!”
Hai người nhanh chóng mặc cả trong điện.
Nước bọt của Phạm Lôi tung bay, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chăm vô cùng
thương tiếc của Thành ca, nhận được mười hai điếu thuốc.
“Thật đúng là bị ngươi hung hăng mổ một đao mà!”
Khương Thành nhận lấy Kiền Hoàng Trống, cho đối phương cảm giác mặc cả
hài lòng.
Phạm Lôi vuốt ve ngọn lửa nhỏ tự cảm thấy chiếm được của hời, cũng đang
được thuận tiện ra vẻ thông minh.
“Ha ha, bảo vật này không có duyên với ngươi, ta đang giúp ngươi đấy.”
Nghĩ đến bản thân lại có thêm mười hai điếu thuốc trong túi, thêm mười hai cơ
hội lật ngược tình thế, chỗ dựa vững chắc của hắn lại cứng rắn hơn rất nhiều.
Mà con ngươi của những người khác cũng sắp trừng muốn rớt ra ngoài.
Đừng nói Quân Vương, Cảnh Vương và Tam Đại Thiên Đế, ngay cả Lăng và
Thu Vũ Tuyền xem náo nhiệt cũng hơi nghi ngờ về cuộc sống.
Dù có nhìn những điếu thuốc đó như thế nào đi chăng nữa thì chúng cũng chỉ là
những vật phàm tục mà thôi.
Sao tiểu tử này có thể làm được?
Nói cách khác, Phạm Lôi đã bị hắn tẩy não rồi?
Vui vẻ nhận lấy Kiền Hoàng Cổ, Khương chưởng môn tỏ vẻ không dễ dàng!
Cuối cùng bản thân cũng có một bí bảo thượng phẩm tiện dụng.
Tất cả đều là do bản thân cố gắng có được, hắn tràn ngập cảm giác thành tựu,
lau những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán.
Quyết định tiếp tục cố gắng, cũng đổi cây châm đó thành một thanh kiếm thuận
tay.
Không phải những Thiên Đế các ngươi cố tình gây khó dễ cho ca sao, xem ca
làm sao khiến cho kế hoạch của các ngươi tan vỡ hết nhé.
Lần này, hắn nhắm vào Thu Vũ Tuyền.
Thanh Kỵ Khuyết kiếm đó liên kết với căn nguyên tử, rõ ràng là có duyên với
mình mà!
Thế là ca cười híp mắt bước đến trước mặt em gái Tuyền, lấy ra cây châm
Nguyệt Diễm đó.
“Ngươi cảm thấy bảo bối này thế nào?”
Thu Vũ Tuyền liếc nhìn, nàng cũng không có sở thích thêu hoa.
Vô cùng ngay thẳng đưa ra đánh giá chân thật.
“Chẳng ra sao cả.”
Thành ca thầm nghĩ ngươi như vậy, sao ta tiếp tục được?
“Khụ, thật ra ta cảm thấy nó vô cùng phù hợp với ngươi…”
Em gái Tuyền nhìn một cái đã nhìn thấu tâm can lá lách phế thận của hắn, cắt
ngang lời hắn một cách dứt khoát: “Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đổi
với ngươi.”
“Đúng, tuyệt đối không thể đổi với hắn!”
Đám người Quân Vương và Cảnh Vương ở bên cạnh không thể không vây
quanh.
“Khương Thành, bỏ những rắp tâm khó lường đó của ngươi đi!”
“Thu Vũ Tuyền, đừng nghe những lời nói ngon nói ngọt của hắn, người này
không có ý tốt gì đâu!”
“Không sai, chỉ cần kiên định với quyết định đúng đắn của ngươi bây giờ là
được.”
“Kỵ Khuyết kiếm thuộc loại cực phẩm đứng đầu trong Đạo khí Bát phẩm, còn
tốt hơn so với của bọn ta, làm sao có thể đổi với chiếc châm gãy chỉ có thể liên
kết với căn nguyên thêu đó.”
“Thật không dám giấu, cây châm đó đã được đặt trong Bảo Các của Tử Tiêu
Điện bốn mươi tỷ năm, vẫn luôn không có người hỏi thăm.”
Mức độ yêu thích của bọn họ đối với Thu Vũ Tuyền thật sự rất cao, sợ nàng bị
lừa, nên chăm sóc nàng như một người thân.
Thành ca vừa nhìn đã biết không thể lừa gạt, cho nên dứt khoát không uổng phí
công sức.
Hắn cất cây châm đi, sau đó đối mặt với Thu Vũ Tuyền xoa ngón tay với ánh
mắt lạnh nhạt.
“Đại hội thông thần kết thúc rồi, thu hoạch của ngươi cũng không ít đúng
không?”
“Đừng quên, một nửa thu hoạch đã hẹn đó.”
Những người khác vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, Thu Vũ Tuyền lại mài
răng nanh, hận không thể cắn chết hắn.
Cuộc đánh cược đó, trong tương lai, mình nhất định phải nghĩ cách huỷ bỏ nó!
Không, trong tương lai, phải khiến hắn cũng phải chia một nửa cho mình!