Thu Vũ Tuyền biết, sau khi nhát kiếm cuối cùng kia hạ xuống, người bị giết đã
thật sự chết rồi.
“Chỉ cần ngươi hủy bỏ những giao ước cá cược đó thì ta có thể tha cho ngươi
lần này, ngươi vẫn có thể tiếp tục cạnh tranh vị trí Thần Quân như trước.”
Khương Thành lắc đầu bật cười.
“Xem ra ta vẫn nên cảm động một tí nhở?”
Hắn cũng từ từ rút thanh Tức Vũ Kiếm của mình ra.
“Ta cũng cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi ngươi nhận sai với lão gia ta đây,
ta cũng có thể đảm bảo trong cuộc thi này ta sẽ không động đến ngươi, giúp đỡ
ngươi giành được vị trí Thần Quân.”
Lúc hai người nói chuyện, bên cạnh dường như không có một ai.
Tựa như sự va chạm của Pháp cảnh và sự giao phong của Tiên Thuật và Thần
Thông ở xung quay không hề tồn tại.
Phảng phất như thể những Đạo Thánh kia đều không đáng để bọn họ quan tâm
chút nào.
Giờ phút này, đến cả Lăng cũng đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của mình có chút
dư thừa.
Một người xưa nay luôn bỡn cợt với đời như nàng lần đầu tiên cảm khái từ tận
đáy lòng.
Hai người bọn họ đều là ngoại tộc, những người bị bọn họ giết chết trước đây
đều không thể hồi sinh được nữa.
Nhìn bóng dáng hai người đang đối đầu với nhau ở phía xa, Lăng cũng không
biết phải nói gì cho phải.
Nghe ý tứ của hai người bọn họ, thật ra bọn họ đều không muốn dồn đối
phương vào chỗ chết, chỉ là muốn đàn áp, đè bẹp đối phương mà thôi.
Kết quả không ai chịu thừa nhận thất bại, cuối cùng vẫn cần phải phân ra người
thắng kẻ bại, người sống kẻ chết.
Những Tiên nhân ở bên ngoài sân nhìn thấy cảnh tượng này cũng đau lòng hết
sức.
“Tại sao lại như thế?”
“Tại sao hai người bọn họ lại muốn đối đầu với nhau?”
“Thiên Cung song kiêu, quan hệ của bọn họ không phải nên tốt đẹp, tâm đầu ý
hợp sao?”
“Đúng thế, hơn nữa ta còn nghe nói bọn họ đã quen biết nhau từ lâu rồi…”
“A a a, ta không thể chấp nhận được, hai tuyệt thế thiên kiêu này thế mà lại có
một người phải chết.”
Trải qua bốn trận đấu cho đến nay, thậm chí có rất nhiều người đã coi Khương
Thành và Thu Vũ Tuyền thành một đôi kim đồng ngọc nữ, bắt đầu chèo thuyền
couple của bọn họ.
Nhìn thấy nhóm bảy người của Chí Nguyên Đạo Thánh, nhìn thấy cả đám
người Vân Đình và Tịch Phong đi cùng với nhau, thậm chí trong lòng bọn họ
còn tự tưởng tượng ra cảnh Khương Thành và Thu Vũ Tuyền gặp nhau sau đó
bắt tay liên thủ với nhau.
Nếu hai người này bắt tay liên thủ với nhau thì cuộc thi này sẽ không có ai có
thể ngăn cản được bọn họ.
Hai bọn họ dắt tay nhau trở thành Thần Quân rõ ràng là chuyện dễ như trở bàn
tay, tương lai sau này cũng sẽ là một đoạn giai thoại.
Nhưng tính một đằng lại ra một nẻo.
Sau khi hai người khó khăn lắm mới gặp nhau vậy mà lại đối đầu với nhau.
Tu Đế ở trong Tử Tiêu Điện lại vui vẻ hứng thú một cách dị thường.
“Ha ha ha, hay, hay lắm!”
“Đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, cứ tưởng hết hy vọng mà bây giờ lại
có hy vọng rồi, vốn còn tưởng rằng sau khi Phục Lãng Đạo Thánh bị giết,
không thể nào quang minh chính đại giết chết tên tiểu tử này ở trong cuộc thi
nữa cơ.”
Không ngờ rằng, Thu Vũ Tuyền lại giúp chúng ta làm chuyện này.”
Không Đế cũng khẽ mỉm cười nói: “Luận về thực lực thì bây giờ Thu Vũ Tuyền
vẫn chưa bằng Khương Thành, nhưng thanh Vô Đạo Kiếm kia của nàng lại
không thèm đếm xỉa đến thực lực gì cả, lần này Khương Thành chỉ có con
đường chết mà thôi.”
“Chắc chắn là như thế!”
Như thể nghe được tiếng nói từ tận đáy lòng của bọn họ.
Sau khi cuối cùng hai người bọn họ cũng quyết định liều mình, đặt tất cả vào
cuộc chiến, Thu Vũ Tuyền căn bản không làm bất kỳ hành động thăm dò đối
phương nào.
Nàng không dùng mấy Pháp Cảnh đặc biệt kia, cũng không dùng Kiếm Đạo
thập tam trọng.
“Ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngươi.”
Nói xong câu này, nàng trực tiếp bước vào trong trạng thái huyền diệu lần trước.
Trong phút chốc, đôi mắt sáng ngời của nàng tối đi, không có một chút sắc màu
nào.
Bóng dáng của nàng cũng biến thành như hư hư ảo ảo, như thật như giả.
Nàng giơ cao thanh kiếm trong tay lên…
Thời khắc này, bầu không khí ở bên ngoài sân đã lên đến đỉnh điểm.
“Trời ơi, nàng vừa mới lên mà đã dùng chiêu thức này rồi sao?”
Điên rồi, nàng quả thực đã điên rồi!”
“Vừa mới ra tay đã dùng tuyệt chiêu không thể thu hồi được, thế này là có thù
hận gì, có ân oán gì cơ chứ?”
“Tuyệt tình quá rồi!”
“Hoặc có lẽ, nàng chỉ muốn dùng chiêu thức mạnh nhất để bày tỏ sự tôn trọng
đối với Khương Ẩn Hoàng thì sao?”
Cùng lúc này, ở trong sân, Khương Thành cũng rút kiếm của mình ra.
Nhìn thấy trạng thái kỳ lạ kia của Thu muội, hắn có chút hoang mang bối rối.
“Ngươi lại học ở đâu tuyệt chiêu mới này vậy?”
“Nhìn cũng có vẻ khá hù dọa người khác đấy.”
Thế nhưng Lăng ở phía sau hắn lại lặng lẽ cà khịa, châm biếm, cái này không
chỉ đơn giản là hù dọa người khác đâu.
Ngươi đã vô cùng cận kề với cái chết rồi.
Ngay sau đó, Thu Vũ Tuyền vung một nhát kiếm.
Đồng tử mắt của Lăng đột nhiên thu nhỏ lại, ngay sau đó lại giãn ra ngay.
Thu Vũ Tuyền cuối cùng vẫn nể tình với hắn.
Nhát kiếm này của nàng không lao đến để chia Khương Thành làm hai nửa, vào
khoảnh khắc chém ra, nó đã di chuyển một chút.
Khương Thành sẽ không bị giết chết, mà là bị chặt đứt một tay.
Bị Vô Đạo kiếm chém đứt, chắc có lẽ không thể nào hồi phục lại nguyên trạng
được nữa rồi.
Nàng nhìn về phía bóng dáng Khương Thành, sau đó vẻ mặt của nàng liền trở
nên có chút cổ quái.
Nhìn thấy Khương Thành ở phía trước không bị làm sao, hai tay vẫn còn y
nguyên.
Lông trên người hắn cũng không rụng mất cọng nào.
Nhất thời, tất cả những người ở bên ngoài sân đều vô cùng kinh ngạc, cho rằng
chỉ có thần tiên mới có thể làm được chuyện này.
“Vãi chưởng? Hắn không sao cả?”
“Như thế mà cũng có thể yên ổn không làm sao à?”
“Khương Ẩn Hoàng thế mà lại có thể ngăn chặn được nhát kiếm khủng khiếp
kia sao?”
“Nào chỉ có ngăn lại, ta thấy hắn hình như còn không cả dùng sức cơ.”
“Lúc trước Minh Trần Đạo Thánh và Vô Ách Đạo Thánh chết một cách dứt
khoát như vậy, thế mà bây giờ Khương Thủ tọa lại chẳng hề bị thương chút
nào.”
“Tốt xấu gì cũng phải thấy chút máu hình thức tí chứ!”
Bên trong Tử Tiêu Điện, cằm của ba vị Thiên Đế suýt chút nữa thì rơi xuống.
“Chuyện này không thể nào xảy ra được!”
“Trên đời này không tồn tại vật hữu hình nào mà Vô Đạo Kiếm không chặt đứt
được!”
Vừa nãy nhìn thì như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại lật đổ nhận thức của
bọn họ đối với Thiên Đạo Chí Bảo.
“Trừ khi tên tiểu tử đó là người vô hình…”
“Chẳng lẽ là do thực lực của Thu Vũ Tuyền vẫn chưa đủ, không thể nào phát
huy được toàn bộ uy lực và bản lĩnh của Vô Đạo Kiếm?”
“Có như thế thì cũng không thể nào đến cả một Đạo Tôn cũng không chém đứt
được chứ!”
Những kẻ đang rơi vào trong sự mơ hồ bối rối như bọn họ không hề biết, kết
quả này là lẽ đương nhiên.
Phải biết rằng, năm xưa lúc xông vào mười ba cửa ải của Thiên Đạo, cửa ải đầu
tiên mà Khương Thành gặp phải chính là Vô Đạo Kiếm.
Mà lúc vì đó Thiên Hoang Bất Diệt Thể đã vượt qua phạm vi của Thiên Đạo,
Vô Đạo Kiếm có thể chém đứt tất cả mọi vật hữu hình nhưng lại vô hiệu với nó,
những thương tổn của Vô Đạo Kiếm với hắn chỉ là con số không.
Cho dù một nhát kiếm đó của Thu Vũ Tuyền có thể hủy diệt đất trời thì cũng
không thể làm hắn bị thương được.
Đây là khả năng miễn dịch tự nhiên.
Chỉ có điều bây giờ Thành ca không hiểu rõ mọi chuyện, hắn cũng không biết
chuyện Thu Vũ Tuyền đã từng dùng nhát kiếm này giết chết hai vị Đạo Thánh.
Lúc nhìn thấy nhát kiếm ấy chém xuống, hắn vẫn rất nghiêm túc mà chống đỡ.
Kết quả phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sau khi đợi một lúc hắn mới không chắc chắn lắm hỏi một câu.
“Thế này là ngươi đang đùa ta đấy à?”
Kết quả Khương Thành không hề hấn gì thế này không chỉ nằm ngoài dự liệu
của tất cả Tiên nhân ở ngoài sân, đồng thời cũng nằm ngoài mong đợi của Thu
Vũ Tuyền.
Một lát sau, nàng lại vung kiếm lần nữa.
Nhưng Khương Thành vẫn không rơi một giọt máu nào.
“Ngươi đang làm cái trò gì vậy?”
“Đang nhảy đồng đấy à?”
Hắn hơi hoài nghi Thu Vũ Tuyền ở trước mặt đang cố ý sỉ nhục hắn.
“Ngươi đem trò tạp kỹ cấp mẫu giáo này ra để khảo nghiệm một Tiên nhân cao
cấp như ta đây sao?”
“Thế này là không tôn trọng ca đây đâu nhé.”
“Ngươi có thể nghiêm túc một tí được không hả?”
Thu Vũ Tuyền ở phía đối diện không hề hé răng nửa lời, như thể sau khi chuyển
đổi sang trạng thái này, nàng đã mất đi năng lực nói chuyện vậy.
Nhìn thấy nhát kiếm thứ ba của nàng đang chém đến giữa không trung, Khương
Chưởng môn có chút mất kiên nhẫn.
Hắn dứt khoát thu kiếm lại, vén tay áo lên xông đến trước mặt Thu Vũ Tuyền.
Trong quá trình này Thu Vũ Tuyền lại chém ba nhát kiếm về phía hắn, nhưng
vẫn không hề có chuyện gì xảy ra.
Mà lúc này, Khương Thành đã nắm chặt lấy cổ tay trắng trẻo của nàng.
“Rốt cuộc ngươi đang làm cái quái gì thế hả?”