Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 144




Quy trình của đại điển khai phái rất đơn giản.

Khương Thành lười phát biểu gì đó, chẳng qua chỉ là thay đổi tấm biển thôi mà.

Ngoài ra hắn còn tự mình thiết kế một nghi lễ cắt băng khánh thành.

Mặc dù mọi người đều không hiểu hắn làm gì nhưng vẫn cho một tràng vỗ tay.

Tiếp sau đó là ăn uống tiệc tùng.

Hoa quả, thức ăn và rượu vừa mang lên, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Trước đây Khương Thành đã tham gia bữa tiệc đại điển của Bát Vân điện,

đương nhiên có gì học theo cái đấy, tiệc rượu xa xỉ gấp vài lần so với lần trước.

Vị Bạch Vũ Kiếm Thánh vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh kia bỗng đứng vụt dậy.

Tay hắn cầm một quả nhỏ có hạt màu tím ở viền, kinh ngạc mà nhìn Khương

Thành.

“Loại quả này, chẳng lẽ là Tử Hương Thần Quả mà ăn một quả có thể tăng lên

hai trăm năm công lực sao?”

Công lực?

Khương Thành có chút không phản ứng lại.

Loại quả này đều hái từ trên đỉnh núi ở bí cảnh, có một ngọn núi móc đầy loại

quả màu tím này.

Có thể coi là loại cấp thấp.

Nhưng mà đối với đa số bảo vật tự nhiên mà nói, loại quả này tốt ở chỗ là nó có

thể ăn trực tiếp được, hắn cũng đã ăn một quả hương có vị khá ổn.

Còn về hiệu quả tu luyện ấy à, ngang ngửa với linh đan tứ phẩm.

La Viễn ở bên cạnh cười mỉm thay hắn giải thích: “Đúng vậy, loại quả này đúng

là Tử Hương Quả, nhưng mà không phải tăng công lực, mà là linh lực.”

“Nếu như ngươi thích thì cứ tự nhiên.”

Bạch Vũ Kiếm Thánh ngồi xuống mà hiểu như không hiểu, lau lau quả đó,

không nỡ ăn ngay bây giờ, mà trân trọng cất vào trong lòng.

Những người khác nhao nhao cười thầm, người này xuất thân thế tục, chưa hiểu

sự đời.

Công lực hai trăm năm của trần gian, đổi thành linh lực của giới tu luyện cũng

không dài như vậy.

Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ sôi nổi kêu lên.

Nâng chén rượu đầy đầu tiên lên uống, trong số hơn hai ngàn người ở đây thì có

hơn bốn trăm người đột phá lên một tiểu cảnh giới tại chỗ.

Vậy mà loại rượu này ẩn chứa sự kỳ diệu sâu sắc như vậy.

Triệu Hồng Đức khó mà tin được cầm chén rượu rỗng, hắn từ Tụ Nguyên cảnh

Lục trọng trở thành Tụ Nguyên cảnh Thất trọng.

Hắn vốn tưởng rằng cả đời này cũng chỉ được như vậy, nằm mơ cũng không

ngờ đến sẽ có một ngày đột phá.

“Chẳng nhẽ đây là rượu Quỳnh Tương Ngọc Dịch trong truyền thuyết?”

Có người lẩm bẩm một mình.

“Không chỉ là linh lực, mà ở trong rượu ta còn nếm ra một chút ý nghĩ nội hàm

của Linh Đài cảnh!”

Mọi người đều trố mắt lên rồi.

“Thế gian có loại rượu thần kỳ như vậy sao, đây không phải là rượu tiên đấy

chứ?”

“Nếu như lại uống thêm một chén nữa, ta có thể đột phá rồi…”

Mới uống xong một chén, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào

bình rượu trên bàn.

Sau đó không hẹn mà cùng chia tay ra, cướp lấy rót cho mình một chén.

Lần cướp đoạt này đã không quan tâm đến hình tượng nữa rồi.

Có người túm lấy bình rượu trực tiếp đổ vào miệng, có người vì cướp giật, suýt

chút nữa thì vung tay đánh nhau.

Thành ca có chút không thể nhìn tiếp được nữa.

Rượu này chỉ là được ủ ở sơn tuyền gần đây thôi.

Nhưng vì A Hoàng tăng linh mạch lên quá cao, thậm chí đến sông ngòi trên sơn

tuyền đều xảy ra thay đổi.

Loại rượu này Phi Tiên môn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thật ra hai lần đầu

uống cũng có tác dụng thần kỳ rồi.

Sau này uống thêm bao nhiêu lần thì hoàn toàn không tăng gì lên nữa hết.

Dù sao thì cũng là ngày lành của Phi Tiên môn, không làm ra trò cười nữa.

Chỉ đành điều động một ít thần hồn Thánh Giai để cho toàn điện yên tĩnh lại.

“Rượu này còn rất nhiều, nếu như các vị thích, có thể tùy ý uống thỏa thích,

không phải cố chấp giữ cái bình đó.”

Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu.

Vài đệ tử ở xung quanh vẫy vẫy tay, bên cạnh mỗi bàn bay đến một vại rượu

lớn.

Nhìn cái vại to hai người ôm không hết, tất cả khách khứa trực tiếp hoài nghi

nhân sinh.

Như này cũng quá hào phóng rồi đấy?

Mà tiếp theo đó, sự kinh ngạc và chấn động của bọn họ chưa dừng lại ở đó.

Mỗi bàn một loại thức ăn, một loại hoa quả, tất cả đều có liên quan đến tu

luyện.

Những món ăn quý lạ này không có hiệu quả thăng cấp gì đối với các đệ tử

Thiên Mệnh cảnh Đạo Cung cảnh của Phi Tiên môn.

Nhưng đối với những khách khứa có mặt ở đây mà nói, thì nó như là linh đan

diệu dược hiếm có vậy.

Ăn xong một bữa, rất nhiều người đều đột phá đại cảnh giới rồi.

Triệu Hồng Đức cũng đạt đến Phân Hồn cảnh Nhất trọng rồi.

Nghĩ tới lúc khởi hành, mình vẫn còn là Tụ Nguyên cảnh Lục trọng, hắn chỉ

cảm thấy tất cả thực sự như ảo diệu một giấc mộng vậy.

Hắn không còn trẻ nữa, đã bị phán cạn kiệt tài năng từ lâu, suốt đời cũng không

có hy vọng tiến bộ được nữa.

Hắn chưa hề nghĩ rằng, sẽ có một ngày bản thân bước vào được Phân Hồn cảnh.

Đột phá đại cảnh giới này, tuổi thọ của hắn bắt đầu tăng lên rất nhiều, vận mệnh

của cuộc đời này có thể đã sửa lại rồi.

Vị có Linh Đài cảnh Nhất trọng, cao nhất trong đám khách mời bây giờ cũng đã

là Linh Đài cảnh Ngũ trọng rồi.

Hắn vốn là người của môn phái có thực lực ngang với vương triều Càn Tinh,

nhưng ở chỗ này chỉ có thể coi là đệ tử ngoại môn.

Bây giờ quay trở về, e rằng thực lực phải sánh ngang với các đệ tử nội môn rồi.

Hai ngàn người có mặt lúc này, đại đa số đều giống như hắn.

Hiện giờ mỗi người đều có một suy nghĩ, lần đi dự tiệc này là quyết định đúng

đắn nhất trong suốt cuộc đời của mình!

Những người không đến thật sự đã thua lỗ lớn rồi.

Yến tiệc vẫn chưa kết thúc, rất nhiều người vẫn rất hào hứng, vừa ăn uống thả

ga, vừa xúc động đến lệ rơi đầy mặt.

“Đa tạ Khương chưởng môn đã mời chúng ta!”

“Có thể đến Phi Tiên môn một lần, là vinh hạnh lớn nhất trong đời ta!”

“Đa tạ sự chiêu đãi nồng hậu của Khương chưởng môn!”

“Chỉ có thánh địa như Phi Tiên môn mới không coi thường những tu sĩ cấp thấp

như chúng ta…”

“Sau khi ta về nhất định sẽ hóa vàng cho Khương chưởng môn, ngày ngày thắp

hương cầu phúc, báo đáp ơn nghĩa này!”

Ting ting ting, hệ thống vang lên một loạt âm nhắc nhở.

Một hồi công sức như vậy, lại có thể có hơn ba trăm người bởi vì quá cảm kích

và ngưỡng mộ, trực tiếp toàn tâm toàn ý dốc lòng tận trung với hắn.

Giúp hắn tăng vài trăm điểm tích phân.

Này….

Khương Thành có chút cạn lời, mặc dù số tích phân này bây giờ không là gì với

hắn, nhưng bọn họ vốn có môn phái, có nhà rồi rồi đúng không?

Đặc biết là người nói muốn hóa tiền vàng kia, có thể vô lý hơn được không, anh

đây còn chưa chết.

Ánh mắt hắn ai oán nhìn thoáng qua Lam Đề đứng bên cạnh cách đó không xa.

Người khác ăn một bữa đều trở thành người của hắn, ngươi thì hay rồi!

Ta đã báo thù cho ngươi rồi, ngươi còn không giúp ta tăng thêm một điểm nào.

Lúc yến tiệc bên trong vui vẻ hòa hợp thì có một nhóm cao thủ Tâm bộ cũng

đến bên ngoài bí cảnh của Phi Tiên môn.

Lần này bọn họ đến không có nhiều người, chỉ có 20 người, nhưng lại là tinh

nhuệ trong tinh nhuệ của Tâm bộ.

Chỉ riêng Nhập Thánh cảnh đã có bốn vị.

Thanh Sa tộc trưởng đương nhiên không muốn chiến đấu với Khương Thành,

bọn họ luôn tuân theo quy tắc “người khôn giữ lấy mình”, không thể đắc tội với

bất kỳ ai.

Phi Tiên môn có thể tiêu diệt thánh địa Bất Ngữ, nghĩ thôi đã biết là không hề

đơn giản.

Chỉ là lần này nàng không còn cách nào khác, điều kiện của thánh giả Tích

Phong bày ở kia. Chuyến này nhất định phải ghé thăm rồi phân rõ ranh giới với

Phi Tiên môn.

Nhóm người đến bên ngoài, cái đầu tiên nhìn thấy chính là Tam Nhãn Hổ vẫn

đang bay lượn trên không trung như trước đó.

Hơi cảm nhận một chút thôi đã bị dọa suýt tè ra cả quần.

Thánh Giai đó!

Yêu vương đó!

Vậy mà Phi Tiên môn lại có yêu vương trấn thủ?

Cấp bậc này cao hơn nhiều so với tất cả bọn họ.

Cho dù Tam Nhãn Hổ đã bị quy tắc áp chế rồi, nhưng nó cũng là Thánh Giai…

Tộc trưởng Thanh Sa xanh cả mặt, cửa ải đầu tiên đã không qua nổi rồi.

Nhìn thấy các tộc nhân còn lại đều nhìn mình, ý muốn hỏi phải làm sao bây

giờ?

Có tới Phi Tiên môn nữa hay không?

Thanh Sa kêu lên một tiếng đầy bối rối và khó xử.

Nàng cũng có ý muốn rút lui rồi.

Hay là lần này bỏ đi?

Nhưng mà ngay sau đó, bên tai bọn họ truyền đến âm thanh giống như tiếng

đánh chiêng của Tam Nhãn Hổ.

“Nhóm người các ngươi ở bên ngoài còn dong dài cái gì nữa thế?”

“Ông đây nhìn cũng mệt, còn không mau vào!”