Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 140




“Thay đổi? Thánh giả có ý gì đây? Phải chăng là ngươi muốn nuốt lời?”

Sắc mặt tất cả các cao thủ Tâm bộ đều trở nên rất khó coi.

Lần mở Hư Tiên giới này, họ sẽ có khoảng năm trăm tộc nhân vào trong đó.

Đây cũng là nhờ vào hiệu quả mạnh mẽ của Chu Tâm Chùy, còn như Tứ

Phương Nguyên Đỉnh mà Lam Đề làm ra, chỉ có thể che chở được nhiều nhất là

ba người.

Đi vào tiên giới là việc hệ trọng cỡ nào chứ.

Một khi thành công phi thăng, thì chính là cá chép hóa rồng, từ đó về sau được

tu luyện dưới tiên nguyên chi khí, thoát phàm thành tiên.

Hơn nữa trong lòng họ còn có một kỳ vọng lớn hơn nữa, đó là tìm lại chín vị

tiên tổ năm đó ở Tiên giới.

Để họ dẫn dắt bộ tộc, tái hiện lại thời kỳ huy hoàng!

Bởi vì trong tộc thiên tài Đạo Cung cảnh quá nhiều, con số năm trăm này chắc

chắn không đủ cho tất cả bọn họ, nên gần đây Tâm bộ còn bày ra thi đấu tuyển

chọn trong nội bộ, hết sức phô trương rình rang.

Cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Lúc này cách ngày bắt đầu trong dự định cũng chỉ còn ba tháng nữa

Đã sắp đến giờ phút quan trọng, nếu hợp tác đột nhiên bị hủy, thì họ sẽ tức ói

máu.

“Tộc trưởng hiểu lầm rồi.”

Thánh giả Tích Phong phất tay áo ra, thản nhiên cười.

“Đương nhiên là ta đồng ý cùng các ngươi hợp tác mở Hư Tiên giới.”

“Chỉ là hy vọng có thể thêm vào một điều kiện hạn chế.”

Thanh Sa vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?”

“Cho dù là kẻ nào của Phi Tiên môn thì cũng không được bước vào Hư Tiên

giới.”

Sau khi Hư Tiên giới mở ra, sẽ có chín cổng vào.

Chín cổng vào này, lần lượt do chín pháp bảo mở điều khiển.

Người nắm giữ chín pháp bảo này, quả thực phải có năng lực chống cự bất cứ

kẻ nào tiến vào.

Con đường mà Lam Đề vẫn luôn muốn tiến vào, tất nhiên cũng chính là cổng

Vu bộ này.

Thánh giả Tích Phong nói xong, chờ đợi Thanh Sa trả lời.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là, Thanh Sa cùng các vị tộc lão liếc

nhìn nhau một cái ngơ ngác, vẻ mặt như ngẩn ra.

“Xin hỏi thánh giả, Phi Tiên môn là gì thế?”

Chuyện này.

Tuy thánh giả Tích Phong thông minh sắc sảo, cũng không nhịn được cảm giác

hoang mang.

Những lời đồn thổi về Phi Tiên môn đều truyền khắp bên ngoài, ngay cả trần

giới cũng có người bàn bạc về nó, nói là mọi người đều biết cũng không phải

nói quá.

Bọn họ thế mà lại không biết gì.

Dù sao thì cũng là thế lực cấp bậc thánh địa, cho dù không tiếp xúc với ngoại

giới, ít ra cũng phải có chút năng lực tình báo chứ?

“Phi Tiên môn chỉ là một tông môn, chưởng môn của bọn họ tên là Khương

Thành, ngoài ra Lam Đề cũng ở bên đó.”

“Hả? Khương Thành, Lam Đề?”

Nhắc tới hai người này, mọi người ở Tâm bộ lập tức có ấn tượng.

“Dám hỏi thánh giả, vì sao lại đưa ra quyết định này?”

“Đúng vậy, Lam Đề chính là dòng dõi duy nhất của Vu bộ, trước giờ nàng vẫn

luôn chờ đợi cơ hội này.”

“Khương Thành thì có thể bỏ qua, nhưng ít ra phải để cho Lam Đề vào chứ!”

Năm đó Tâm bộ và Vu bộ có quan hệ tốt nhất, hai bộ đều phát triển ở Thiên

Linh vực, nâng đỡ lẫn nhau.

Tiếc là sau đó Vu bộ mất đi pháp bảo rồi nhanh chóng bị ngã khụy.

Họ vẫn hy vọng có thể đi lên tiên giới cùng với Lam Đề, như vậy biết đâu trong

tương lai, Vu bộ lại có thể phát triển ở tiên giới thêm một lần nữa.

Tiếp tục trở thành đồng minh mạnh mẽ của Tâm bộ.

Đương nhiên thánh giả Tích Phong biết họ đang nghĩ gì.

“Bọn họ đã gây ra một số việc khiến cả người lẫn thần đều căm phẫn.”

“Thiên Linh vực không thể nhân nhượng được nữa rồi.”

“Ta không phải tới đây để thương lượng, mà là tới tuyên bố quyết định!”

“Nếu các ngươi không ngăn cấm họ, thì đừng hòng mở Hư Tiên giới.”

Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết.

Rõ ràng trong chín pháp bảo, hắn chỉ chiếm được một, không hiểu nổi hắn lấy ở

đâu ra quyền chủ động.

Làm như tám bộ còn lại đều đang năn nỉ hắn hợp tác.

Đưa ra quyết định lần này, hắn cũng đã suy nghĩ cân nhắc vô cùng thấu đáo.

Có thể im hơi lặng tiếng xóa sổ thánh địa Bất Ngữ, đương nhiên là Phi Tiên

môn phải có Thánh Giai trấn tọa.

Trước khi nắm rõ tình hình địch thủ, hắn sẽ không tùy tiện đánh tới cửa.

Chi bằng ép buộc Tâm bộ đối phó với Khương Thành trước, để họ làm đá dò

đường.

Thanh Sa cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Bọn họ cũng chỉ là có chút xích mích

nhỏ với thánh địa Bất Ngữ, cũng không đến mức kinh động đến ngài?”

“Thánh giả việc gì phải chấp nhặt cùng tiểu bối?”

“Đúng vậy, chẳng qua là chết mấy thánh tử thôi mà, chúng ta nhận lời ra mặt

hòa giải.”

“Nếu Lam Đề không có được cơ hội lần này, thì thực sự quá tiếc.”

Tin tức của họ vẫn còn dừng lại ở bước Khương Thành chém giết hai gã thánh

tử và một trưởng lão mà thôi.

Nguyên nhân họ biết được tin tình báo cũ kỹ này chỉ đơn giản là do xảy ra ngay

tại Tâm bộ, họ tận mắt nhìn thấy mà thôi.

“Chỉ là đã đánh chết mấy thánh Tử mà thôi ư?”

Suýt chút nữa thi thánh giả Tích Phong cạn lời.

“Xích mích nhỏ?”

“Nói thật cho các ngươi biết, thánh địa Bất Ngữ đã bị bọn họ tiêu diệt rồi.”

Cái gì cơ?

Thánh địa Bất Ngữ bị tiêu diệt?

Mà còn là bị Khương Thành tiêu diệt?

Đám người Tâm bộ vô cùng khiếp sợ.

Nếu không phải do chính miệng thánh giả nói ra, căn bản bọn họ còn chẳng

thèm tin.

“Ba vị tôn giả của thánh địa Bất Ngữ đâu? Khương Thành chỉ mới Đạo Cung

cảnh thôi mà, đúng không?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ Phi Tiên môn của hắn còn có Thánh Giai trấn tọa?”

“Nhưng ta chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của tông môn Phi Tiên môn, chẳng

lẽ là một thánh địa ở ẩn?”

Thấy họ càng đoán càng thái quá, bắt đầu bàn bạc không ngừng, thánh giả Tích

Phong bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Sự thật lại là như thế”

“Nếu như các ngươi không tin, có thể cử người ra ngoài nghe ngóng.”

“Tóm lại việc Khương Thành tiêu diệt thánh địa Bất Ngữ là phá vỡ quy tắc của

Thiên Linh vực.”

“Ta tuyệt đối không thể nhân nhượng cho chuyện này!”

Sắc mặt hắn đanh lại.

“Cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là đuổi Phi Tiên môn kia ra khỏi Thiên Linh

vực, hoặc là chặn đứng bọn họ, không cho bọn họ tiến vào Hư Tiên giới!”

Thật ra kết quả hắn muốn là cái đầu tiên cơ.

Đuổi Phi Tiên môn ra khỏi Thiên Linh vực, nhìn qua có vẻ không đến nơi đến

chốn.

Nhưng khi đó, Phi Tiên môn sẽ được xem như vượt vực.

Nếu tông môn này thực sự có Thánh Giai trấn tọa, một khi rời khỏi Thiên Linh

vực, sẽ bị quy tắc thiên địa trấn áp.

Thánh giả Tích Phong giao du rộng rãi, lúc đó sẽ có rất nhiều thủ đoạn có thể

tiêu diệt Phi Tiên môn.

“Mấy ngày tới chính là đại lễ khai phái của Phi Tiên Môn, không thể cho các

ngươi có nhiều thời gian suy nghĩ.”

“Ta hy vọng trước lúc đó, các ngươi có thể đưa ra một câu trả lời khiến ta hài

lòng.”

“Nếu không, ta buộc phải dừng hợp tác!”

Nói xong, pháp thân hắn bắt đầu hư ảo, dần dần biến mất trước mắt mọi người.

Sau khi hắn rời đi, suốt thời gian ước chừng nửa nén hương, cả Tâm bộ không

có một người nào hé răng.

Trong mắt người nào cũng đầy kinh hãi.

Thế cho nên mấy câu cuối cùng của thánh giả Tích Phong, rất nhiều người hoàn

toàn chưa nghe rõ.

Trong đầu họ ong ong vang vang, quanh quẩn chỉ nghe được câu thánh địa Bất

Ngữ bị Khương Thành tiêu diệt rồi.

Khoảng cách giữa thánh địa Bất Ngữ cùng Tâm bộ không xa.

Người hàng xóm này, họ đã kết giao hơn mấy trăm vạn năm, sao có thể không

hiểu rõ.

Tam đại Nhập Thánh cảnh trấn tọa, gần một ngàn Đạo Cung cảnh, mười vạn

người trong môn phái!

Sức mạnh lúc đạt trình độ cao nhất tuy không so kịp với Tâm bộ, nhưng cũng

không kém quái vật khổng lồ là bao, mấy năm nay đều khiến họ đau đầu không

thôi.

Cứ biến mất như vậy?

Bỗng nhiên, họ nhớ lại câu nói Khương Thành để lại ngày đó trước khi rời đi.

“Các ngươi sẽ được nghe tên của ta sớm thôi.”

Lúc ấy họ chỉ xem câu này như một lời khách sáo, hoàn toàn không nghĩ gì

nhiều.

Nào biết đâu, cuối cùng hôm nay lại ứng nghiệm.

Hơn nữa còn giống như bom nổ thẳng vào tai họ.

Rốt cuộc sao mà hắn có thể làm được vậy?

Họ có nghĩ bể đầu cũng không đoán ra được.

“Tộc trưởng, chúng ta…… Nên làm sao bây giờ?”

“Nếu không đáp ứng thánh giả Tích Phong, không chỉ hợp tác gãy gánh giữa

đường, mấy bộ còn lại cũng sẽ quy trách nhiệm.”

“Đúng vậy, mọi người đều đã chuẩn bị xong để phi thăng tiên giới……”

“Cơ hội này không thể bỏ lỡ.”

Thanh Sa xoa xoa trán, cảm thấy trong lòng bức bối không yên.

“Cử người đi ra ngoài nghe ngóng một chút đi, cả đại lễ khai phái của bọn họ

nữa.”