Sức chiến đấu mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện khiến Khương Thành suýt nữa thì
không biết phải dùng thế nào.
Tựa như đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn, không biết nên tiêu thế nào
vậy.
Nhìn thấy hắn sống lại, mấy vị Đạo Tôn Thi tộc và Cốt tộc phía sau đều nhao
nhao bật cười.
“Quả nhiên là thế.”
“Ha ha, không hổ là Khương chưởng môn.”
“Biết ngay ngươi không chết dễ dàng như vậy mà.”
“Chỉ là Đạo Thánh, làm sao có thể giết chết được Khương chưởng môn?”
Bên bọn họ chúc mừng, Dị Minh Đạo Thánh bên đối diện lại trải qua cảm giác
tồi tệ.
Người mà rõ ràng mình đã xác định giết chết rồi lại đột nhiên xuất hiện trước
mặt hắn, khiến hắn hoài nghi nhân sinh lần nữa.
“Có phải muốn hỏi tại sao ta còn sống không?”
Dịch vụ của Thành ca rất là có tâm, còn giúp nói lên tiếng lòng của kẻ địch nữa.
“Ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Nếu dùng toàn bộ thực lực thì một kích là chém chết ngươi rồi.”
“Vậy chẳng phải Đạo Thánh như ngươi sẽ không còn chút cơ hội thể hiện nào
sao?”
“Cho nên ta có lòng tốt phối hợp với ngươi, để cho ngươi có cảm giác tồn tại,
nhân tiện bày tỏ sự tôn trọng đối với cảnh giới Đạo Thánh.”
Trừ ba vị Cốt Vương và ba vị Thi Vương cảm thấy hiển nhiên thì những người
khác đều không còn sức mà phỉ nhổ nữa.
Rốt cuộc phải cuồng vọng đến mức nào mới có thể nói ra câu kiểu một kích
chém chết Đạo Thánh?
Thiên Đế cũng chẳng dám bảo đảm ấy chứ.
Huống chi hiện tại Dị Minh Đạo Thánh còn có buff hai mươi ngàn người mà
ngươi thì chẳng có gì hết.
Lúc bọn hắn nghĩ đến chuyện này, chợt phát hiện trên đỉnh đầu Khương Thành
cũng có một đám mây.
Nhưng không phải Hồng Vân mà là một đám mây đỏ sậm đến mức hóa đen.
Nhìn có hơi kỳ lạ.
Nhưng đám người Minh tộc và Tử Linh tộc cũng chẳng coi nó ra gì.
Bên cạnh Khương Thành không có đồng đội đồng môn, “mây đen” kia chắc chỉ
là trò lừa thôi.
“Đúng là nói khoác không biết ngượng.”
“Rõ ràng bị Đạo Thánh tộc ta đánh tơi bời còn dám ngông cuồng à?”
“Vừa rồi Đạo Thánh tộc ta là thủ hạ lưu tình thôi.”
“Chẳng cần Đạo Thánh ra tay, bọn ta cũng có thể giết chết ngươi.”
Dị Minh Đạo Thánh nhấc tay lên.
Chỉ có hắn biết, vừa rồi mình hoàn toàn không có lưu tình gì hết.
Người có thể hồi sinh ở Nguyên Tiên giới rất nhiều, ví dụ như chủ tu quy tắc
sinh, một vài bộ tộc sinh mệnh đặc biệt, hay Thập Thiên Đế nhận được sự phù
hộ của Thiên Đạo…
Nhưng cũng có thủ đoạn để khắc chế những quy tắc và bộ tộc này.
Ví như quy tắc tử có thể bóp chết sinh cơ.
Có thể nói, Minh tộc bọn họ chính là khắc tinh của “kỹ năng hồi sinh”.
Bị hắn giết chết thì không còn cơ hội hồi sinh nữa.
“Xem ngươi có thể hồi sinh được mấy lần.”
Hắn lại thôi động bia đá giết về phía Khương Thành.
Mà Thành ca cũng lại mở ra pháp tắc không gian cộng thêm ý cảnh kiếm đạo
thập tam trọng.
Nhìn như chẳng khác gì lúc trước.
Nhưng uy lực đã không còn giống với trước đó nữa rồi.
Nháy mắt khi một kiếm này vung ra, một trăm hai mươi ngàn cao thủ Tử Linh
tộc và Minh tộc phía trước đều rùng mình dựng hết cả tóc gáy.
Bên trong nhát kiếm kia, họ cảm nhận được sự uy hiếp chí mạng mãnh liệt.
Mà trên thực tế, mục tiêu mà đòn tấn công đánh vào cũng không phải bọn họ.
Đó cũng tựa như giun dế đột nhiên nhìn thấy trụ trời sụp xuống.
Đừng nói là bị đánh phải, cho dù chỉ là chấn động và xung kích sinh ra khi sụp
xuống cũng đủ đập nát bọn họ rồi.
Mà Dị Minh Đạo Thánh đứng mũi chịu sào cũng biến sắc.
Uy lực của một kiếm này vượt xa khỏi hiểu biết của hắn, đã không phải uy năng
mà cấp độ Đạo Thánh nên có nữa.
Lần trước, nhát kiếm của Khương Thành vốn không tìm được mục tiêu.
Mà lần này, hắn nghe được tiếng gãy vụn giòn tan.
Pháp cảnh của Dị Minh Đạo Thánh lập tức vỡ tan.
Cùng lúc đó, cũng như lần trước, bia đá màu trắng kia tản ra lực hút không thể
chống cực, giống như muốn kéo tất cả sự tồn tại vào vực sâu không đáy tĩnh
mịch.
Công kích của Khương Thành bị bia đá màu trắng kia hấp thụ vào trong.
Nhìn thì giống như cảnh tượng lần trước sắp lặp lại.
Nhưng ngay sao đó, cảnh Khương Thành bị hút vào trong bia đá kia đã không
xảy ra.
Công kích của kiếm đạo thập tam trọng sau khi xông vào bia đá tàn sát điên
cuồng, chỉ trong chốc lát đã khiến bia đá bành trướng lên một cách bất thường.
“Không thể nào!”
Dị Minh Đạo Thánh hét lên.
Tấm bia đá này của hắn là bí bảo bản mệnh, uy lực vô cùng mạnh mẽ, đồng thời
cũng đồng cam cộng khổ với bản thân hắn.
Mà bây giờ, hắn nghe được tiếng rên rỉ thê lương từ phía bia đá.
Nó sắp bị chướng nứt ra rồi.
Tựa như vực sâu không đáy, giờ khắc này bị chiếu rọi sáng ngời mà lộng lẫy.
Ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng nhanh chóng tràn lan, trong vực sâu trống rỗng
kia giết ra một thế giới nguy hiểm vô biên vô tận, bên trong những màu sắc sặc
sỡ mang theo vô vàn sát cơ.
Bí bảo bản mệnh của hắn vốn không thể chịu nổi công kích cường độ cao như
vậy.
Chứ đừng nói đến hút cả bản thể của Khương Thành vào trong, rồi đoạt lấy sinh
cơ của hắn.
Bia đá tựa như quả bóng hơi bị ép căng ra, nháy mắt đã bành trướng đến mấy
trăm ngàn dặm không biết.
“Không…”
Trong nháy mắt, Dị Minh Đạo Thánh đã thi triển bao nhiêu là pháp quyết và
chú thuật, hòng trợ giúp bí bảo bản mệnh bình ổn lại.
Nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Dưới buff “Thăng Nguyên Hồng Vân” của hệ thống, nhát kiếm này có uy lực
cực mạnh, căn bản không phải thứ nó có thể tiêu hóa được.
Uỳnh!
Vô số đá vụn bắn ra, bầu trời tựa như bị chọc ra một lỗ thủng cực lớn.
Bia đá màu trắng kia cuối cùng cũng sụp đổ.
Kèm theo đó là lực cắn trả cực mạnh.
Dị Minh Đạo Thánh lại khẽ rên lên một tiếng, lần này hắn phải chịu trọng
thương thê thảm.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Sau khi nhát kiếm của Khương Thành phá vỡ bia đá, lại lần nữa tiến thẳng về
phía bản thể của hắn.
Trong giây phút tuyệt vọng, Dị Minh Đạo Thánh đã sử dụng lực lượng hoàn
toàn mới do mình sáng tạo ra.
Không hề phòng ngự mà hướng thẳng về phía bản thể của Khương Thành.
Ý đồ dùng công thế công, bức lui một kiếm này của Khương Thành.
Đối mặt với lực lượng hắn sáng tạo ra, Khương Thành không có thủ đoạn
phòng ngự nào hết, nhưng hắn cũng không có ý định lui lại.
Buff Thăng Nguyên Hồng Vân giúp hắn có sức mạnh dùng thân thể cắn răng
chống đỡ một kích này.
Cùng lúc đó, Dị Minh Đạo Thánh bị nhát kiếm kia đánh trúng ngay chính diện.
Không phát ra bất cứ tiếng vang nào, chỉ thấy một bóng đen như là lọ mực bị
đập nát, văng tung tóe ra bốn phía.
Sau khi đâm xuyên qua Dị Minh Đạo Thánh, một kiếm này giết thẳng vào phạm
vi Minh tộc và Tử Linh tộc ở phía sau.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cho dù uy năng của nhát kiếm bị hao đi phân nửa nhưng vẫn là tai họa đối với
những bộ tộc cao nhất chỉ đến Đạo Tôn này.
Thế giới kiếm đạo rít gào quét qua, như mưa gió gột rửa.
Một trăm hai mươi ngàn đại quân chưa kịp phản kích gì đã tan thành mây khói
tại chỗ.
Mà uy năng của nhát kiếm vẫn chưa phóng thích hết.
Tiếp tục cuồn cuộn bay về hướng về hư không xa xôi.
Cuối cùng giết đến trước mặt đại quân mười mấy tộc khác đang chờ lệnh bên
ngoài trăm triệu dặm mới tan biến.
Nhìn thấy đòn công kích vừa đột nhiên xuất hiện đã tắt lịm một cách kỳ lạ ngay
sau đó, cao thủ và thủ lĩnh các tộc đều nghẹn lời, trong lòng chấn động mãnh
liệt.
Đó là gì vậy?
Ngay lúc mới nhận ra, bọn họ không hề nghi ngờ rằng mình sẽ chết.
Bởi vì vốn không thể tránh thoát, cũng không thể ngăn cản được.
Tất cả mọi người còn chưa hồi phục tinh thần.
“May mà nó biến mất rồi…”
“Đúng vậy, công kích từ phía đối diện à?”
“Chắc là vậy… Dị Minh Đạo Thánh không có thủ đoạn thế này đâu.”