Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1367




Đội ngũ khổng lồ như triều dâng sóng dậy dừng lại ngay trước mặt Thành ca.

Cảnh tượng lấy một địch vạn là chuyện rất bình thường trong giới tu luyện.

Chênh lệch một hai đại cảnh giới đã là những sinh vật ở cấp độ khác nhau rồi, ở

Tiên Nguyên giới tiện tay là giết sạch hết thì biển người cũng chẳng có ý nghĩa

gì.

Nhưng đổi thành Vân Di Đạo thì lại là chuyện khác.

Nếu không phải vừa rồi thánh hồn của Khương Thành ảnh hưởng đến bọn họ,

khiến họ cảm nhận được uy áp của cấp bậc Đạo Thánh thì sợ họ cũng sẽ không

dừng lại.

Bia đá màu trắng ở giữa chậm rãi bay ra.

Sương mù đen kịt tràn ngập, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng hình kỳ lạ

không rõ gương mặt.

Minh tộc bên cạnh hắn nhao nhao khom người cúi đầu.

Vì đây chính là Dị Minh Đạo Thánh, cũng là thủ lĩnh của họ.

Trong vô số bộ tộc của Nguyên Tiên giới, Minh tộc được xem là một trong

những đại tộc đứng trên đỉnh, cả Đạo Tuyệt Chi Địa đương nhiên không chỉ có

mỗi ngần này người.

Nhưng họ ở Vân Di Đạo cũng được coi là khá hùng mạnh.

Khương Thành có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên

người hắn.

Cho dù ngưng mà không phát cũng tựa như vực sâu biển lớn, thâm sâu khó

lường.

Bình thường Thiên Tôn và Chí Tôn thử cảm nhận thậm chí sẽ sinh ra một ảo

giác kì lạ như mình rất nhỏ bé mà đối phương lại như hóa thân của thiên địa.

“Vô Địch Đạo Thánh?”

Giọng nói trầm tĩnh mang theo một loại mị lực kỳ lạ, không hề đằng đằng sát

khí.

Mà vị Đạo Thánh Minh tộc này cũng nắm tình báo của phía Băng Cung rõ như

lòng bàn tay.

“Ta biết ngươi đã giết chết mấy tên Đạo Tôn không có mắt ở Vô Thượng thần

điện.”

“Cho nên hôm nay ngươi đến một mình là định làm gì đây?”

Khương Thành quơ quơ thanh kiếm trong tay.

“Đương nhiên là đến thỏa mãn nguyện vọng khai chiến của các ngươi rồi.”

Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.

“Bằng không các ngươi chuẩn bị chiến đấu lâu như vậy là phí công à?”

Liên quân mười mấy tộc đối diện vốn đang đằng đằng sát khí.

Sau khi nghe được câu trả lời kỳ diệu của hắn, họ chẳng thể kiềm chế được nữa.

Tên này đơn thương độc mã tới khai chiến đó hả?

Bọn họ còn tưởng đến thương lượng đàm phán chứ.

Ví dụ như bàn điều kiện, thỉnh cầu bọn họ lui binh gì gì đó.

“Khai chiến hả?”

“Thế mà hắn lại định khai chiến với chúng ta cơ đấy?”

“Ta không nghe nhầm chứ?”

“Chỉ có một người à?”

“Có phải hắn quên mất nơi này là Vân Di Đạo không?”

“Nếu ở bên ngoài, đối diện với Đạo Tôn không mạnh mẽ, một Đạo Thánh thật

sự có thể đánh bại hơn triệu người.

Nếu không từ lúc ban đầu Thập Thiên Đế chỉ có mấy người như vậy, cũng

không khiến cho Nguyên Tiên giới trời long đất lở.

Nhưng ở Vân Di Đạo “càng đông càng mạnh”, với tiền đề là phe mình cũng có

Đạo Thánh, đối diện với một Đạo Thánh mà dám ngông cuồng như thế?

Bọn họ đều nghi ngờ rằng quy tắc thiên địa của Vân Di Đạo có phải thay đổi rồi

không?

Chẳng lẽ giờ đã đổi thành người càng ít càng mạnh rồi à?

Dị Minh Đạo Thánh không muốn nói chuyện nữa.

Hắn hạ lệnh cho Cốt tộc đứng ở trước trận.

“Tiến lên giết chết hắn.”

Cốt tộc có ba vị Đạo Tôn.

Dưới buff Thăng Nguyên Hồng Vân trên triệu người đã hầu như đạt tới chiến

lực của cấp độ Đạo Thánh.

Huống chi còn có sự trợ giúp của hơn mười vị Chí Tôn và hơn mười ngàn tộc

nhân Cốt tộc.

Chém giết một Đạo Thánh không có bất kỳ buff gì cũng không thành vấn đề.

Trước đó Dị Minh Đạo Thánh đã từng nghiên cứu về Khương Thành.

Giờ hắn cảm thấy nghiên cứu của mình đều là dư thừa, ai mà ngờ được tên này

lại một mình chạy tới đây một cách ngu xuẩn như vậy?

Chẳng phải đi tặng mạng à?

Cùng là Đạo Thánh, thậm chí hắn còn chẳng muốn nhìn Khương Thành thêm

chút nào nữa.

Mà ra lệnh cho các tộc còn lại.

“Tiếp tục tiến lên, san bằng Băng Cung.”

“Grào.”

Liên quân các tộc cùng ứng tiếng vang dội.

Mà ở một bên khác, sau khi nhận lệnh Cốt tộc cũng bắt đầu hành động.

Ba vị Đạo Tôn khổng lồ của Cốt tộc tựa như hung thú viễn cổ, toàn thân tử sắc

ngọc cốt sáng ngời rạng rỡ.

Dẫn đầu cả bầy Cốt tộc, như ba tòa núi lớn di động thẳng tiếng không lùi giết về

phía Khương Thành.

Tận khi chạy đến trước mặt Thành ca, ba vị thủ lĩnh Cốt tộc đi đầu mới đột

nhiên dừng lại.

Quang mang bản nguyên dần dần tắt lịm, sát khí hung ác ngập trời cũng thu lại

triệt để.

“Khương chưởng môn, bọn ta nên sát cánh chiến đầu với ngươi hay đứng đằng

sau làm khán giả ạ?”

Đạo Tôn cầm đầu Cốt tộc chính là Kim Dực Cốt Vương năm đó, hai người khác

cũng cùng đến từ Hạ giới Vạn Vực.

Mấy năm nay ở Nguyên Tiên giới, họ đã cắm rễ trong Vân Di Đạo.

Nói thật, vì Vân Di Đạo nhiều người nên cũng là nơi Thành ca dễ dàng gặp phải

cố nhân nhất.

Cũng giống như cố nhân của Hạ giới và Cổ Tiên giới khác, bọn họ cũng biết

thao tác cơ bản vượt cấp giết người của Khương Thành.

Năm đó chưa từng thấy hắn lật xe bao giờ.

Cho nên lần này cũng không hề nghi ngờ gì mà khẳng định vẫn là hắn thắng.

Gì cơ, ngươi nói Vân Di Đạo nhân số chênh lệch lớn, tình hình khác nhau hả?

Đấy là người khác chứ không bao gồm Khương chưởng môn nhé.

Lại thêm năm đó hắn có mấy lần đại ân với họ, đương nhiên phải đứng về phía

hắn rồi.

Thành ca phất phất tay.

“Đứng phía sau xem ta biểu diễn là được rồi.”

Những Cốt tộc này không gia nhập Băng Cung, cũng không thể buff lực chiến

gì cho hắn.

“Được.”

Kim Dực Đạo Tôn dẫn đầu từ từ thu đôi cánh sắc xanh lại.

Cốt tộc không có cảm xúc phong phú giống như những bộ tộc còn lại.

Ngay cả việc lâm trận trở giáo cũng tiến hành rất nhẹ nhàng yên tĩnh.

Sau khi nhận lệnh, bộ hạ Cốt tộc dưới trướng ba người cũng không hề chống cự.

Đối với bọn hắn, mức độ ưu tiên mệnh lệnh của ba vị thủ lĩnh bản tộc cao hơn

cả Minh Dị Đạo Thánh.

Một đám Cốt tộc nhao nhao cắt đứt liên hệ với Dạ Lăng, từ bỏ ký hiệu thế lực

của Dạ Lăng.

Cứ như vậy, sau lưng Thành ca bỗng dưng nhiều lên hơn chục ngàn quân Cốt

tộc.

“Lão huynh, đừng đi vội thế.”

“Đã đánh xong đâu.”

Nghe được tiếng gào to của hắn, liên quân mười mấy tộc vốn đã chuyển hướng

đi vòng qua đều dừng lại.

Đoàn người dần nổi lên xôn xao.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao Cốt tộc lại nhảy sang phía đối diện rồi?”

“Vừa nãy không phải vẫn bình thường à?”

Dị Minh Đạo Thánh vốn không thèm nhìn “người sắp chết” nữa cũng không thể

không dừng lại theo.

Ngỡ là tiêu diệt nhẹ nhàng, kết quả người mình phái ra lại thành người của đối

phương.

Giờ đây, hình tượng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn cũng hơi sứt mẻ.

Đến mức rất nhiều người của các bộ tộc dưới trướng đều nhao nhao nhìn về

phía hắn.

“Quả nhiên ngươi dám tới một mình không thể không có bố trí gì được.”

Dị Minh Đạo Thánh tỏ vẻ không ngoài dự liệu, miễn cưỡng cứu vãn hình tượng.

“Ta đã đoán trước có người bị ngươi mua chuộc mà.”

Đành chịu, dưới trướng hắn là liên quân của các đại tộc, thành phần đội ngũ vô

cùng phức tạp.

Làm lão đại dẫn đội, hắn nhất định phải giữ gìn hình tượng không gì không làm

được, nếu không sẽ không ổn định nổi quân tâm bạo động của các tộc khác.

Thành ca tỏ vẻ vô tội nhún vai.

“Ta có thu mua họ đâu.”

Dị Minh Đạo Thánh tin hắn sao được?

Không thu mua mà Cốt tộc lại chạy về phía ngươi khi thực lực đôi bên khác xa

nhau vậy à?

Cho là ta ngu hay bọn họ ngu hả?

Chắc là ra giá rất cao nhỉ?

“Cốt tộc dao động không có nghĩa là những bộ tộc khác cũng vậy.”

“Ngươi có thể thu mua cũng chỉ có loại gió chiều nào xoay chiều đó như bọn

chúng thôi.”

Hắn bĩu môi, phất tay với một đội ngũ khác phía trước.

“Các ngươi xuất chiến, tiêu diệt hắn.”