Lời của Nguyên Quang Đạo Thánh cũng đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi
người.
Những người có thể tu đến tiên nhân đều không ngốc, đương nhiên sẽ nhìn xem
thời cục.
Cái bánh Vân Di Đạo lớn như vậy, vốn đã bão hòa rồi, giữa các thế lực cũng
hầu như đạt đến sự cân bằng.
Giờ Băng Cung từ một nơi không tiếng tăm gì chỉ có hơn một ngàn người biến
thành một quái vật khổng lồ có những năm mươi ngàn tôn giả chỉ trong vòng
một đêm.
Nhảy vọt mạnh mẽ lên top thế lực hàng đầu của Vân Di Đạo.
Trong mắt những thế lực khác, Băng Cung nghiễm nhiên trở thành một sự uy
hiếp lớn phá hủy tính cân bằng.
Các tông môn Thập Phương Minh, Thiên Diễm Tông lấy nhân tộc làm chủ, vì
không dám đắc tội bên luyện đan cho nên không ra tay với Băng Cung.
Ít nhất cũng sẽ không trực tiếp tấn công.
Nhưng Dạ Lăng thì khác.
Họ không có gì phải dè chừng cả.
Đối mặt với Dạ Lăng có Đạo Thánh tọa trấn, nhân số đạt đến hơn cả triệu, Băng
Cung có thể chống đỡ được sao?
“Hầu như kết quả duy nhất là các ngươi bị hủy diệt.”
“Chỉ có gia nhập Thập Phương Minh, trở thành người của bọn ta, mới khiến cho
Dạ Lăng thu lại dã tâm, các ngươi mới được bảo toàn.”
Hắn dứt lời, rất nhiều người bên phía Băng Cũng cũng không khỏi thầm tán
thành.
Bọn họ đã bị thuyết phục.
Suy nghĩ kỹ ra, chấp nhận hợp nhất với Thập Phương Minh cũng không có gì
xấu cả.
Không cần giao phân hồn, vẫn tự do như trước, lại còn được dựa bóng cây cao,
tốt biết bao nhiêu.
Nhưng Cung Tình lại không đồng tình.
Có Khương chủ công ở đây, Băng Cung cũng có một trận so thực lực chứ?
“Băng Cung bọn ta chưa bao giờ có ý định gia nhập vào bên khác.”
“Nhưng Dạ Lăng cũng là kẻ địch của các ngươi, có lẽ chúng ta có thể cân nhắc
liên minh với nhau.”
Thái độ của Cung Tình chính là như vậy, chúng ta có thể hợp tác, nhưng sát
nhập quy thuận thì thôi đi.
“Liên minh?”
Chư vị cao thủ Thập Phương Minh cùng bật cười.
“Điều kiện tiên quyết để trở thành đồng minh là thực lực phải ngang nhau.”
“Thực lực của Băng Cung các ngươi còn thiếu sót lắm.”
Ý nói là không đủ tư cách.
Nếu không phải có Thiên Đan Tư đứng về phía các ngươi, bọn ta đã tiêu diệt cả
Băng Cung rồi, còn liên minh à?
Chẳng lẽ còn trông cậy vào chúng ta giúp các ngươi trấn áp Dạ Lăng?
Nguyên Quang Đạo Thánh mặt không cảm xúc nói: “Muốn được bọn ta bảo hộ
thì con đường duy nhất là gia nhập với bọn ta.”
“Thế thì tiếc quá, xem ra chúng ta không thể nhận được sự bảo vệ của quý minh
rồi.”
Cung Tình bề ngoài tỏ vẻ tiếc nuối, thực tế lại như trút được gánh nặng.
Ở vị trí của nàng, có rất nhiều điều cần phải cân nhắc.
Từ chối cũng là một bộ môn yêu cầu kỹ thuật, nếu nói thẳng quá không chừng
lại thêm một cường địch mới.
Nhưng Thập Phương Minh đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cả một nùi đại sư của Thiên Đan Tư đó.
Gom chung một chỗ có thể được một món thiên đạo chí bảo rồi.
“Là Cung chủ Băng Cung, quyết định này của người thật quá ngu xuẩn, cũng
quá tắc trách.”
Bọn họ không thuyết phục được Cung Tình, bèn bắt đầu nhao nhao xúi giục
những thành viên còn lại của Băng Cung.
“Đây là ép những môn đồ dưới trướng chôn cùng với ngươi.”
“Đúng vậy, ngươi không xứng làm Cung chủ.”
“Không biết xem thời thế gì hết.”
“Các ngươi có được nhiều đại sư như vậy, Dạ Lăng sao có thể ngồi nhìn được.
Bọn chúng sẽ coi các ngươi là mục tiêu uy hiếp lớn nhất.”
“Chỉ có gia nhập với bọn ta mới là lựa chọn chính xác nhất…”
Dưới sự xúi giục của bọn họ, ánh mắt của rất nhiều thành viên Băng Cung khi
nhìn vào Cung Tình cũng thay đổi.
Họ cũng càng cảm thấy Cung chủ này có phần hành động theo cảm tính.
Trong lòng Cung Tình cũng bất đắc dĩ.
Mà lúc này, Thành ca cũng chẳng ngồi yên được nữa.
Có ý gì hả?
Cung quân sư là người đáng tin, các ngươi lại đi nghi ngờ quyết định của nàng
sao?
“Được rồi được rồi, đã bảo không gia nhập các ngươi rồi, sao còn đứng đây lải
nhải hả?”
“Bị từ chối thì phải biết thức thời mà ngậm miệng vào chứ, chẳng lẽ ngay cả cái
thường thức này cũng không có luôn hả?”
“Lúc trước sao các ngươi lăn lộn được đến giờ vậy?”
Hắn mở miệng sẽ không khách sáo như Cung Tình nữa.
“Có ca ở đây, Băng Cung vô địch thiên hạ, còn cần phải gia nhập các ngươi
chắc.”
“Nếu ngược lại thì còn tạm được, thấy lũ các ngươi đều mong mỏi chạy đến
đây, ta có thể miễn cưỡng cho các ngươi gia nhập Băng Cung.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng.
Thật sự là lời mà lãnh đạo của một tông môn có thể nói ra khi thương lượng với
những tông môn khác à?
Cũng thẳng thắn quá rồi đấy?
Cao thủ của Thập Phương Minh và các tông còn lại đều suýt bốc hỏa tại chỗ.
Nếu không cân nhắc đến thân phận thủ tọa Thiên Đan Tư của Khương Thành
chắc là đã rút kiếm ngay lập tức rồi.
Nhưng dù vậy thì sắc mặt họ cũng vẫn tối sầm lại.
“Ngươi đúng là nói khoác không biết ngượng.”
“Cho bọn ta gia nhập các ngươi? Các ngươi xứng chắc?”
Họ chưa từng thấy luyện đan thuật của Thành ca bao giờ.
Đến bây giờ họ vẫn thấy kỳ lạ, tên này sao có thể trở thành thủ tọa của Thiên
Đan Tư được nhỉ.
Không phải Đế nhị đại bên Thiên Cung leo lên nhờ quan hệ đấy chứ?
“Ngươi cho rằng ngươi là ai hả?”
“Kiêu ngạo tự đại như vậy, ngươi nghĩ ngươi là Đạo Thánh chắc?”
Khương Thành tươi cười gật đầu.
“Ta là Đạo Thánh thật mà.”
Giờ hắn cũng phát hiện ra rằng, thân phận Đạo Thánh này rất có mặt mũi.
Đi đến đâu cũng có thể gây nên chấn động.
Dù sao sức chiến đấu thực tế của mình cũng không khác Đạo Thánh là mấy,
dùng trước cái thân phận này cũng chẳng sao hết.
Đám người đối diện trợn mắt há mồm.
Ngay cả Nguyên Quang Đạo Thánh cũng hơi sững sờ, suýt nữa thì không nhịn
được mà dụi mắt.
Đạo Thánh hả?
Hắn là Đạo Thánh á?
“Ha?”
“Ha ha ha ha ha…”
Các đại tông môn cũng cười vang.
Rất nhiều người còn cười đến nỗi thở không ra hơi.
“Hắn, hắn lại còn nói mình là Đạo Thánh?”
“Bắt nạt chúng ta không thấy rõ cảnh giới à?”
“Chỉ là Chí Tôn lại khoác lác mình là Đạo Thánh, đúng là lạ lùng mà.”
“Nếu ngươi là Đạo Thánh thì ta là gì hả?”
“Băng Cung này lại dám để một tên điên làm Thái Thượng Cung chủ, thảo nào
toàn đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.”
Nguyên Quang Đạo Thánh thậm chí còn chẳng muốn mở miệng.
Từ lúc bắt đầu gặp mặt, thật ra hắn vẫn thầm đánh giá Khương Thành.
Dù sao đây là thủ tọa Thiên Đan Tư, lại còn là Thái Thượng Cung chủ của Băng
Cung, hẳn là có chút tài năng.
Mà bây giờ, điểm đánh giá của hắn có rồi - tạch.
Thực lực kém cỏi, nói năng kích động, làm việc hấp tấp, tất cả đều là những
mục trừ điểm…
Khiến Đạo Thánh đại nhân thất vọng ghê gớm.
Loại người này mà lên được ghế thủ tọa Thiên Đan Tư, có thể thấy được Thiên
Cung đã nát đến tận gốc rồi, hắn khẽ cảm khái nghĩ.
Sau đó hắn thấy được mấy vị Đạo Tôn bên phía Băng Cung đứng dậy.
“Khương thái thượng thật sự là Đạo Thánh.”
“Đúng vậy, phong hào của hắn là Vô Địch Đạo Thánh.”
“Thực lực của hắn sâu không lường được, tốt nhất là các ngươi nên tôn trọng
hắn.”
Là thành viên Băng Cung, họ cũng không bằng lòng khi thấy người khác bất
kính đối với Thái Thượng Cung chủ của bản môn.
“Nếu không phải hắn là Đạo Thánh thì sao chúng ta lại cùng gia nhập Băng
Cung được?”
Đám người bên Thập Phương Minh đều ngẩn ra.
Mà Nguyên Quang Đạo Thánh cũng cực kỳ kinh ngạc.
Mấy vị cùng cất lời đều là Đạo Tôn, đương nhiên không thể ngay cả thực lực
cũng nhìn nhầm được.
“Sao lại thế được?”
“Rõ ràng hắn chỉ mới là Chí Tôn…”
Thái Hành Đạo Tôn lạnh lùng nói: “Ẩn giấu cảnh giới bên ngoài có gì lạ đâu
chứ?”
Đại sư đều đã lên tiếng, cả đám cũng không dám chất vấn thân phận Đạo Thánh
của Thành ca nữa.
Ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi ngay lập tức.
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Thành ca không xứng làm thủ tọa Thiên Đan Tư,
giờ bỗng nghĩ lại, đường đường là Đạo Thánh có thể đảm nhiệm là đúng rồi.