Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 130




Trên đường trong chuyến hành trình mấy vạn dặm, Khương Thành lại thu nhận

thêm được năm đội ngũ lớn.

Lúc này số người sau lưng hắn đã tăng lên đến hai vạn người.

Trong đám người đó, có tổng cộng 272 người Đạo Cung cảnh, trong đó có 15

người là Đạo Cung cảnh Cửu trọng.

Trong số hai vạn người còn lại, có hơn năm nghìn người là Thiên Mệnh cảnh.

Nếu như dẫn được một đội hình như vậy thì vừa đi vừa về lại tiêu diệt được

mười mấy vương triều dễ như trở bàn tay cũng nên.

Mà bây giờ Khương Thành đang dẫn bọn họ trùng trùng điệp điệp đi đến nơi

trung tâm nhất của chủ điện Thần Nhất.

Từ phía xa xa là đã có thể nhìn thấy người đông nghìn nghịt bên ngoài đại điện.

Đây đều là trưởng lão và đệ tử của các phong đã tới trước một bước, thực lực

trung bình cũng không hề thua kém hai vạn người ở phía sau hắn.

Trên không trung còn có không ít trưởng lão cưỡi linh thú duy trì quản lý.

Còn về đám người chưởng môn, thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão, hiện

giờ tất cả đều đang nghị sự ở trong điện.

Tiến đánh thánh địa Minh Tâm là một việc lớn.

Nói thật thì, thánh địa Bất Ngữ không hề có ý định hủy diệt thánh địa Minh

Tâm.

Không phải bọn họ không muốn, mà là bọn họ không làm được.

Đừng thấy mấy người ở Tâm Bộ nhân số không nhiều, cũng chỉ có hơn vạn

người, nhưng sức chiến đấu cao nhất của họ còn cao hơn cả thánh địa Bất Ngữ.

Ba Nhập Thánh Cảnh chọi năm Nhập Thánh cảnh, việc muốn hủy diệt thánh đia

Minh Tâm chỉ có thể là chuyện viển vông.

Bọn họ đến đó, mục tiêu chủ yếu vẫn là bắt Khương Thành và Lam Đề về.

Đặc biệt là Lam Đề, nàng có “Địa Linh Vu Điển” của Vu bộ.

Quyển bảo điển này chẳng có tác dụng gì với hầu hết các tu sĩ khác, nhưng lại là

chí bảo với thánh địa Bất Ngữ, bởi vì thứ bọn họ tu luyện là Vu thuật.

Ngôn Pháp Chú Thuật cũng có thể coi là một nhánh nhỏ trong Vu thuật, cũng đã

giúp bọn họ từng bước phát triển thành một thánh địa to lớn.

Một khi có được toàn bộ Địa Linh Vu Điển, không chỉ Ngôn Pháp Chú Thật có

thể được hoàn thiện và còn học được Vu thuật khác nữa.

Nó có ý nghĩa quá lớn với bọn họ.

Toàn môn phái tiến đánh lần này phần nhiều vẫn là ra vẻ cứng rắn, thánh địa

Minh Tâm bên kia chắc chắn không dám dùng toàn lực để phản kích, cuối cùng

vẫn phải uyển chuyển dàn xếp ổn thỏa sao cho tốt đẹp.

Đám nữ nhân kia sợ làm lớn chuyện sẽ khiến các thánh địa lớn liên kết lại với

nhau.

Đến lúc đó vẫn có thể nhân cơ hội này để đòi một khoảng bồi thường kếch xù.

Ai mà chẳng muốn bóp hồng mềm, đám người thánh địa Bất Ngữ chờ cái cớ để

xuất binh này rất nhiều năm rồi.

Đương nhiên những người có tiếng nói ở bên trong cảm nhận được động tĩnh

mà hai vạn người bay từ bên ngoài đến.

Chỉ là bọn họ không quá để ý đến điều này.

Đều là môn nhân của mình, trước đó vẫn bay tới hết đợt này đến khác mà.

Nhưng ai mà biết được, kẻ dẫn đầu đội ngũ đó lại là kẻ thù của bọn họ.

Khương Thành giơ tay lên, dừng lại ở trên không của chủ điện Thần Nhất.

Ban đầu hai vạn người ở phía sau lưng định bay xuống dưới đứng cùng với các

môn nhân khác ở phía dưới, cơ mà lão tổ còn chưa xuống, ai cũng không dám

làm bừa.

“Được rồi, tiếp theo tất cả các ngươi lấy Thần Phủ Đạo Cung ra, cầm lấy binh

khí mạnh nhất của các ngươi, dùng chiêu thức sở trường nhất các ngươi đánh

xuống phía dưới.”

Hả?

Đánh xuống phía bên dưới ư?

Những người đứng bên dưới đều là trưởng lão và sư huynh đệ của các phong

mà!

Ngoài ra, còn có những người có tiếng nói trong chủ điện nữa.

Nếu như đánh xuống phía bên dưới thì chẳng phải là đánh người một nhà sao?

Thấy dáng vẻ do dự của bọn họ, Khương Thành trừng mắt, nghiêm nghị quát:

“Sao nào, ngay cả mệnh lệnh của lão tổ mà các ngươi cũng không nghe ư?”

Đám người Ô Vinh nhanh chóng nhận tội: “Không dám không dám, chẳng qua

bên dưới này…”

Hắn chưa kịp nói xong thì Thành ca đã ngắt lời.

“Ngu dốt!”

“Lẽ nào lão tổ lại không biết dưới này là người của mình sao?”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão tổ ở đây thì các ngươi thật sự có thể thương tổn

đến họ được ư?

“Đây chỉ là bài kiểm tra năng lực chiến đấu của các ngươi mà thôi.”

“Trước khi chiến đấu phải kiểm tra xem thực lực của các ngươi có bị thụt lùi

hay không.”

“Lão tổ ta dứt lời, ai không dùng hết sức thì ta sẽ tiêu diệt hắn ngay tại đây!”

Đám người ngẫm cũng thấy phải.

Làm sao lão tổ có thể để bản thân bọn họ đi đánh người một nhà cơ chứ.

Với thực lực thông thiên Nhập Thánh cảnh của lão nhân gia, vừa ra tay cái thì

cho dù tất hai vạn người họn họ cùng ra tay thì lão tổ cũng có thể phất tay ngăn

lại.

Cái này chắc chắn là đã sắp xếp xong rồi, hoàn toàn không cần lo lắng xảy ra

chuyện.

“Vâng vâng vâng.”

“Đợi lão tổ hạ lệnh một tiếng, chúng ta đây sẽ ra tay!”

“Con cháu Tiết gia nghe rõ cho ta, đợi đến lúc đó dùng toàn bộ sức lực cho ta,

đừng để lão tổ thất vọng!”

“Yên tâm đi ông nội, ta sẽ lấy linh phù cửu giai cất kỹ đã lâu ra!”

“Các đệ tử của U Hỏa Phong đừng có làm mất mặt, để bọn họ nhìn cho kĩ cái

gọi là chủ phong thứ năm của thánh địa!”

“Con cháu U gia hãy xốc lại tinh thần cho ta, đây là cơ hộ thể hiện trước mắt lão

tổ.”

“Nếu như ai thể hiện tốt không chừng lại có thể ở lại bên người lão tổ làm thị

kiếm đồng tử, tương lai đạt được Đạo Cung cảnh dễ như trở bàn tay!”

Ngay lập tức, hai vạn người trên bầu trời hét lên đầu hưng phấp, chiến chí xông

đến tận trời xanh.

Bảy tám vạn môn nhân tới trước ở phía bên dưới khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên

bầu trời, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao đám người này không xuống?

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy tất cả những người trên bầu trời lấy Đạo Cung và

Thần Phủ Linh Đài, binh khí tuốt khỏi vỏ, linh lực tỏa ra bốn phía.

Rất nhiều người vẫn còn đang chỉ trỏ cười nói.

Dù sao cũng là đồng môn, bọn họ quen biết rất nhiều người trong đó.

Sao mà có thể ngờ được sẽ tấn công mình cơ chứ.

Đợi đến lúc Khương Thành hạ lệnh một tiếng, lúc tất cả cao thủ xuống tay thì

bọn họ đã không kịp phản ứng lại nữa rồi.

Chỉ thấy trên bầu trời, công kích của hai vạn người đánh xuống phía dưới!

Trong nháy mắt cả đại điện và mọi ngóc ngách ở xung quanh đó nổ tung!

Trong đám người đó, phần lớn đều là Thiên Mệnh cảnh và Đạo Cung cảnh, bọn

họ dùng hết sức ra tay, cho dù có một người thôi cũng có thể tạo thành sức công

phá cực kỳ lớn.

Huống hồ còn là nhiều người như vậy.

Từ phía trên nhìn xuống không còn thấy bất cứ một ai, chỉ có thể thấy được ánh

kiếm ánh đao cùng với Đạo Cung và Thần Phủ Trường Hà sặc sỡ tung hoành

ngang dọc.

Tiếng ầm ầm không dứt.

Thêm vào đó còn có linh phú linh trận bùng lên!

Rất nhiều người dốc hết sức vì muốn thể hiện trước mặt lão tổ.

Không chỉ xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất mà còn lấy ra bảo vật quý giá nhất.

Thậm chí còn có người tự cho là mình thông minh, nhận lúc hỗn loạn tấn công

lần thứ hai, lần thứ ba…

Làn sóng này ập đến làm nổ tung chủ điện Thần Nhất.

Khói bụi mù mịt không nhìn thấy được gì hết, chỉ thấy làn khói đen kịt loang lổ

đáng sợ bốc lên, khoảng không hoàn toàn bốc cháy, không ngừng lan rộng ra

như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn.

Nếu như chủ điện Thần Nhất bị kẻ địch bên ngoài xâm lược thì sẽ có rất nhiều

phương pháp để phòng thủ.

Đến lúc đó đừng nói là Đạo Cung cảnh, cho dù là cao thủ Nhập Thánh cảnh

cũng khó mà đánh bại nơi này.

Nhưng vấn đề là, lúc này không mở bất cứ đại trận hay là cấm chế nào.

Ai mà ngờ được trước đêm xuất chinh sẽ gặp phải tấn công của ‘hàng loạt kẻ

địch’ chứ.

Bảy tám vạn người ở đây không hề ở trong trạng thái phòng bị.

Bọn họ có nằm mơ cũng không thể ngờ được người mình sẽ đánh người mình.

Không tụ linh lực, không kích hoạt linh giáp, thậm chí ngay cả binh khí còn

chưa rút ra.

Thêm việc tập trung với mật độ dày đặc, chẳng khác gì đứng im cho đánh.

Bởi vậy, thương vong vô cùng nặng nề.

Gần như bảy tám vạn người dưới làn sóng tấn công này bị tiêu diệt hết, hầu hết

cả xương cốt cũng không còn.

Tất cả linh thú tọa kỵ đều chết hết.

Chỉ còn lại hơn ba nghìn người sống sót.

Mà ba nghìn người này ai cũng thương tích đầy mình, cực kỳ thê thảm.

Ngay cả bản thân Khương Thánh cũng phải sửng sốt trước chiến tích huy hoàng

này.

Ban đầu hắn chỉ định ghét bỏ thánh địa Bất Ngữ này thôi, phá hoại một chút

khiến bọn họ tức đến hộc máu mồm.

Thánh địa này tiêu diệt xong Vu Bộ còn dám cây ngay không sợ chết đứng, ép

buộc người khác giao người ta, hoàn toàn không phải là việc mà con người có

thể làm ra.

Việc hắn xử bọn họ cũng coi như là lấy độc trị độc.

Nhưng dù sao cũng là nơi tập trung nhiều cao thủ, ban đầu hắn còn cho rằng

cùng lắm là chết mấy ngàn người.

Ai mà biết được hắn còn chưa bị giết để hồi sinh mà đã quét sạch thánh địa này

luôn rồi.