Nhân Hồi Chí Tôn đột nhiên làm loạn, khiến Khương Thành cũng ngơ quả mơ
luôn.
Lão huynh à, ngươi muốn làm loạn kiểu gì vậy?
Không được ăn đòn, nên toàn thân khó chịu?
Còn bảy người ở phía đối diện, cũng đang âm thầm lắc đầu.
Lòng dạ của Nhân Hồi Chí tô này cũng thật là hẹp hòi.
Thành Ca cũng chẳng sợ, đang định rút kiếm lần nữa, Lăng vẫn đang xem kịch
từ đầu đến giờ, đột nhiên đứng bật dậy.
“Nhân Hồi, ngươi có thể trở về rồi đó.”
Giọng của nàng rất bình tĩnh.
Không hề mang theo chút nghiêm nghị, giận dữ nào, cũng không hề có sự áp
bức, ép buộc nào.
Song, Nhân Hồi Chí Tôn vốn vẻ mặt vẫy đầy mạnh mẽ, tàn độc, cả người ngập
trong ý chí chiến đấu dữ dội, lại thay đổi vẻ mặt một cách nhanh chóng.
“Trở… về đâu?”
“Ngươi đã mệt rồi, không thích hợp tiếp tục rèn luyện ở đây nữa.”
Lăng nói xong câu này, cả người Nhân Hồi Chí Tôn dường như đột ngột tan ra,
suýt nữa đã tê liệt.
“Ta, ta…”
Hắn đứng ở đó luống ca luống cuống không biết làm thế nào, thanh kiếm trong
tay đã rơi xuống từ lâu.
Cảnh tượng này, khiến tất cả những người còn lại ở xung quanh trong lòng điên
cuồng run sợ.
Cô gái này là ai?
Thế mà lại có thể ra lệnh, chỉ huy Nhân Hồi Chí Tôn?
Cho dù có là Đạo Tôn cũng không có tư cách này đúng không?
Lẽ nào nàng là vị Thần Quân nào đó?
Hoặc có lẽ, là hậu duệ của vị Thiên Đế nào đó chăng?
Vẻ mặt của Nhân Hồi Chí Tôn cứ phải gọi là đặc sắc vô cùng.
Hắn biết, sau khi Khương Thành để lộ Sinh Diệt kiếm tâm ra, trước mặt Lăng,
hắn đã trở thành người có cũng được mà không cũng chẳng sao rồi.
Hắn không muốn rời khỏi đây như thế này.
Nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lăng, cuối cùng tay hắn vẫn run run,
từ từ lấy Đế Kiếm Phù ra.
Nàng nói hắn mệt rồi, cho dù không mệt thì cũng phải mỏi.
Dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, hắn nhắm mắt, mạnh mẽ ném
Đế Kiếm Phù ra.
Mà khoảnh khắc Đế Kiếm Phù rời khỏi tay, hắn cũng tan biến ngay tại chỗ.
Hành trình của hắn ở Đế Kiếm Tinh, kết thúc như vậy.
Cảnh tượng này khiến Thành Ca không khỏi bất ngờ.
Vốn dĩ hắn chẳng hề quan tâm đến thân phận cụ thể của Lăng.
Bây giờ thì thực sự tò mò rồi.
Cô gái này cũng có chút uy nghiêm đấy, rốt cuộc là có lai lịch thế nào?
Không thể làm thịt Nhân Hồi Chí Tôn, nên không có cách nào nhận được chiến
lợi phẩm, hắn thu kiếm lại trong sự tiếc nuối.
Hắn thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi là con gái riêng của vị Thiên Đế nào
vậy?”
Câu hỏi này, khiến cho bảy người ở chiếc thuyền bên cạnh nghe xong mà khóe
mắt giật giật.
Đại lão, ngươi hỏi thế này cũng thẳng quá rồi phải không?
Mặc dù không biết vị này rốt cuộc là ai, nhưng lai lịch chắc chắn lớn đến mức
khiến ngươi ta kinh sợ.
Cho dù là người sở hữu Sinh Diệt kiếm tâm như ngươi cũng chẳng có tác dụng
gì đâu.
Nhìn kết cục của Nhân Hồi Chí Tôn đi, nếu như ngươi làm nàng ta tức giận,
chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Ha ha…”
Lăng không hề tức giận, ngược lại còn phát ra tiếng cười tinh khiết trong trẻo
như tiếng suối.
Lúc này, bầu không khí xung quanh phảng phất dường như đột nhiên trở nên
sống động, vui tươi.
Nàng không hề trả lời, mà ném câu hỏi này lại cho Khương Thành.
“Ngươi đoán xem?”
Ta đoán cái đầu nhà ngươi ấy!
Thành Ca bĩu môi, ngươi lại còn úp úp mở mở nữa?
Sao, ngươi còn định cướp đèn chiếu sáng trên sân khấu của anh đây nữa à?
Hắn đang định nói thêm hai câu, bảy người ở trên chiếc thuyền phía đối diện đã
cùng nhau hướng về phía Lăng mà khom người.
“Bọn ta bất cẩn xông vào nơi này, thật là mạo pham, mong được tha thứ!”
“Không biết bọn ta có thể rời đi được không?”
Lăng khua khua tay, bảy người bọn họ giống như được đại xá, nhanh chóng lái
phiến lá biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.
Điều này khiến Thành Ca cảm thấy hơi cô đơn.
“Ôi, ta vẫn muốn nói chuyện với bọn họ thêm lúc nữa cơ.”
“Nói chuyện gì?” Lăng tựa như cười tựa như không cười nhìn thẳng vào mắt
hắn, dường như nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong đầu hắn.
Thành Ca muốn nói, đương nhiên là nghe bọn họ tiếp tục nịnh hót, tâng bốc ta
rồi.
Anh đây vừa mới khiến tất cả mọi người chấn động, vẫn còn chưa được nịnh
hót tâng bốc đủ đâu.
Nhưng cái lý do thực sự có hơi tự luyến, khoa trương này chắc chắn không
được nói.
Thế là hắn chỉ đành tùy tiện đáp: “Người chăm chỉ học tập khổ luyện như ta,
đương nhiên là muốn nói về kiếm thuật, kiếm tâm, kiếm đạo gì gì đó rồi.”
“Ở đây toàn là những kiếm tu cùng chung lý tưởng lớn, là cơ hội hiếm có khó
tìm mà.”
“Nếu như ngươi đã thích nói về kiếm thuật như thế, vậy tại sao mấy năm trước,
không hề nói chuyện với Nhân Hồi lấy một lần?”
Trên thực tế, Thành Ca nào chỉ chưa từng nói chuyện với Nhân Hồi Chí Tôn.
Số câu mà hắn nói với Nhân Hồi Chí Tôn, cộng lại cũng không quá mười câu.
Hiếm khi có nhã hứng, cơ bản đều dùng để giao lưu tình cảm với gái.
Nghe thấy nàng nhắc đến Nhân Hồi Chí Tôn, Khương Thành bắt đầu phản kích.
“Ta phát hiện, con người ngươi thật sự là người thực tế đấy, không cần đến hắn
nữa, thì liền đá bay hắn đi.”
Cho dù hắn với Nhân Hồi Chí Tôn không phải là người cùng đường, nhưng bề
ngoài Lăng khiến người ta vừa ý, nhưng sự lạnh lùng ác nghiệt, bạc tình bạc
nghĩa ấy cũng không thoát khỏi đôi mắt của hắn.
Trong mắt Khương Chưởng môn, đây hoàn toàn thuộc loại dùng xong thì vứt đi.
“Đấy là ta đang cứu hắn.”
Lăng mỉm cười, nụ cười đó vẫn khiến người ta như được tắm trong một làn gió
xuân như mọi khi.
“Nếu như ta đuổi hắn đi chậm chút nữa, thì hắn chắc đã chết trong tay ngươi
rồi.”
Khương Thành sững sờ.
Hắn phát hiện hắn phải suy nghĩ xem xét lại về cô gái này.
Biết ca đây giết Nhân Hồi Chí Tôn dễ như trở bàn tay, không tồi, rất có tầm
nhìn.
“Ngươi nhìn người… cũng rất chuẩn đấy!”
Hắn vô cùng tán thưởng nhìn về phía Lăng gật gật đầu.
Thời gian cứ thế tiếp tục trôi đi trong những hoạt động thường ngày của của hai
người như lúc thì nói chuyện, lúc thì kẻ ngồi thiền, người nằm ngủ, lúc thì đối
phó với mưa mực kiếm tâm.
Cảm ngộ kiếm đạo của Khương Thành, cũng tăng cấp với tốc độ nhanh nhất.
Dần dần, hắn đã dung hợp ra được thế giới kiếm đạo đầu tiên.
Đó là kiếm tâm thủy và Tế Nguyệt kiếm tâm.
Hai kiếm tâm nhìn thì chẳng hề có mối liên hệ nào với nhau, nhưng lúc hắn lần
đầu tiên dùng đảo ảnh ý cảnh tàn nguyệt, uy lực của nó đã vượt qua luôn tiểu
thế giới Ngũ Hành trước đây.
Mà đây chỉ là kiếm đạo mà hai môn kiếm tâm dùng hợp thành thôi.
Nếu như có nhiều kiếm tâm dung hợp hơn nữa, thì uy lực sẽ còn tăng gấp bội.
Chính vào lúc sức mạnh của hắn đang tăng vùn vụt từng ngày ở nơi này, thì ở
một nơi xa tít khác của Thiên Đạo kiếm hải, cũng có một chiếc “thuyền lá nhỏ”
khác đang phiêu bạt trôi nổi một cách cô độc.
Trên phiến lá đó chỉ có một người.
Tu vi của người đó chỉ có Đế Cảnh cửu trọng trung kỳ, nhưng trong tay lại lắm
một thanh Đạo kiếm thất giai mà đến Đạo Tôn cũng chưa chắc đã có được.
Nàng mặc một bộ váy dài theo kiểu hoàng cung màu đen, vẻ mặt bình thản, gần
như chứa đựng một cảm giác hơi xa cách.
Mà dung mạo của nàng, thì đẹp đến mức rung động lòng người.
Vẻ xinh đẹp, nho nhã thoát khỏi trần tục ấy, hoàn mỹ đến độ không tì vết, chẳng
thể nào tìm được bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào, khiến cho người ta không thể
không cảm khái lúc ông trời tạo ra vạn vật đã quá thiên vị nàng rồi.
Người đó, không phải là Thu Vũ Tuyền thì là ai?
Đúng thế, nàng cũng bước vào Đế Kiếm Tinh rồi.
Với tư cách là ngôi sao tương lai có thiên phú cao nhất ở Kiếm Các, nàng nhận
được sự bồi dưỡng đắc lực, Đế Kiếm Phù đương nhiên cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Dựa vào tính quan trọng của thiên phú ở Thu Vũ Tuyền, vốn dĩ Kiếm Các đã
sắp xếp hai vị Đạo Tôn làm hộ vệ cho nàng, chuẩn bị cùng nàng vào rèn luyện.
Ban đầu Thu muội đã nắm vững được chín môn kiếm tâm, ở Kiếm Các lại lĩnh
hội được thêm hai môn nữa.
Chỉ là trước mắt, hai môn kiếm tâm lĩnh hội sau cấp bậc vẫn chưa cao.
Có hai vị Đạo Tôn đó cùng đi, chỉ cần không đụng độ với Sinh Diệt kiếm tâm
vô cùng hiếm gặp kia, thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng Thu Vũ Tuyền lại từ chối đội hình xịn sò này.
Sự kiêu ngạo tự phụ đã ngấm vào xương tủy, khiến nàng lựa chọn một mình
bước vào Thiên Đạo kiếm hải, một mình chống lại mưa mực kiếm tâm.
Mấy năm nay, phiến lá dưới chân nàng, đã xuất hiện mười mấy lỗ rồi.
Kể cả khi nó đã được sửa chữa, cũng có thể bị chìm bất cứ lúc nào.
Nhưng trái ngược với điều này, kiếm tâm mà nàng lĩnh hội đã nhiều hơn ba môn
rồi!
Đúng thế, Thu Vũ Tuyền đã lựa chọn việc đi vào chỗ chết trước để được sống,
chủ động tự chặn đường lui của mình, ép mình phải giành chiến thắng.
Nàng đã lợi dụng mưa mực ở trong này, đi lĩnh hội bốn môn kiếm tâm mà nàng
vẫn chưa nắm chắc được.
Bây giờ, ngoại trừ Sinh Diệt kiếm tâm ra, mười bốn môn kiếm tâm khác nàng
đều nắm vững được hết rồi.