Hơn nữa, tiến trình này vẫn chưa dừng lại.
Rất nhanh sau đó, Huyền văn đan đã đột phá đến cấp thập nhất trọng, cấp thập
nhị trọng.
Cuối cùng, dừng ở mức 7% của cấp thấp nhị trọng, tiến trình còn nhiều hơn một
chút so với huyền văn thủy mà hắn mạnh nhất.
Thu hoạch to lớn bằng trời này, khiến Khương Thành vui đến nỗi muốn hỏng
người luôn.
“Hóa ra vẫn còn cách thăng cấp Huyền văn như thế này nữa?”
Trên thực tế, đây cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Phải biết rằng, hiện nay Thập Thiên Đế là người phát ngôn của Thiên Đạo.
Còn Ngọc Đỉnh Ấn thì là tín vật cao nhất của bộ phận Đan dược Thiên Cung.
Người chấp chưởng Ấn giám này, bản thân cảm ngộ của quy tắc đan, đương
nhiên phải đạt đủ trình độ.
Thực ra Huyền văn thập nhị trọng tương đương với Chí Tôn chủ tu quy tắc đan.
Vẫn chưa bằng tam đại Đạo Tôn.
Nhưng đối với Thành Ca mà nói, cái này đã giúp hắn rất nhiều rồi.
“Cái này có thể tiết kiệm được bao nhiêu điểm Tiên Nguyên!”
“Phải mấy trăm triệu điểm ấy nhỉ?”
Trên trán hắn khắc chữ “Ta muốn lợi dụng bug này”, trong lòng lập tức sống
dậy.
Đại ấn của Thiên Đan Tư có thể giúp Huyền văn đan của hắn thăng rất nhiều
cấp.
Thế những Thủ tọa Quan ấn của các Tư khác ở Thiên Cung thì sao?
Có thể thăng cấp Huyền văn của hắn được không?
Nếu như đem tất cả Thủ tọa Quan ấn đi luyện hóa, nâng cấp hết những huyền
văn cửu trọng khác lên thập nhị trọng, như thế phải tiết kiệm được mấy trăm tỷ
điểm Tiên Nguyên ấy chứ!
Thực ra suy nghĩ này cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Những Tư khác đều có Thủ tọa Tiên quan, ai chủ động giao đại ấn của mình ra
chứ.
“Ngươi, ngươi đã luyện hóa Ngọc Đỉnh Ấn rồi?”
Tròng mắt của Thích Vương và những người vây xem khác suýt chút nữa thì lồi
ra.
“Ơ ừ, có vấn đề gì sao?”
Hắn đặt đại ấn lên đầu ngón tay đã dựng thẳng, coi đại ấn như con quay mà
xoay xoay.
“Dù sao thì đại ấn này vốn dĩ cũng là của ta mà.”
“Nhanh như thế sao?”
Thái Hành Đạo Tôn và đám người Quế Linh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Trời ơi, cái Ngọc Đỉnh Ấn nhất đẳng này không dễ luyện hóa đâu!”
“Không hổ là Khương Chưởng môn.”
Bọn họ sớm đã phục sát đất từ lâu rồi, nên cũng tiếp nhận rất nhanh chóng.
Nhưng những người khác thì không dễ chấp nhận như vậy.
Mấy vị Thần Quân và những Đế Đan sư của mấy trường phái khác cứ y như là
gặp quỷ.
“Thế này cũng kỳ lạ quá mức rồi đó?”
“Sao hắn có thể làm được như thế?”
“Hơi thần thánh quá rồi…”
“Trừ phi Khương Thành này chính là người được ông trời lựa chọn trong truyền
thuyết?”
Vừa nghĩ như thế, rất nhiều Đan sư trong lòng cực kỳ phản đối chuyện Thành
Ca trở thành Thủ tọa, cũng hơi chấp nhận được một chút rồi.
Khương Tthành mới nhận chức quan mới, đang định chiếu theo lệ cũ răn dạy,
giáo huấn gì đó.
Sau đó hắn nhìn thấy Thiên Lâm đ*o Tôn và Bắc Hà Đạo Tôn bay về phía xa
xa.
Tiếp theo đó, những Đế Đan sư của Tịnh Đan Lưu cũng nháo nhào bay theo.
Còn những Đan sư của Dịch Đan Lưu, cũng không tiếp tục ở lại nữa.
Không bao lâu sau, ở trong sân chỉ còn lại mấy Đế Đan sư của Cổ Đan Lưu mà
thôi, cũng chính là những người quen cũ của hắn.
“Trước mặt lão đại của Thiên Đan Tư là ta đây, mà bọn họ lại ra vẻ như thế
sao?”
“Ha ha ha ha…”
Phạm Lôi Đạo Tôn của Thần Lôi Tư phá lên cười trên nỗi đau của người khác.
“Đường đường là Thủ tọa Tiên quan mới nhậm chức, kết quả thuộc hạ dưới
quyền lại không nịnh nọt, tâng bốc như thế, quả thực là lần đầu tiên được thấy.”
“Có một số ngươi làm Thủ tọa còn không có thể diện bằng người dưới quyền.”
Thích Vương ở bên cạnh nhịn không được bĩu bĩu môi.
“Hắn thì có thể diện gì chứ, dựa vào thủ đoạn bất chính để lên được ghế đầu,
đương nhiên là không thể nào phục tùng thật sự được.”
“Người khác bên ngoài thì tôn ngươi là Thủ tọa, chứ trên thực tế chẳng coi
ngươi là cái thá gì.”
Khương Thành lại chẳng thèm để ý chuyện này.
“Không sao cả, dù sao ta có thể chỉ huy bọn họ là được, Thiên Đan Tư này bây
giờ còn không phải là một mẫu ruộng ba thước đất của ta, do ta nắm quyền
sao?”
Đã lên chức Thủ tọa rồi, quyền lực nắm trong tay.
Lại còn muốn trong lòng người khác phải phục mình, thế cũng hơi quá rồi.
“Tiểu tử, e rằng ngươi đã nghĩ nhiều rồi.”
Lư Vương, Thủ tọa của Chấp Luật Tư lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi đã chịu ảnh
hưởng sâu sắc của những thói xấu từ các tông môn cũ, mà quên mất đây là đâu
rồi.”
“Bất kì một Tư nào, cũng không phải là địa bàn riêng của bất kỳ ai.”
“Chỗ này chỉ là một bộ phận của Thiên Cung, có luật và quy tắc nghiêm minh.
Mỗi người ở đây đều thực hiện chức trách của riêng mình, tự có thiên quy.”
“Nhiều nhất ngươi cũng chỉ ràng buộc được bọn họ một chút thôi, ra lệnh cho
họ làm những việc trong chức trách của mình.”
“Những việc ngoài chức trách, bọn họ công hề chịu sự quản thúc của ngươi.”
“Còn có chuyện thế này nữa sao?”
Khương Thành đưa ánh mắt nghi vấn về phía Thái Hành Đạo Tôn.
Thái Hành Đạo Tôn gật đầu bất lực.
Tiên quan không phải là đệ tử tông phái, lúc bọn họ đến luyện đan ngươi có thể
quản, nhưng tan làm rồi người ta muốn làm gì thì làm đó.
Không giống những Chưởng môn tông phái cũ. toàn phái đều phải nghe theo
lệnh của hắn.
Trên thực tế, cho dù là Thần Quân như Thích Vương, cũng không thể tùy ý,
muốn làm gì thì làm đó được.
Có những Tiên quan lệnh sao làm vậy, thuộc hạ không dám không phục tùng, là
bởi vì uy danh mà bọn họ tích góp từng tí một trong hàng tỉ năm, và thực lực tự
thân của bọn họ cũng đủ khiến người khác phải phục tùng.
Còn Khương Thành ở Thiên Đan Tư, hiển nhiên là vẫn chưa khiến người khác
phục.
Chuyện này khiến Thành Ca hơi thất vọng.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng thành Thủ tọa rồi, thì sẽ nhất ngôn cửu đỉnh ở Thiên
Đan Tư, có thể tùy ý lấy tất cả đan dược cơ.
“Được rồi, được rồi, bây giờ ta đã là Thủ tọa Tiên quan, mấy người các ngươi
có phải nên bày tỏ tí gì đấy không?”
Hắn lại nhìn về phía mấy Thần Quân rồi xoa xoa ngón tay.
Thích Vương và Dực Vương ngay lập tức phẫn nộ.
“Ngươi dựa vào đâu chứ?”
“Chúc mừng mà, không phải đã nói rồi sao, ta nhậm chức thì các ngươi sẽ chúc
mừng à?”
Mấy vị Thần Quân tí nữa thì bị hắn làm cho tức chết.
“Bọn ta nói với ngươi như thế lúc nào?”
Lần chúc mừng trước của bọn ta mới chỉ một khắc trước đó thôi đúng không?
Nhanh như thế đã muốn bọn ta chúc mừng lại lần nữa?
Ngươi cho rằng đây là chỗ để vơ vét sạch của dân đấy à?
“Lần này hết rồi!”
“Theo giao ước chỉ có lần đó thôi!”
Cơn thịnh nộ của Thích Vương và Dực Vương vừa mới trở lại, Lư Vương đột
nhiên mỉm cười xua tay.
“Đừng, Thủ tọa Thiên Đan Tư quyền cao chức trọng, ta thấy chúng ta vẫn có
thể chúc mừng một chút…”
Nói xong, Lư Vương lấy một lệnh phù hình thanh kiếm có độ dài bằng một
ngón tay từ trong nhẫn trữ vật ra.
Tấm lệnh phù đó nhìn rất bình thường, tựa như một lá trúc nhỏ.
Nhưng đám người Thích Vương và Dực Vương lại kinh ngạc hét lên.
“Lư Vương!”
“Ngươi làm thế này cũng quá hào phóng rồi đó…”
“Thế mà lại tặng cái lệnh phù này cho hắn, há chẳng phải là phung phí của trời
sao?”
Phạm Lôi Đạo Tôn ở bên cạnh cũng đỏ mắt không thôi.
“Cái này cũng quá quý báu rồi!”
“Hắn không xứng đáng nhận được!”
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Thành Ca vô cùng bất ngờ.
Hắn cố ý đòi lễ vật chúc mừng thế này, cũng là cố ý chơi ác với đám người
Thích Vương một tí, cũng không hy vọng bọn họ sẽ thật sự tặng cho hắn quà gì.
Ai biết được rằng, lại có thu hoạch thật.
Hơn nữa, món thu hoạch này lại còn cực kỳ xịn sò!
“Cho nên, đây là cái gì vậy?”
“Đây chính là Đế Kiếm Lệnh, giữ lệnh giả này, có thể bước vào Đế Kiếm Tinh
trong truyền thuyết, lĩnh hội thế giới kiếm đạo”
Thế giới kiếm đạo?
Nghe thấy cái này, đám người Thái Hành Đạo Tôn và Lưu Duyên ở bên cạnh
lập tức mất hết hứng thú.
Thứ đồ chơi này mà không có kiếm tâm thì căn bản chẳng chơi nổi.
Mà đám Đế Đan sư bọn họ, đối với kiếm thuật cũng chẳng có tí hiểu biết gì.
Nhưng, Khương Thành thì lại rất vui vẻ.
Hắn vẫn còn nhớ, ban đầu lúc ở Gia Vương Đạo trường, Khê Vũ Chí Tôn từng
diễn tập qua thế giới kiếm đạo.
Đó là Pháp môn hoàn toàn mới được hình thành bởi các môn kiếm tâm, bổ trợ
cho nhau, tạo điều kiện cho nhau, tương tự với ý cảnh kiếm thuật đặc biệt.
Đối với biên độ tăng trưởng của lực chiến đấu cũng vô cùng lớn.
Chỉ có điều, lúc trước Khương Thành chỉ có thể âm thầm lặng lẽ ngưỡng mộ.
Dẫu sao thì, ở khía cạnh này, hắn căn bản không có cảm ngộ gì, thập ngũ môn
kiếm tâm đều là có được dựa vào hệ thống hồi sinh, nên cũng không phải là bản
thân hắn lĩnh hội từng tí một.