Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 111




Vừa thoát khỏi khó khăn, nàng lại muốn giết người rồi.

Bùm!

Lực khí vận của ánh kiếm và Tứ Phương Nguyên Đỉnh va chạm vào nhau.

Hệt như thêm dầu vào lửa, phát ra âm thanh chói tai.

Từng làn sương trắng mờ mờ ảo ảo bốc lên.

Dõi mắt trông theo còn có thể thấy được núi sông hư ảo và bức tượng thần kỳ

dị.

“Hỏa!”

“Lôi!”

Hai vị đại thánh tử đồng thời mở miệng thi triển Ngôn Pháp Chú thuật một lần

nữa.

Mặt đất ngay tức khắc bất ngờ nứt ra, vô số dung nham phun thẳng lên trời,

nhắm thẳng về phía Khương Thành và Lam Đề.

Cùng với đó là tiếng sấm sét đinh tai nhức óc trên bầu trời.

Nhưng mà công kích thế này lại chẳng ảnh hưởng nhiều đến hai người họ.

Đặc biệt là Khương Thành có Long Linh Đại Trận trong tay, hắc thủy không

ngừng ăn mòn, dung nham và sấm sét cũng bị dập tắt rồi yếu đi từng chút một,

chẳng hề tạo ra được chút tổn thương nào.

Nếu không phải có Tứ Phương Nguyên Đỉnh ngăn cản thì sao bốn người kia

chặn nổi đòn tấn công gọng kìm một trong một ngoài của Khương Thành và

Lam Đề cơ chứ.

Hạng Cao Dã điên cuồng thúc giục pháp bảo, lực khí vận dâng trào tuôn ra.

Giờ phút này, không hiểu sao toàn bộ người dân của Lung Nhạc Hoàng Thành

lại cảm thấy cơ thể mất sức, đầu óc mê man.

Cho dù là tu sĩ thì cũng cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhìn về phía trung tâm hoàng cung.

Ở bên đó, một luồng sáng màu vàng rọi thẳng lên trời tạo thành một đám mây

màu vàng kim trên không trung, hơn nữa còn không ngừng mở rộng.

“Xảy ra…chuyện gì vậy?”

“Không biết…”

“Hoàng cung bị kẻ địch tấn công rồi ư?”

Hạng Cao Dã dưới sự bảo vệ của Tứ Phương Nguyên Đỉnh hơi hoảng hốt.

Hai vị thánh tử của thánh địa này làm ăn kiểu gì thế?

Không phải Đạo Cung cảnh Cửu trọng à?

Không phải thiên tài hàng đầu danh chấn Thiên Linh giới hay sao?

Cả hai liên thủ giết một kẻ Đạo Cung cảnh Bát trọng mà lại tốn sức như thế,

không hợp lý chút nào!

Hắn lại hiểu lầm rồi, đòn sát thủ Ngôn Pháp Chú thuật của hai kẻ này vốn là

một nhánh của Vu Thuật.

Nếu như đối đầu với Đạo Cung cảnh Cửu trọng khác thì chắc chắn là bọn họ dư

sức.

Nhưng cứ hết lần này tới lần khác đụng phải tộc trưởng Vu Bộ Lam Đề đây nên

khó mà giành được ưu thế.

Không thể cứ thua như vậy được.

Dư Lương vừa chiến đấu vừa âm thầm quan sát Khương Thành đang điều khiển

đại trận.

Việc đánh bại Lam Đề trong thời gian ngắn không khả thi lắm.

Chi bằng đặt cửa để đột phá lên người tên tiểu tử này.

Đúng vậy, hắn mới Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng thôi!

Thấp hơn cả một đại cảnh giới, vừa hay có thể sử dụng Môn Ngôn Pháp Chú

Thuật!

“Mộng!”

Hắn đột nhiên bật ra một tiếng, hai luồng sáng mờ mờ ảo ảo lập tức rơi xuống

người Khương Thành và Lam Đề.

“Ha….”

Lam Đề cười lạnh, luồng ánh sáng kia tan biến trong nháy mắt.

Hệt như bọt khí hư ảo.

Loại chú thuật này trực tiếp có tác dụng lên người đối thủ, nhưng muốn chế trụ

nàng thì rõ ràng là chuyện nực cười.

Nhưng Khương Thành không giống như vậy.

Hắn kém cả một đại cảnh giới, hơn nữa không có chút hiểu biết gì về chú thuật

này…

Đáng lẽ hắn còn đang điều khiển đại trận, nhưng mí mắt lập tức nặng trĩu rồi

ngủ luôn.

Thậm chí hắn còn nằm mơ nữa chứ.

Trong giấc mơ đó, hắn ngồi trên bảo tọa, bên dưới vô số người ngay ngắn chỉnh

tề đồng thanh đọc lời trích dẫn của chưởng môn.

Trong hồ sương khói mờ ảo, các mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần đang nhảy múa.

Mà hắn thì trái ôm phải ấp, ôn hương nhuyễn ngọc cực kỳ sung sướng.

Bên trái là Kỷ Linh Hàm, bên phải là Lâm Ninh, còn có một mỹ nữ khác đang

đấm chân cho hắn.

Nhìn kỹ một chút, hóa ra là Lam Đề.

“Hê hê hê, Lam Đề, sao ngươi lại trở nên ngoan ngoãn như vậy thế?”

“Cuối cùng ngươi cũng khuất phục trước dung nhan anh tuấn của bổn đại gia

sao?”

Hắn cười thành tiếng luôn…

Lam Đề đang chiến đấu ở bên ngoài cũng nghe thấy mấy lời nói mớ mê sảng

này, suýt chút nữa thì bị hắn làm cho tức đến ngất luôn.

Tên này trúng chiêu thật rồi.

Hơn nữa, hình như hình tượng bản thân trong giấc mơ của hắn còn không thể

chấp nhận nổi.

Chết tiệt!

Nàng quên mất tên này là Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng.

Trước đó Dư Lương chưa từng dùng Ngôn Pháp Chú thuật với nàng mà chỉ sử

dụng mấy đòn tấn công bên ngoài như dây leo, kiếm trận, lôi điện, bởi vì Ngôn

Pháp Chú thuật rất khó có phát huy hiệu quả khi sử dụng trực tiếp lên mục tiêu.

Nhưng nếu như mục tiêu kém hắn một đại cảnh giới thì việc này đơn giản hơn

nhiều.

Khương Thành vừa ngủ thì đại trận lập tức mất khống chế rồi quay trở về tay

của Hạng Cao Dã.

Bị hai đại cao thủ quấn lấy, Lam Đề hoàn toàn không có cách nào để cứu viện,

nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị giết chết trong lúc ngủ mơ.

Trái tim nàng hoàn toàn chết lặng.

Tiêu rồi.

Đại trận đổi chủ một lần nữa, Hạng Cao Dã lập tức sử dụng nó để đối phó với

nàng.

Mà Tứ Phương Nguyên Đỉnh kia cũng bởi không cần phải đối phó với đại trận

nên đã bao phủ lấy nàng một lần nữa.

Bây giờ ngay cả việc chạy trốn thôi nàng cũng không thể làm được.

Chỉ có thể khổ sở chống đỡ.

“Lung!”

“Khóa!”

Dư Lương và Hàn Hoa Nguyên cùng nhau hét lớn.

Khoảng không trên đỉnh đầu Lam Đề xuất hiện một lồng giam bạch ngọc, nhốt

nàng vào bên trong.

Hơn nữa từng sợi xiềng xích không ngừng uốn lượn quấn quanh nàng hệt như

linh xà.

Nếu như thực lực của nàng đang ở thời kỳ đỉnh cao, dùng Vu thuật để chống lại

thì e rằng cái lồng và mấy sợi xiềng xích này không thể vây khốn được nàng.

Chỉ đáng tiếc là lúc này nàng đang bị khí vận của Tứ Phương Nguyên Đỉnh trấn

áp, sức mạnh của cơ thể bị áp chế nghiêm trọng.

Ngoài ra, ảo ảnh hắc long phun khí tức của Long Linh Đại Trận cũng không

ngừng tấn công quấy nhiễu bên cạnh.

Thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

“Ha ha ha ha…”

Cuối cùng Hạng Cao Dã yên tâm rồi.

“Lam Đề, ngươi xong đời rồi!”

Công chúa Ngưng Đề, người không hề có cảm giác tồn tại trong trận chiến,

cũng xuất hiện.

Nàng nũng nịu cầu xin hai vị thánh tử kia: “Hai vị tiên sư, có thể giao nàng cho

ta xử lý ba ngày không?”

“Một canh giờ.” Dư Lương lạnh lùng nói.

Một canh giờ thôi cũng đủ để xả giận rồi.

“Đa tạ hai vị tiên sư…”

Ngưng Đề mừng rỡ rồi liếc qua Lam Đề, ánh mắt như mèo nhìn cá dưới móng

vuốt của mình.

Vừa nghiền ngẫm, lại vừa tàn nhẫn.

Mà bên kia, Thành ca – kẻ đã biến thành trạng thái hồn phách không hề ngạc

nhiên khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

“Ting, ký chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực kẻ địch, sắp xếp phương

án hồi sinh.”

“Ting, biểu hiện của ký chủ lần đầu cùng kề vai tác chiến cực kỳ low, điểm tin

tưởng của đồng đội giảm mạnh.”

Hệ thống này biết cách nói chuyện không thế?

Lão tử để ngươi làm phương án chiến thắng cho ta chứ không phải đến để nghe

ngươi chế giễu ta.

Hơn nữa low chỗ nào, thời khắc đẹp đẽ lúc các anh đây vừa mới vào chiến

trường đã lập tức tiêu diệt toàn bộ tiểu binh, sao ngươi không nhắc tới?

“Để cứu vãn chút tự tôn và mặt mũi của ký chủ, khiến cho đồng đội có cái nhìn

khác, ký chủ sẽ nhận được bản Tiên giai Ngôn Pháp Chú thuật trong vòng một

phút”

Bản Tiên giai Ngôn Pháp Chú thuật?

Thứ quái quỷ gì vậy?

Lợi hại hơn chú thuật của hai người kia không?

Nhưng chỉ có một phút, có phải ngắn quá không đấy?

Cái anh đây muốn là bền lâu màaaaaaa!

Đáng tiếc, phương án hệ thống đã đưa ra thì không thể thay đổi nữa rồi.

“Ting, ký chủ hồi sinh”

Bởi vì chỉ có thời gian một phút để làm màu nên Thành ca cũng không kịp ẩn

thân đổi quần áo sạch sẽ.

Vừa hồi sinh, mấy người đối diện còn chưa kịp kinh ngạc thì hắn lập tức quát

lên một tiếng.

“Dừng!”

Cùng với âm thanh này.

Cả Hạng Cao Dã, Ngưng Đề và hai đại thánh tử đều dừng tay, cứ như bị định

thân vậy.

Ngay cả tròng mắt cũng dừng lại.

Thứ duy nhất có thể chuyển động là trái tim và mạch đập trong cơ thể…

Cùng lúc đó, Lam Đề đang đau khổ giằng co trong lồng giam xiềng xích, Tứ

Phương Nguyên Đỉnh và Long Linh Đại Trận cũng dừng lại.

Cả người ngước nhìn lên phía trên, hệt như tượng nữ thần điêu khắc chân thực,

không hề nhúc nhích chút nào.

Điều thần kỳ nhất là ngay cả Long Linh Đại Trận cũng dừng lại.

Những giọt mưa lơ lửng trong không trung, dường như hắc thủy cũng trở nên

đông cứng lại, nhưng vẫn nhè nhẹ tỏa sáng.

Tứ Phương Nguyên Đỉnh lơ lửng trên không, không xoay tròn nữa, ánh sáng

của khí vận đều không kéo dài ra phía trước nữa mà là biến thành thực thể rồi.