Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 101




“Đúng thế, là ta.”

Khương Thành có thể là người trung thực nhất trên đời này.

Đối với những việc mà bản thân làm hắn chưa từng chối cãi, ngụy biện.

“Tại sao ngươi phải giết bọn họ?”

Nếu không phải vì muốn lôi kéo hắn, Ngưng Đề thật sự muốn túm lấy cổ áo

hắn, hung hắn tát hai cái thật mạnh vào mặt lớn tiếng chất vấn.

Nàng quả thật không vừa mắt đàn ong bướm điên cuồng này.

Nhưng mà đám người này không thể giết!

Tiểu công gia An Tư Xa, tổ phụ của hắn là Bi quốc công của hoàng triều Càn

Tinh An Đức Minh, Đạo Cung nhị trọng.

Tiểu tướng quân Lục Khánh, ông cố của hắn là đại tướng quân Lục Nhiễm, Đạo

Cung nhị trọng.

Mật Vận, sư phụ của hắn là người mạnh nhất trong số các trưởng lão hộ quốc,

Thu Hà kiếm tôn, Đạo Cung tam trọng.

Liễu Cảnh Đài là đệ tử thiên tài của thư viện Bạch Vũ ở Hoàng Thành, mà viện

trưởng của thư viện là Tô Thanh Thọ, Đạo Cung tứ trọng.

Ngoại trừ mấy vị này, tổ tông và thân hữu của những người còn lại cũng đều là

những đại nhân vật không dễ chọc vào.

Hơn nữa bản thân của những người này đều là tư chất xuất chúng.

Bản thân bọn họ còn có giá trị cực kì cao, tương lai cũng sẽ trở thành những

nhân vật trọng yếu trong hoàng triều.

Mà hiện tại, tất cả bọn họ đều đã chết.

Đến ngay cả Ngưng Đề cũng không biết nên thu dọn tàn cục này như thế nào.

Ngay cả nàng cũng không dám giết chết hết đám người này.

Khương Thành dường như còn chưa biết bản thân đã làm ra loại chuyện khủng

khiếp gì.

Nhắc đến chuyện này, hắn còn muốn hỏi tội.

“Ta thật sự không hiểu nổi đám người các người ở nơi này là bị làm sao.”

“Ta cũng chưa trêu chọc bọn họ, tự nhiên lại phá cửa tiến vào đây, đòi chém đòi

giết ta.”

“An ninh của Hoàng Thành kém như vậy sao, chổ ở tư gia cũng không có ai

quản một chút sao?”

“Đến bây giờ cũng không có ai đến an ủi tâm hồn bị tổn thương của ta.”

“Đây là đạo đãi khách của các người sao?”

“Nếu không phải ta còn có một chút năng lực tự bảo vệ mình, chỉ sợ hôm nay

đã phải bỏ mạng ở trong này!”

“Thật là xui xẻo!”

Tất cả mọi người đều bị ngươi giết hết, còn nói là một chút năng lực tự bảo vệ

sao?

Còn bị thương cả tâm hồn?

Ta xem bộ dáng hớn hở vừa rồi của ngươi khi giành chiến lợi phẩm thật sự là

nhìn không ra một chút đau lòng nào.

Ngưng Đề cắn chặt răng, hận không thể hành hung tên gia hỏa này một trận.

Nhưng mà rõ ràng nàng không thể nói ra được.

Đám người đó chủ động giết tới cửa, thật sự là không hợp lí.

“Vậy làm sao ngươi giết được bọn họ?”

“Chẳng lẽ là Tam Nhãn Hổ đại nhân ra tay?”

“Không biết nó đang ở nơi nào? Có thể hiện thân một chút không?”

Mười ba người đã chết này đều là Thiên Mệnh cảnh, hơn nữa còn có mười

người có cảnh giới trên Thiên Mệnh tứ trọng, mạnh hơn Khương Thành nhiều.

Nhưng mà chỉ mới nói vài câu đã bị giết không còn một mảnh.

Khả năng duy nhất mà các nàng có thể nghĩ đến chính là Tam Nhãn Hổ đã âm

thầm ra tay.

Điều này khiến cho Thành ca không khỏi tức giận.

Lại nhắc đến con hổ chết tiệt đó, còn đổ chiến công của ca lên đầu nó!

Đã xong chưa vậy?

“Là lão tử tự tay giết đó, hiểu chưa?”

“Chỉ dựa vào mấy tên này còn chưa đủ để ta đổ một giọt mồ hôi.”

Đám người này quả thật là do hắn giết.

Sau khi xác định đám người tiểu công gia và tiểu tướng quân tới cửa là để giáo

huấn, thậm chí muốn giết hắn….

Ngay cả tên hắn cũng lười hỏi đã chủ động phát động tấn công.

Việc nên làm thì sẽ làm, một chút cũng không do dự.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng bản thân lại bị giết một lần sau đó sống lại, dù sao

thì kỹ năng nhìn rõ mọi vật cũng cho thấy cảnh giới của đám người này không

hề thấp.

Sao có thể biết được cả quá trình chiến đấu diễn ra thuận lợi đến mức khó có thể

tin.

Chiêu thứ nhất đã diệt xong tiểu công gia kia, một kích tiếp theo lại đánh tiểu

tướng quân đến nôn ra máu, bị thương nặng.

Hắn vậy mà lại quên rằng sức mạnh của hắn sớm đã mạnh hơn xưa nhiều.

Bởi vì có Thôi Xán Thần Phủ, lần trước hắn Thiên Mệnh nhất trọng đã có thể

đánh ngang tay với Hạng Bạt Thiên Mệnh cửu trọng, mà hiện tại hắn đã là

Thiên Mệnh tứ trọng.

Hơn nữa còn có ngũ hành võ đạo cảnh giới cấp tiên.

Đó là khái niệm gì?

Tuy tay ra một kích, uy lực cũng đã vượt qua giới hạn của Thiên Mệnh.

Cuối cùng, hắn còn có thêm huyết mạch Thương Long.

Huyết mạch này khiến cho thần hồn của hắn cũng mang theo một tia uy áp của

Thương Long, dù đám người này không phải là người của long tộc nhưng vẫn

có hiệu quả áp chế nhất định.

Một trận chiến này hoàn toàn chính là hổ giữa đàn dê, không hề có một kẻ địch

nào.

Mười ba tên kia thậm chí còn không có cơ hội chạy trốn.

Dễ dàng như vậy đã giết sạch không còn một ai, cho nên sau khi kết thúc bản

thân hắn cũng có chút khó tin.

Một trận chiến này thực sự đã thể hiện được thực lực của hắn.

Chỉ tiếc rằng một trận chiến xuất sắc như vậy lại chỉ có hai cung nữ nhìn thấy.

Hơn nữa bởi vì ‘nghiệp vụ’ của hắn vẫn chưa thuần thục cho nên quên bày đội

cổ động viên con rối ra để cổ vũ trợ oai trước khi chiến đấu.

Mãi cho đến khi kết thúc rồi mới nhớ đến.

“Khương chưởng môn, bây giờ không phải là thời điểm để đùa giỡn.”

“Ngươi có biết rằng giết chết hết đám người này sẽ có hậu quả gì không?”

“Ta đề nghị ngươi tốt nhất hãy kêu Tam Nhãn Hổ tiền bối xuất hiện, để lão nhân

gia tự xử lý chuyện này.”

Ngưng Đề tất nhiên là không tin tưởng.

Nàng và cung nữ váy xanh bây giờ cũng không còn nghĩ được nhiều nữa, chỉ

muốn càng sớm gặp được Tam Nhãn Hổ để thảo luận.

Khương Thành rất tức giận, lười biếng tiếp tục nói chuyện với nữ nhân thiếu

hiểu biết này.

“Tin hay không tùy ngươi!”

Nói xong hắn trực tiếp quay về tẩm cung.

Để lại hai nữ nhân với tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Cái gọi là kế hoạch giải vây làm tăng thêm ấn tượng của Ngưng Đề xem như

thất bại rồi.

Mà bây giờ nhóm người này bị giết, nên ứng phó như thế nào với mấy người

đầu sỏ sau lưng bọn họ đây?

Chuyện này đủ để các nàng đau đầu rồi.

Bên kia, hoàng đế Hạng Cao Dã đang ở riêng cùng Hạ Hầu Tuấn.

“Ngươi xác định Khương Thành kia chính là hung thủ giết chết Hạng Bạt?”

“Khả năng là chín phần.”

Lúc đó Khương Thành lấy ra đều là linh khí của Hạng Bạt, chứng cứ vô cùng

xác thực.

“Ngưng Đề không bắt giữ hắn, ngược lại còn đối xử tử tế với hắn?”

Khuôn mặt của Hạng Cao Dã âm trầm đến đáng sợ.

Hạ Hầu Tuấn nghiêm nghị đáp: “Không sai, vi thần cũng không thể đoán ra

dụng ý của công chúa điện hạ.”

Hạng Cao Dã lâm vào trầm tư.

Hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Với tính tình của Ngưng Đề, chuyện này tất

nhiên không phải là ngưỡng mộ gì.”

“Theo trẫm thấy, rất có khả năng nàng đã nhìn thấy chổ nào đặc biệt trên người

Khương Thành.”

Hạ Hầu Tuấn nhíu mày nói: “Khương Thành kia ngoại trừ dung mạo, thần thật

sự không thấy có điểm gì đặc biệt.”

Hạng Cao Dã cười lạnh một tiếng.

“Hắn dám thừa nhận giết chết Hạng Bạt trước mặt các ngươi, ngươi cảm thấy là

vì sao?”

“Chuyện này….”

Hạ Hầu Tuấn đột nhiên hiểu ra.

Trừ phi Khương Thành là kẻ ngốc, nếu không thì lúc đó nhất định còn có con

bài chưa lật để bảo đảm bản thân hắn sẽ không chết.

Lòng dạ đế vượng thật sự là thâm sâu, rõ ràng không có mặt ở đó nhưng tầm

nhìn lại xa hơn so với những người khác.

“Khương Thành kia không hề đơn giản như hắn biểu hiện bên ngoài, phái người

âm thầm theo dõi hắn.”

“Vâng!”

Hạ Hầu Tuấn đang muốn lui ra chợt nhìn thấy một đạo ánh sáng châm rãi từ bên

ngoài nhẹ nhàng tiến vào.

Cuối cùng dừng lại ở trên bàn của hoàng đế.

Hạng Cao Dã vương một ngón tay ra đặt lên đó một lúc sau sắc mặt chợt thay

đổi lớn, đột ngột đứng bật dậy.

“Hắn lại dám giết chết nhiều người như vậy!”

“Bệ hạ, làm sao vậy?”

Hạ Hầu Tuấn khó hiểu, chỉ có thể đoán chắc hẳn là đã có chuyện lớn xảy ra.

Nếu không vị đế vương không bao giờ để lộ hỉ nộ lên mặt này tuyệt đối sẽ

không làm ra biểu cảm kịch liệt như thế.

Đã không còn cần Hạng Cao Dã phải giải thích rồi.

Bên ngoài có một đám người đập cửa cung, ồn ào không ngừng thâm chí còn

đánh vang Kinh Long Cổ!

Sau khi được tuyên triệu, đám người Lục Nhiễm, An Đức Minh, Tô Thanh Thọ,

Thu Hà kiếm tôn toàn bộ đều có mặt.

“Bệ hạ phải làm chủ cho vi thần!”

“Cháu trai của thần đã bị bằng hữu mà công chúa mang về giết chết rồi, quá thê

thảm….”

“Bệ hạ, Khương Thành kia vô cùng tàn bạo, thỉnh bệ hạ tự mình ra tay!”

“Thỉnh bệ hạ cho phép vi thần mang binh đến bao vây phủ công chúa đem

Khương Thành kia bầm thấy vạn đoạn.”

“Không giết Khương Thành, không thể làm dịu cơn tức giận của mọi người.”