Bất Dắc Dĩ Làm Mẹ!

Chương 26




Lâm Khiêm ra chủ ý !

Mấy ngày nay nắng vẩn gay gắt ở thôn Đồng Viên nhưng thần sắc của mỗi người người phấn chấn hơn. Đàn ông khỏe mạnh đều răm rắp làm theo lệnh của Đông Vủ Mặc truyền xuống, aicũng đặt niềm tin hy vọng vào vị Thế Tử này ,đối với bọn họ những người đang đối mặt với cái đói và bệnh tật không nơi nương tựa bấy lâu nay họ vẩn cố bám víu vào sự thương hại ít ỏi của vị hoàng đế ở kinh thành .

Nhưng khi nghe Hoàng Thượng không tiếp tế nữa thì tâm trạng ai cũng tuyệt vọng cứ chờ cái chết từ từ đến với mình ,dù khi nghe tin vị thế tử của Trấn quốc công tới xem xét họ cũng không mong đợi gì nữa ,lần này rồi cũng như những vị quan trước đây sau khi xem xét hỏi thăm và lắc đầu bắt đắt dĩ vào rời khỏi báo lên triều đình,huống chi bây giờ Hoàng thượng đả bỏ qua bọn họ tự sanh tự diệt . Một thôn Đồng Viên giàu có trù phú quanh năm đóng thuế cho triều đình hàng nghìn tấn lương thực ,nay lại rơi vào hoàn cảnh này khiến ai không khỏi chua xót không thôi .

Nhưng ai có thể ngờ rằng một vị thế tử Đông phủ lại như một vị bồ tát cứu rỗi bọn họ ,khi không tiếc bỏ tiền ra phân phát lương thực mỗi ngày cho từng người dân còn lại của thôn ,những người bệnh tật được cấp đại phu chuẩn bệnh phát thuốc ,dù hàng ngày chỉ là những bát cháo loãng nhưng nhờ nó họ mới duy trì sự sống,tưởng đâu đả hết hy vọng đầu hàng số phận nhưng vị thế tử này lại cho họ một niềm tin hy vọng để sống nên những người dân đối với những yêu cầu của vị Thế tử này không một lời dị nghị ai làm việc đấy,đàn ông đắp đất be bờ những con sông khô hạn dù khó hiểu khi nhưng họ vẩn nỗ lực làm,đàn bà trẻ nhỏ đi nhặt nhạnh những cây khô gom thành từng bó củi ,ai cũng vui vẻ làm việc chỉ để qua công việc họ tìm được động lực sống và hy vọng .

Đông Vủ Mặc nghe thuộc hạ báo cáo công việc mấy ngày nay thôn dân làm ,hắn gật đầu phất tay thuộc hạ cáo lui ,sắc mặt hắn vẩn trầm trọng ,hôm nay cô hắn vị thái hậu cao quý ở kinh thành đả gởi thư tín khẩn cho hắn,kêu hắn hãy dừng xuất ngân lượng cứu thôn Đồng viên và trở lại kinh thành ,trong thư Thái Hậu nói rõ phía Hoàng Thượng bà sẽ can thiệp việc hắn làm mấy tháng nay cũng đã đủ ,Hoàng Thượng không có lý do gì trách tội hắn .

Đông Vủ Mặc khóe miệng nhếch lên ,hắn đúng là khiến cho dân chúng truyền tụng ,nhưng hắn biết bao nhiêu đây chưa đủ nếu ngay lúc này hắn bỏ lại thôn dân đây mà chạy lấy thân thì có khi những lời truyền tụng đó sẽ chuyển thành oán than ,nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền ,đaọ lý này hắn sao không rõ? Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi hắn sẽ cho những người trong kinh thành ấy biết Đông Vũ Mặc hắn không còn là một tiểu tử để mặc bọn họ bài bố.

Vị trí Trấn Quốc công này phụ thân hắn chinh chiến quanh năm trên sa trường đổi bằng máu thịt là cô hắn nhẩn nhục chịu đựng trong cung cấm đổi lại tước vị cho hắn,ai cũng đừng mơ tưởng có được .Đông Vủ Mặc ánh mắt âm lãnh hiện lên tàn nhẫn .

" Đông gia,có việc gì giao cho thuộc hạ ?" Lâm Khiêm bước vào cung kính nói

" Ngươi đả trở lại rồi ,ngươi cũng biết tình hình hiện nay ,Thái Hậu mới nhờ người đưa thư đến kêu ta trở về"

Đông Vủ Mắc gương mặt mệt mỏi không cần che giấu nói với Lâm Khiêm .Lâm Khiêm là người hắn tin tưởng nhất cũng là người duy nhất hiểu rõ hoàn cảnh của hắn '

" Lão phật gia cũng là lo cho người " Lâm Khiêm trả lời

" Ta biết ,nhưng cô ta cũng không thể lo cho ta cả đời được,Hoàng Thượng cũng đã kế vị đả lâu ,Ta cũng tới lúc chứng tỏ bản thân thừa kế phủ Trấn quốc công rồi ,để những người suy nghĩ không an phận cần thu hồi lại " Đông Vủ Mặc giọng nói tràn ngập sự tự tin và quyết đoán khiến ai cũng phải e ngại .

" Đông gia đang lo lắng về việc lương thực không đủ' Lâm Khiêm dò hỏi

"Ta tin tưởng thêm một thời gian nữa mưa sẽ rơi xuống thôn Đồng Viên ,từ đây tới lúc đợi mưa xuống ta cần phải có đủ lương thực cho thôn dân ,nhưng Ngọc Cần mới cho ta hay lương thực chúng ta còn lại chỉ còn duy trì thêm vài ngày nữa ,người dân càng ngày càng đổ về thôn Đồng Viên ta cũng không thể đuổi họ ,huống chi ai cũng là con dân là mạng sống cần phải cứu !" Đông Vủ Mặc trầm giọng nói

Lâm Khiêm đời này hắn chỉ có một chủ tử .Người mà hắn thề trung thành bằng tất cả tính mạng của y.Đông vủ Mặc người này Lâm Khiêm đả theo hắn từ khi còn một thế tử nhỏ ôn hòa thân thiện tới khi ẩn nhẩn trước âm mưu của người được xem là thân thuộc với mình .

Lâm Khiêm không quên bóng lưng cô độc và gương mặt tuyệt vọng của Thế tử khi Giang Dược Sư chuẩn đoán .

Một mình Đông vủ Mặc đứng trước hoa viên nhìn xuống hồ nước im lặng không một tiếng động nhưng Lâm Khiêm cảm nhận được sự bi thương trong từng hô hấp kiềm nén

" Lâm Khiêm người nói cho ta biết tại sao những người đó lại đối xử với ta như vậy " Một lúc sau Đông vủ Mặc cất giọng khàn khàn kiềm nén hỏi hắn

" Ta đả xem họ là người thân nhất của mình ,ngươi có phải thấy ta rất ngu ngốc không ? " Đông Vủ Mặc thì thầm như nói cho Lâm Khiêm hay cho chính bản thân hắn nghe cũng không rõ ,

chỉ là sao hôm đó Lâm Khiêm chỉ thấy gương mặt ấy càng ngày càng lạnh lùng tính cách âm trầm bất định ,nhưng hắn biết Thế Tử gặp khó khăn như thế nào ,tước vị của Đông tướng quân để lại nhưng tới hôm nay Thế Tử vẩn chỉ là Thế Tử mấy người đó làm đủ mọi cách ngăn Đông Vủ Mặc kế thừa chức vị ,

nhưng thái hậu còn đó cũng không để mấy người nhị gia vừa ý ,nhưng lão phật gia cũng không biết Thế tử bị hạ độc tuyệt tự ,lúc nào cũng mong Đông Vủ Mặc cưới tân nương sau đó lại tiếp nhận hoàn toàn phủ quốc công. Nhưng những điều này không làm Lâm Khiêm lo ngại bằng cách làm của Hoàng Thượng bây giờ ,không biết suy nghĩ của Hoàng Thượng ra sao khi cố tình giao cho Thế Tử một nhiệm vụ như vậy .

" À mấy tháng nay ngươi ở Trường Xuân thôn quan sát vị cô nương Nguyên gia như thế nào? "

Đông Vủ Mặc đột ngột hỏi làm cắt ngang suy nghĩ của Lâm Khiêm

"Theo thuộc hạ thấy cô nương Nguyên gia là một nguời bình thường ,không có võ công hay công phu gì ,nhưng có điều lạ là cô nương ấy có thể tự nhiên lấy ra rất nhiều thứ giống như có một túi càn khôn bên mình vậy ? " Lâm Khiêm nói ra những suy đoán của mình

"Túi càn khôn ,chẳng lẽ trên đời này lại có vật này ?" Đông Vủ Mặc hứng thú hỏi

Lâm Khiêm trong đầu bổng nhiên lóe ra một ý tưởng ,gương mặt không giấu nổi hưng phấn nói " Đông gia thuộc hạ có ý như thế này !"