Vương Tuấn Khải cởi chiếc áo khoác của cậu ra ném sang một bên. Vương Nguyên phần trên cơ thể lại đỏ mặt nói "Đây là ở sảnh sẽ bị nhìn thấy chúng ta....không phải nên dừng lại sao ?"
"Cửa đã đóng màn cũng đã kéo em còn muốn sao ?" Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn cậu cất tiếng nói.
"T...Tắt đèn."
"Như vậy anh sẽ không thể thấy em." Dứt lời anh đưa tay kéo mạnh hai cánh tay đang che của cậu anh nhếch miệng cười.
"Ưm..." Vương Nguyên đỏ mặt cậu nhắm mắt lại xấu hổ đến nỗi ngay cả nhìn cũng không dám.
Vương Tuấn Khải chợt buông tay cậu ra lạnh nhạt nói "Phải rồi chẳng phải Thiên Tỉ đã dạy em cách để quyến rũ anh sao ? Vậy thì bây giờ hãy cho anh thấy em đã nghe và học được gì !?"
"Hả ?"
"Làm đi."
"Anh ấy...chỉ nói em làm giống lúc nãy hết rồi..." Cậu ngượng ngạo trả lời.
"Vậy thì...anh muốn em quyến rũ anh."
Vương Nguyên mếu máo nhìn anh cậu biết phải làm sao chứ ???
"Nếu không...anh sẽ không nói chuyện với em và không cho em ngủ chung nữa"
Vương Tuấn Khải cười tà cậu bặm môi đó chẳng phải là câu nói cậu uy hiếp anh hôm qua sao ??
"Chậc...vậy hôm nay em ăn cơm một mình nhé." Anh đứng dậy Vương Nguyên vội níu tay áo Vương Tuấn Khải khuôn mặt đỏ như trái cà chua lí nhí nói "Em...sẽ làm."
Vương Tuấn Khải ngồi xuống im lặng chờ hành động của cậu. Vương Nguyên bắt đầu cậu hôn anh dù là một nụ hôn không có kinh nghiệm dù là cứng nhắc nhưng cậu vẫn cố gắng làm cho anh thỏa mãn Vương Tuấn Khải đột nhiên giữ đầu cậu cuồng nhiệt hôn Vương Nguyên anh dẫn dắt nụ hôn của cậu thêm điêu luyện cậu hiện tại đang khó thở dù vậy cũng không dám buông ra.
Một hồi lâu sau anh mới chịu buông cậu ra Vương Nguyên thở hổn hển cậu ngồi lên đùi anh bàn tay nhỏ xinh run run cởi những cúc áo sơ mi của anh tim cậu đang đập rất mạnh nhiệt độ ngày càng nóng sự im lặng này khiến anh có thể nghe rõ nhịp tim đang đập loạn xạ của cậu. Đến cái cúc áo cuối cùng hơi thở Vương Nguyên đột nhiên chậm lại cả lồng ngực vạm vỡ rắn chắc của anh hiện ra trước mắt cậu làm da màu lúa mạch toát ra mùi hương dễ chịu nhưng trên lồng ngực ấy xuất hiện một vết sẹo ngay ngực phải có vẻ rất sâu cậu đưa tay chạm vào ánh mắt nhìn anh khó hiểu hỏi "Anh...bị thương ?"
"Phải !" Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu lạnh nhạt trả lời.
"Có đau lắm không ? Hình như rất sâu. Tại sao anh lại bị thương."
"Anh quen rồi không cảm thấy đau ! Là do bị kẻ thù ám toán." Anh chậm rãi nói.
Vết thương này có từ 10 năm trước do một lần anh truy sát kẻ phản bội trong bang Hắc Nguyệt mà bị thương. Vương Nguyên chăm chú nhìn vết thương khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng cậu biết rõ anh không phải người bình thường vừa là chủ tịch một tập đoàn lớn mạnh vừa là lão đại trong Hắc Bang tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc đẫm máu nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm. Cậu không muốn nhìn thấy anh bị thương. Cậu cúi người hôn lên vết thương cậu nhẹ giọng "Em rất lo cho anh."
"Không cần phải lo. Em cứ tiếp tục việc đang làm" Anh híp mắt nói.
Cậu nhìn anh rõ ràng là đang nói chuyện rất nghiêm túc mà con người anh sao lại....Thấy cậu trầm mặc như vậy lời trêu ghẹo lại phát ra "Sao hả?."