Ngày hôm sau cậu hăng hái dậy sớm chạy xuống nhà ăn sáng. Thấy anh đang ngồi đọc báo Vương Nguyên tươi tắn nói "Tuấn Khải sớm !"
Vương Tuấn Khải ngước mặt lên nở nụ cười dịu dàng lên tiếng "Nguyên Nhi ! Sớm ."
Cậu kéo ghế ngồi bên cạnh anh bắt đầu ăn sáng. Hôm nay cậu cũng sẽ đến trường. Vì mọi người đều biết mặt cậu rồi nên có giấu cũng chẳng gì. Cứ như bình thường vậy !
Ăn sáng xong Vương Nguyên đi theo anh ra xe cậu vui vẻ ngồi bên ghế phụ thắt dây an toàn cẩn thận Vương Tuấn Khải bước vào xe bắt đầu rời khỏi nhà đi đến trường tổng hợp Diamond.
"Nhớ những gì anh nói biết chưa ?" Vương Tuấn Khải cất tiếng.
"Vâng ! Em nhớ rồi !"
"Giỏi lắm !" Anh đưa tay nhéo cái má phúng phính của cậu cưng chiều nói.
"Tuấn Khải anh đừng dừng trước cổng trường có được không ?"
"Tại sao ?"
"Em...không muốn gây sự chú ý !" Cậu lí nhí trả lời. Nếu bây giờ mà dừng trước cổng sẽ thành đề tài cho người bàn tán thôi.
"Em xấu hổ vì làm vợ anh sao ?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói anh đưa mắt nhìn cậu.
"Không phải." Vương Nguyên lắc tay "Chỉ là...anh như vậy sẽ có rất nhiều người chú ý ! Với lại còn đi siêu xe nhiều cô gái nghiêng ngả vì anh lắm !"
"Hah....em lo anh bị người khác cướp mất sao ?" Vương Tuấn Khải bật cười.
"Ưm..."
"Hahaa...được rồi vậy thì dừng ở đoạn đường gần trường có được không ?"
"Vâng !"
Anh dừng xe ở đoạn đường gần trường Diamond Vương Nguyên tháo dây an toàn ra cầm lấy ba lô mở cửa bước xuống.
"Khoan đã !" Chính là lúc cậu vừa đặt chân xuống đất thì bị bàn tay rắn chắc của anh kéo lại. Hôn thật sâu lên môi cậu ép người cậu dựa vào cánh cửa xe. Mọi vị ngọt từ đôi môi mịn màng của Vương Nguyên đều bị anh tham lam hưởng trọn. Cái lưỡi quấn lấy lưỡi cậu Vương Nguyên mơ màng dù rằng cậu rất thích được anh hôn nhưng thật sự thì...lâu quá ! Cậu sắp tắt thở rồi.
Còn anh thì không hiểu tại sao chỉ cần hôn cậu như thế này thì dục vọng đột nhiên lại nổi dậy cậu quả thật là biết cách làm cho anh mất tự chủ. Hồi lâu sau Vương Tuấn Khải lưu luyến buông cậu ra ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt trên môi cậu ánh mắt nóng đến độ như muốn thiêu đốt Vương Nguyên. Cậu thở hổn hển nhìn anh. Thật là khó hiểu hôm nay anh làm sao vậy ???
"Tuấn....Tuấn Khải....em phải đi học !" Cậu vừa thở vừa nói khuôn mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu. Vương Tuấn Khải say người nhìn cậu. Khóe miệng chợt giương lên "Thật đáng tiếc !"
"Hả ?"
"Không khí đang tốt như vậy mà không thể làm gì cả !"
"Anh..." Vương Nguyên tròn mắt. Khuôn mặt lại đỏ hơn. Không thể thốt lên lời.
"Ấy suy nghĩ nhiều quá nói ra thành lời rồi !"
"Mau...buông em ra. Em sẽ trễ học mất !" Cậu sợ hãi nói không phải chứ !? Anh muốn ăn cậu ngay lúc này sao ???
"Baby...". Anh nghiêm mặt đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy lấp lánh của người con trai đối diện.
Vương Nguyên lắp bắp trả lời tim cậu đập thình thịch nhanh như muốn nhảy ra ngoài "V...vâng !?"
"Đi học vui vẻ !" Vương Tuấn Khải cười tươi nhanh chóng đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Vương Nguyên sững người cậu bặm môi nhìn anh. Anh....muốn chọc ghẹo cậu !?
"Em....muốn anh...!???" Nhìn bộ dạng của cậu Vương Tuấn Khải phải nhịn cười miệng của anh lại phun ra những lời trêu ghẹo cậu.
Vẻ mặt vô cùng gian nhướn người đến gần cậu "Không....không phải !" Vương Nguyên sợ hãi đẩy anh ra nhanh chóng mở cửa chạy đi.