Vương Nguyên ngồi cạnh anh trong lòng đầy lo lắng cậu tự hỏi tại sao anh lại làm mặt lạnh với cậu ???
"Tuấn Khải...anh giận sao ?" Cậu quay sang hỏi anh.
Anh im lặng vẫn nhìn vào màn hình laptop.
"Tuấn Khải à...." Vương Nguyên lắc mạnh tay anh.
Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cậu một cái nhìn không dịu dàng như trước khiến cho cậu cảm thấy sợ "Tại sao lại giận em ! Em làm gì sai chứ ?"
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt lên tiếng "Nói đi ! Tại sao lại để cho Vương Chính ôm em lại còn để cậu ta hôn ?"
"Anh ấy là anh trai em mà !"
"Nhưng không phải anh em ruột ."
"Hả ?" Vương Nguyên lặng người nhìn anh.
Thì ra là anh ghen sao lại còn đi ghen với Vương Chính nữa chứ ! Vương Nguyên mím môi tủm tỉm cười "Em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi anh ấy cũng vậy mà hihi....Anh ghen hả ?"
Anh nhìn khuôn mặt đầy khoái trí của Vương Nguyên đưa tay nhéo má cậu "Thì sao ?"
"Haha...Thì ra anh cũng biết ghen hả ? " Cậu cười nói nhìn anh lúc nào cũng lạnh lùng như vậy thật không ngờ cũng có lúc đáng yêu như thế.
"Nói xem sau này có để cậu ta làm như vậy nữa không ?"
"Sẽ không để anh ấy làm vậy nữa."
Vương Tuấn Khải kéo người cậu lại gần đưa tay nâng cằm cậu lên. Đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu. Anh biết rõ Vương Chính thật ra không hề xem Vương Nguyên là em trai hắn yêu cậu. Lúc nãy rõ ràng là hắn thấy anh bước ra vậy mà còn cố tình ôm cậu. Khóe miệng hắn lúc ấy cũng nhếch lên. Anh...không thể để cho Vương Chính cướp mất Vương Nguyên từ tay anh. Dù Vương Tuấn Khải thừa biết cậu chỉ yêu mình anh nhưng để phòng cũng nên...
----------------------
Vương Nguyên đứng ở ban công ngoài căn phòng của cậu và Vương Tuấn Khải. Anh đứng ôm cậu từ phái sau chỉ còn vài phút nửa là sẽ đến giao thừa.
"Tuấn Khải....sau này chúng ta cũng sẽ đón giao thừa cùng nhau nhé." Vương Nguyên dịu dàng nói cậu dựa đầu vào lồng ngực anh cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Được ! Sẽ mãi mãi là như vậy." Anh đặt cằm lên vai cậu cưng chiều nói. Vòng tay càng siết chặt cậu hơn...
"Tuấn Khải..."
"Hử?"
"Sao anh lại yêu em !? Chẳng phải lúc đầu chỉ là giao dịch thôi sao ?" Cậu chợt hỏi lúc đầu rõ ràng chỉ là cuộc trao đổi thôi mà. Cậu luôn nghĩ anh vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn với cậu.
"Vì lần đầu gặp em anh đã bị rung động rồi." Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ của cậu lần đầu gặp ở nhà hàng Pháp của 1 năm trước. Dáng vẻ hồn nhiên thuần khiết lại nhút nhát ấy thật khiến cho anh nhìn đến không thấy chán.
"Tại sao ?" Cậu nghiêng mặt nhìn anh thắc mắc hỏi.
"Vì nhìn em lúc bỏ chạy thật tức cười." Anh cười tươi nhân tiện lúc cậu quay sang hôn nhẹ lên má cậu. Vương Nguyên nhíu mày cậu có gì đáng cười ???
* Phụt...Bùm...Bùm.....mmm....- Tiếng pháo bông chợt vang lên ....
"Oa...đẹp quá !"Cậu quay sang nhìn những tia pháo bông lơ lửng trên bầu trời đêm. Những ánh sáng lấp lánh rực rỡ "Tuấn Khải...năm mới vui vẻ." Cậu nhón chân lên chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Tươi tắn nói.
Anh mỉm cười đặt môi mình lên cặp môi đỏ mọng của Vương Nguyên từ nhẹ nhàng chuyển thành có chút mạnh bạo. Tham lam hút hết mật ngọt từ đôi môi cậu. Cảm nhận từng vị ngọt ấy....
Tại tòa nhà phương Tây nguy nga nơi ban công tầng một có hai người đang đứng ôm nhau ngắm nhìn pháo bông vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Quang cảnh nơi đây đắm chìm trong một màu đen .... Một năm mới lại đến khởi đầu cho cuộc sống của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải. Cậu đã quên quá khứ đau buồn kia để sống một cuộc sống mới cùng anh....
---------
Sáng mồng 1 là ngày đầu tiên của năm mới ... Vương Nguyên đang say ngủ trong vòng tay của Vương Tuấn Khải. Cậu mơ màng tỉnh giấc cậu ngồi dậy dụi đôi mắt ướt nhẹp ngáp nhẹ một cái. "Tuấn Khải... Tuấn Khải à.... Tỉnh dậy đi..." Cậu quay sang lay người Vương Tuấn Khải.
Nhưng anh vẫn nằm bất động không trả lời cậu lại càng lay mạnh hơn " Anh đã nói sẽ dẫn em đi chúc tết rồi mà Vương Tuấn Khải...Mau tỉnh dậy...."
Vẫn không có động tĩnh từ anh cậu liền ghé xuống tai Vương Tuấn Khải thì thầm "Chồng à ! Mau tỉnh...Á" Vừa nói xong hai chữ "Chồng à" cậu đã bị anh đè xuống Vương Tuấn Khải hôn lên má cậu cười tà nói "Chào buổi sáng ! Vợ yêu !"
"Anh....Anh tỉnh rồi sao ?" Vương Nguyên đỏ mặt cậu gằn giọng.
"Phải đã tỉnh từ sớm rồi." Anh híp mắt trả lời. Anh luôn tỉnh dậy trước cậu mà. Chỉ là lại muốn xem phản ứng của cậu thôi.
"Anh....ưm..." Cái môi bé xinh của cậu bị Vương Tuấn Khải chặn lại bằng nụ hôn sớm. Hồi lâu sau mới buông cậu ra Vương Nguyên đỏ mặt thở hổn hển "Anh...thật gian xảo."
"Quá khen !" Vương Tuấn Khải cười tà. Anh nâng người cậu ngồi dậy rù rì nói "Chuẩn bị đi rồi cùng anh xuống ăn sáng."
Vương Nguyên bặm môi chạy vào trong toilet. Chỉ mới đầu năm thôi không cần phải chào đón cậu như vậy chứ ? Vương Tuấn Khải ngồi ở ngoài bật cười ha hả.
Ít phút sau cậu đi xuống phòng ăn Vương Tuấn Khải đang ngồi đọc báo trên tay cầm tách cà fê đen thơm phức. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng Dior không cài ba nút áo trên để lộ lồng ngực vạm vỡ rắn chắc. Cậu từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh dùng bữa sáng thơm ngon.
"Tuấn Khải...chúng ta sẽ đi đâu ?" Cậu vừa ăn vừa hỏi.
"Đến nhà Thiên Thiên ."
"Oh."
"Ăn nhiều một chút." Anh cưng chiều nói đưa tay gắp thêm đồ ăn vào chén cậu.
"Vâng." Cậu híp mắt nói.
Ăn sáng xong Vương Nguyên chuẩn bị mọi thứ sau đó theo anh ra xe đi đến nhà của Dịch Dược Thiên Tỉ. Quản gia đứng trước cửa cúi chào tạm biệt hai người. Vương Tuấn Khải quàng chiếc khăn len do cậu tặng đêm giáng sinh khiến cậu cảm thấy rất vui. Anh nổ ga... cổng đã được mở sẵn Vương Tuấn Khải lái xe đi ra ngoài. .....
Vương Nguyên rất háo hức đây là lần đầu tiên cậu đi chúc tết cùng anh. Thật hạnh phúc....