Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 69




Vương Nguyên chăm chỉ đứng trong bếp làm những chiếc bánh đủ hình. Dù trước đó đã hư vài cái nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc ! Sau mấy tiếng cắm cúi cuối cùng cậu cũng có được sản phẩm như ý.

"Em định mở tiệm bán bánh quy sao ?" Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh giúp cậu bỏ từng cái vào cái túi ni lông nhỏ. Anh lạnh nhạt nói.

"Em định tặng cho mọi người trong nhà !" Cậu chăm chú cột cái nơ xinh xắn màu đỏ vào mấy cái túi đựng bánh.

Anh dừng lại đưa tay kéo mặt cậu về phía mình "Em biết trong nhà này có bao nhiêu người không ?"

"Ưm...em biết cỡ ... Ừm...hơn một trăm người." Cậu trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

"Không cần phí sức !"

"Không sao ! Giáng sinh thì phải có quà chứ. Mau lên mau giúp em gói lại !" Vương Nguyên đẩy tay anh ra tươi cười nói sau đó quay lại làm việc đang làm.

Anh đứng nhìn cậu thở dài thật là...đường đường là một chủ tịch của một tập đoàn nổi tiếng vậy mà phải đứng đây gói bánh cho người hầu trong nhà sao !???

Hồi lâu sau đống bánh mà cậu chuẩn bị rất nhiều được bỏ gọn vào trong một cái thùng to. Quả thật như lời anh nói cậu có thể mở một tiệm bánh quy rồi. Vương Tuấn Khải cầm hộp đựng bánh lên phòng ...

- [ 5 :p m ]

"Tuấn Khải...anh nhìn xem có được không ?" Từ trên phòng cậu chạy xuống dưới sảnh.

Vương Nguyên mặc một chiếc áo phông màu đỏ quần jean ôm sát đùi. Nhìn cậu vừa dễ thương lại mang màu sắc mùa giáng sinh. Vương Tuấn Khải rời mắt khỏi cái laptop ngước nhìn cậu khóe môi cong lên kéo cậu ngồi xuống bên cạnh cưng chiều nói "Rất được." Anh vòng tay ôm cậu ánh mặt dịu dàng hẳn đi.Vương Nguyên rúc đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh tủm tỉm cười !

"Có phá rối hai người không ?" Chợt có tiếng nói phát ra từ phía cửa Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt anh lạnh hẳn chẳng có chút biểu tình.

"Chào mấy anh ! " Vương Nguyên ló đầu ra đôi mắt long lanh to tròn nhìn về phía cửa vui vẻ nói.



"Xin chào. " Dịch Dương Thiên Tỉ Lưu Chí Hoành Lương Trịnh Thâm đồng thanh trả lời.

"Chào em ! Tiểu Nguyên ! Có quầy rối hai người không ?" Vương Chính mỉm cười thân thiện nói.

"Không sao ! Mời ngồi." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

"Quà cho em ! Giáng sinh vui vẻ !" Vương Chính đặt hộp quà xuống bàn !

"Cảm ơn anh !"

" Nguyên Nguyên cái này là của bọn anh ." Ba người kia tươi tắn đặt những món quà xuống trước mặt cậu vui vẻ cười nói.

Vương Nguyên gật đầu cảm ơn sau đó chạy vào bếp lấy những món quà nho nhỏ mà cậu chuẩn bị "Nè nè cái này là của mấy anh nè em tự tay làm đó."Gói bánh cookie dễ thương được trao tận tay cho Vương Chính Dịch Dương Thiên Tỉ Lưu Chí Hoành và Lương Trịnh Thâm bên trong là những cái bánh quy hình ngôi sao mặt trăng và cả hình người có khuôn mặt na ná họ.

"Là do em sao ? Thật khéo tay !" Dịch Dương Thiên Tỉ cất tiếng chà ... coi bộ vợ của Vương Tuấn Khải cũng rất được việc.

"Hihi...cảm ơn lời khen của anh."

"Í mà Tuấn Khải không có sao ?" Lưu Chí Hoành nhìn Vương Tuấn Khải khuôn mặt bỗng chốc trở nên rất gian !

"Có chứ nhưng là một món quà khác ! " – Cậu ríu rít nói không biết có phải là do thời tiết khá lạnh hay vì nguyên nhân gì mà hai bên gò má ửng đỏ lên. Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn Lưu Chí Hoành anh nhếch miệng cười ý tứ như chính anh là kẻ có lợi thế và đặc biệt nhất nên phải có quà khác xa so với bọn họ.

Lưu Chí Hoành nhìn khuôn mặt đắc thắng của anh không khỏi cảm thán !

"Thật là biết thương chồng !" Lương Trịnh Thâm cười khẩy!

Cả năm người cùng ngồi nói chuyện rôm rả khá lâu cậu còn mời mọi người ăn nhiều thứ mà cậu đã chuẩn bị chỉ có điều bánh thì cậu làm rất ngon nhưng đồ ăn thì lại không thể nuốt nổi. Cứ như vậy biết bao nhiêu món nhìn rất bắt mắt được bày ra bàn ăn nhưng không ai ăn nhiều chỉ toàn uống rượu.