Vương Nguyên cứ òa khóc như một đứa trẻ đến khi không còn sức để khóc mới ngủ thiếp đi....đêm khuya thanh tĩnh Biệt thự của Vương gia phá lệ yên tĩnh các bảo vệ đi tuần tra xung quanh bất chợt có 1 bóng đen lướt qua nhanh như chớp không để lại bất cứ một tiếng động nào. Từ ban công lầu hai nơi phòng ngủ của Vương Nguyên bóng đen ấy thoáng chốc đã lên đến cửa đèn trong phòng vẫn sáng bóng đen kì lạ nhìn qua cửa sổ thì thấy chủ nhân cha căn phòng này đang say ngủ nhanh tay mở cửa sổ rồi thật tự nhiên đi vào. "Ngay cả cửa sổ cũng không đóng sao ?" Bóng đen ấy nghĩ thầm . Nơi chiếc giừơng êm ái có một mỹ nam >< đang nằm yên giấc trên khóe mắt vẫn còn đọng nước. Đưa bàn tay rắn chắc và xinh đẹp như một nghệ sĩ piano lên đôi mắt kia khóe miệng vô thức giương lên tạo một đường cong hoàn mỹ "Bảo bối ! Về nhà nào" nói xong liền bế Vương Nguyên lên ôm trọn trong vòng tay của anh. Người con trai này thật kiều nhỏ thật xinh đẹp... . Rồi như cách ban đầu ra khỏi Vương Gia.
Sáng hôm sau Vương Nguyên tỉnh dậy trên chiếc giừơng tròn rộng lớn căn phòng mà cậu đang nằm tràn ngập màu tím , từ bức tường rèm cửa cho đến đồ dùng đều là màu tím xinh đẹp. Trong phòng còn ngát hương Lavender ( hoa oải hương) mà cậu yêu thích. Nhanh chóng nhận ra đây không phải là phòng mình cậu nhất thời sợ hãi hét lên . Bằng cách nhanh nhất đi vào toilet để rửa mặt . Từ Vương Nguyên chạy ra khỏi phòng trước mặt cậu là một tòa nhà được thiết kế theo kiến trúc phương Tây trần nhà cao vút ở giữa còn gắn một chùm đèn pha lê lấp lánh được gọt giũa rất tinh tế . Bộ sofa màu trắng ngà trải dài bao quanh chiếc bàn tròn thủy tinh được đặt chính giữa đại sảnh. Người giúp việc cứ đi tới đi lui nhiều không đếm nổi.
"Đây là đâu" Vương Nguyên run rẩy đi xuống phía dưới đôi mắt lại sắp đọng nước .
" Dậy rồi sao!?" 1 giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau cậu khiến cho cậu giật mình quay lại mà bật người ra đằng sau Vương Tuấn Khải nhanh cóng đưa tay đỡ lấy thân cậu mặt sát mặt mà lên tiếng " Không cần phải giật mình như vậy đâu"
"Anh là ai sao tôi lại ở đây!?" Vương Nguyên đưa tay cố sức đẩy anh ra nhưng bất lực liền lên tiếng.
"Em là vợ tôi vậy tôi là gì của em!?" Vương Tuấn Khải nhếch môi cười.
"Anh...là chồng tôi?" Vương Nguyên trố mắt hỏi.
" Ngoan lắm ! Chịu nhận tôi là chồng rồi sao !?" Vương Tuấn Khải đắc thắng lên tiếng .
Còn cậu thì mắt chữ A miệng chữ O trừng mắt nhìn anh bực tức vô cùng khi nhận ra mình bị lừa "Anh..." cái miệng nhỏ xinh của cậu chưa nói hết câu liền bị anh chặn lại bằng cách hôn câụ . Môi lưỡi dây dưa với nhau Vương Nguyên giãy dụa. Câụ càng giãy dụa anh càng thích thú lưỡi của anh quấn lưỡi củ. Vương Tuấn Khải tham lam hút hết mật ngọt từ miệng cậu một hồi lâu mới buông cậu ra . Đầu óc Vương Nguyên quay cuồng ngay cả sức đứng cũng không có bất lực đành phải gục đầu vào lồng ngực vạm vỡ của anh thở dốc . Đối với màn chào đón buổi sáng như vậy thật sự khiến cậu tức giận mà rủa thầm anh. " Vương......Vương Tuấn Khải . Anh thật là.. . quá đáng."
"Em là vợ tôi . Tôi có quyền !" Bằng cách ngắn gọn nhất anh bình thản trả lời . "Phải rồi chiều nay chúng ta sẽ kết hôn đó . Em ở nhà chuẩn bị đi nhé. Tôi đi làm. Có gì cứ hỏi quản gia" Vương Tuấn Khải buông cậu ra dặn dò.
"Kết...hôn"
"Phải rồi."
"Không thích"
"E có quyền lựa chọn sao !?" Vươngu Tuấn Khải nhếch môi cười lộ rõ bản chất nắm quyền. Vương Nguyên chỉ biết cúi đầu bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lấy vạt áo. Vương Tuấn Khải đưa tay xoa đầu cậu khuôn mặt không chút biểu tình "Ăn sáng đi. Đồ của em đã được đưa đến rồi"
Vương Nguyên gật đầu nhưng một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu , cậu liền chạy ra cửa lập tức hét lên " VƯƠNG TUẤN KHẢI....anh dám bắt cóc tôi." Chính là lúc anh vừa ra tới cửa cậu liền sực nhớ hôm qua cậu ngủ ở Vương Gia . Vậy mà bây giờ lại thức dậy ở nhà anh kinh hãi mà hét lên.