Cảnh tượng trước mắt nói cho Lê Vị biết, Trương Tịch Nhan đã xảy ra chuyện, nhưng tổng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Điều không thích hợp đầu tiên chính là phản ứng của Liễu Vũ. Thời điểm Liễu Vũ bế quan, mỗi ngày đem não của Thần đế Quỷ giới thay cơm để ăn, ăn não thì bổ não, thần trí sẽ thanh tỉnh, không có khả năng vô duyên vô cớ mà bị cổ tính hóa. Cho dù cổ hóa, Liễu Vũ dù tự gặm chính mình ăn cũng sẽ không động đến Trương Tịch Nhan. Thứ hai, nếu Thiên Nhãn của Trương Tịch Nha nổ mạnh dẫn thân chết hồn tiêu, liền Quỷ Linh thành đều bị chịu ảnh hưởng của vụ nổ sau đó cùng tiến vào không gian loạn lưu, những người bên cạnh này trừ bỏ Liễu Vũ cơ hồ không ai có khả năng sống sót. Cùng với, vật phẩm tùy thân của Trương Tịch Nhan đâu? Nếu Trương Tịch Nhan thân chết hồn tiêu, những thứ thần bảo đó có thể để cùng nổ mạnh sẽ rơi rụng ra ngoài, nhưng cảnh tượng Lê Vị nhìn thấy qua mắt Liễu Vũ, cũng không thấy có vật phẩm tùy thân của Trương Tịch Nhan rơi xuống.
Lê Vị nhắm mắt lại, đi cảm giác mấy khối bẻ ra từ Quỷ giới Thần đế lệnh trên người Trương Tịch Nhan. Cô và Trương Tịch Nhan đã động tay động chân trong mấy khối lệnh bài đó, chẳng sợ bị bỏ trong vào Thứ Giới Nguyên phong ấn lên đều có thể đủ tinh chuẩn mà tỏa định phương hướng vị trí của nó.
Trước mắt, Quỷ giới Thần đế lệnh chia làm ba chỗ, một khối ở nơi này trên người Liễu Vũ, hai khối phân tán trên mặt đất Linh giới ở hai nơi khác nhau, mặt khác năm khối còn lại thì ở trong một cái không gian Thứ Nguyên Giới giáp với Quỷ giới.
Địa phương kia lộ ra cảm giác quỷ dị kỳ lạ, phảng phất như ấp ủ nguy cơ gì đó rất đáng sợ, làm Lê Vị theo bản năng mà bài xích, cự tuyệt tới gần.
Đó là cái nơi mang đầy điềm xấu.
Lê Vị rõ ràng cảm nhận được cái chết. Cô ấy biết, nếu chính mình đi tìm, cơ hồ không có khả năng có thể trở về. Trực giác này tới quá mức mãnh liệt, quá đáng sợ, là nơi cô ấy chưa từng gặp qua hay được nghe nói qua.
Lê Vị không rõ, Trương Tịch Nhan vì cái gì dùng ảo thuật để giả chết. Cái người cực giống Trương Tịch Nhan kia lại là ai? Cô ấy đem cảnh tượng Liễu Vũ hiện ra trong đầu lặp lại xem qua, cảm giác của cô ấy cho rằng Lãnh Cốt quỷ vương tức là Trương Tịch Nhan lại không phải là Trương Tịch Nhan. Cô ấy có thể kết luận chính là Lãnh Cốt quỷ vương không phải là Trương Tịch Nhan dùng tinh huyết nguyên thần luyện tạo ra phân thần, cũng không phải cổ thân.
Lê Vị thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía những đệ tử Cổ Đạo Tông cùng Vu tộc đang quỳ sát đất khóc rống, ở trước mặt bọn họ sáng lập ra một cái thông đạo nối thẳng đến Quỷ Linh thành, giả làm bộ dáng một bộ cao thâm khó đoán, dùng ngữ khí nhàng nhạt nói: “Nàng có Thiên Thần chi mắt, nếu có thể nhìn thấy vận mệnh chú định kia là một đường sinh cơ, sẽ có ngày nàng trở về.” Còn việc bọn họ hiểu câu nói này có ý nghĩa là gì, là việc của bọn họ.
Cô ấy nói với Liễu Vũ: “Cô tới đây cùng tôi.” Nói xong liền thấy Hắc Hồ thủy yêu cũng đang đi tới.
Hắc Hồ thủy yêu hỏi: “Tiểu Vu thần, Đại Tế Tư nàng…” Tuy là tận mắt nhìn thấy, lại vẫn hy vọng là chính mình nhìn lầm, nghĩ rằng Đại Tế Tư vẫn còn sống.
Lê Vị phân phó Hắc Hồ thủy yêu: “Ngươi đi đến Cổ Đạo Tông tìm một người tên Trương Kiều Nghiên, đem sự tình ở nơi này nói lại cho bà ấy biết, sau đó nghe bà ấy an bài.” Tin tức Trương Tịch Nhan xảy ra chuyện nếu truyền ra, Cổ Đạo Tông nhất định sẽ loạn. Trương Kiều Nghiên con người này tuy rằng thảo người ngại điểm, nhưng lại là một người chuyên trị các loại không phục.
Hắc Hồ thủy yêu sửng sốt, lại nhìn thấy tiểu Vu thần cùng Hoa Tế Thần bộ dáng như có việc quan trọng khác cần phải làm, ngoài ra hai người này nhìn không buồn một chút nào, tức khắc chuyển buồn thành vui. Nàng ta lại nghĩ, nếu Đại Tế Tư giả chết, khẳng định là không muốn cho người khác biết nàng tồn tại, bỗng nhiên ánh mắt lại từ kinh hỉ chuyển thành bi thương nồng đậm, khóc đến cực kỳ bi ai, còn làm vẻ như đang cố kiên cường, nức nở nói: “Xin tiểu Vu thần cùng Hoa Tế Thần yên tâm, ta nhất định…” Lấy tay che mặt, không tiếng động mà rơi lệ, từ đầu sợi tóc đến bùn dính dưới giày đều tràn ngập bi thống.
Lê Vị và Liễu Vũ trong lòng cùng nhau khinh bỉ nàng ta một câu, “Diễn tinh!” Chịu không nổi Hắc Hồ thủy yêu làm trò, nhanh chóng đổi nơi khác.
Hai nàng tránh đến một không gian loạn lưu yên tĩnh không có người.
Liễu Vũ hỏi Lê Vị: “Lãnh Cốt quỷ vương có lai lịch như thế nào?”
Lê Vị lắc đầu tỏ vẻ cô ấy cũng không rõ ràng lắm, đem cảm giác được cùng suy đoán của chính mình nói từ đầu chí cuối tỉ mỉ cho Liễu Vũ biết, bao gồm thực địa đã xác định và cảm nhận được cái chết lẫn điềm xấu nói luôn cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ nghe hiểu, cô nói: “Vậy được rồi, tôi chính mình đi xem.”
Lê Vị nói: “Tôi bồi cô đi.”
Liễu Vũ mắt lé nhìn Lê Vị, tâm nói: “Ngữ khí và cảm xúc của cô toát ra không phải muốn như vậy.” Cảm xúc của Lê đại lão là, quý trọng sinh mệnh, tránh xa cái chết, lại có thể hiểu trực tiếp là “Tôi sợ hãi! Tôi túng quẫn!” Sau đó chỉ vào bản thân, ngây ngốc chạy đi phía trước.
Liễu Vũ nghĩ thầm: “Cô nhìn xem, tôi giống một cái đồ ngốc không muốn sống sao?”
Lê Vị nói: “Giống chứ, ít nhất đứng trước sự tình liên quan đến Trương Tịch Nhan, thì cô sẽ như vậy.”
Gì chứ? Liễu Vũ quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Lê Vị không đúng lắm, tâm nói: “Cô rình coi nội tâm của tôi?” Cô giương mắt nhìn lên hướng đỉnh đầu của chính mình, tâm nói: “Mình có nỗ lực tu luyện mà ta, theo lý thuyết Lê đại lão cảm giác không đến tâm lý của mình mới đúng chứ nhỉ?”
Lê Vị sáng lập ra thông đạo truyền tống, mang theo Liễu Vũ xuyên qua trong không gian, nói: “Bộ mặt của cô biểu tình quá mức phong phú, ánh mắt quá mức rõ ràng.”
Liễu Vũ không nói hai lời, lập tức ở trên chính mặt của mình bày ra mười tám tầng ảo thuật, nói: “Cô lại nhìn xem!”
Lê Vị lại phán thêm một câu, “Cảm xúc ngoại dật!”
Liễu Vũ tâm nói: “Mẹ nó, không lẻ muốn tôi đây bọc thành kén nhộng sao?” Cô vừa dứt tiếng, bỗng nhiên cảm giác được can đảm đều đang run, lông tơ cả người đều dựng thẳng đứng, phảng phất như trong bóng đêm có vô số ánh mắt nhìn trộm chính mình, nhưng nhìn lại cái gì cũng không có.
Liễu Vũ đánh cái rùng mình, hỏi: “Lê đại lão, đây là nơi nào?”
Lê Vị dừng lại, rất cảnh giác mà dùng đôi mắt đánh giá bốn phía, tay và chân đều có điểm run nhè nhẹ.
Liễu Vũ cái gì cũng chưa nhìn được, vì thế gà tặc mà đi xem trong đồng tử ở mắt của Lê Vị có gì nhưng chỉ thấy ảnh ngược của chính mình! Tham đầu tham não bộ dáng có điểm ngốc hề hề lén lút, đem khí chất và nhan sắc kéo thấp xuống vài phần.
Lê đại lão toát ra cảm xúc cực độ sợ hãi.
Liễu Vũ nói: “Aizz, tiểu đại lão, cô chỉ việc chỉ có tôi đường đi, tôi tự chính mình đi tìm.”
Lê Vị không chế được cảm xúc sợ hãi của chính mình, nói: “Ở Thần giới truyền lưu…”
Liễu Vũ hỏi: “Thần giới?” Ở Bất Chu Sơn có Thần giới?
Lê Vị bị đánh gãy, tức giận mà nhìn cô, nói: “Cô có thể lý giải vì các người thường giảng vòng. Các giới Thần, vô luận là đối địch hay đồng minh, nhiều ít giữa họ cũng sẽ có lui tới. Những vị thần đó từng người cũng có từng chỗ ở hay tiểu thế giới thường trú của chính mình…..” Trừ bỏ người mẹ ruột thích tầm bảo kia vẫn luôn lưu lạc ở giữa hai nguyên giới loạn lưu nhặt… rác rưởi rơi rớt.
Liễu Vũ đã hiểu, nói: “Nga, chính là đại biểu cho vòng hỗn loạn của những vị thần như cô sao.” Cô chỉ hướng cảm giác được quỷ dị, hỏi: “Nơi này trước kia ở Thần giới của các ngươi lưu truyền lại có chuyện gì khủng bố xảy ra sao? Là nhà ma hả?”
Lê Vị gật đầu, nói: “Chỉ có người vào chứ không có người trở ra, nếu ra tới rất có thể không còn là chính mình. Nơi này có một cổ lực lượng đáng sợ, cho thể…. Phục chế người tiến vào.”
Liễu Vũ ngốc: Phục chế? Người nhân bản sao?
Cô bắt đầu tưởng tượng, chính mình không cần thả ra tiểu cánh hoa cũng có thể mọc ra cả đống đứa giống hệt như mình, sau đó mình sẽ đem đám đó hấp thu, oa quá ngon, quả là một lối tắt tu luyện! Cô chợt cảm thấy nơi này không có đáng sợ như vậy! Biết là có thứ cổ quái gì liền tốt, loại cổ quái này, đối với một người tu luyện cổ thuật như mình mà nói, ha hả, chỉ là chuyện nhỏ! Tức giận lên, mình liền muốn gặm cả bản thân đây, sợ chúng mày một đám clone* cổ sao? Mỗi một tiểu cánh hoa trên người kia đều là clone cổ đó được chưa!
(*Clone: Bản sao)
Liễu Vũ lập tức tỏ vẻ, “Tiểu đại lão, cô nếu sợ hãi thì cứ ở bên ngoài, tôi đi vào một mình.”
Lê Vị nói: “Tôi đây vốn dĩ cũng không có dự định đi vào.” Hai người các ngươi một người thì có Thiên Nhãn, một người lại có vận khí nghịch thiên, tự hai người vào mà chơi chung đi!
Liễu Vũ thở sâu, nhưng… Nội tâm không khống chế được mà sợ hãi. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một gương mặt, bên trong có một người cùng chính mình giống nhau như đúc, mặt đầy quỷ dị mà hướng về phía mình cười, sau đó đột nhiên vươn tay túm lấy chính mình giống như lôi vào trong gương sau đó rắc rắc rắc mà gặm mình nát bét, thật đáng sợ a! Tiểu đại lão trâu bò như vậy còn không dám tiến vào, ngẫm lại! Kia còn có cái gì khó đánh bại hơn là chính mình!
Liễu Vũ đột nhiên túng, tâm nói: “Trương đại lão bị tiểu tam bắt đi rồi, nếu không mình cứ đổi một người bạn gái…” Bỗng nhiên, một ý niệm xẹt qua trong óc của cô, cô khiếp sợ mà đối với Lê Vị kêu lên: “Cô là nói Trương Tịch Nhan đi ra ngoài là bản lậu được copy paste đi?”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Vị trắng bệch, gật đầu, nói: “Có thể nói là như vậy.”
Cả người Liễu Vũ đều không tốt: Bản lậu thừa dịp bản chính bị thương, đem người bắt đi, đây là muốn làm cái gì? Định thay thế sao?
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, buông ra cảm giác, bằng giới hạn cao nhất mà đi xem xét tình huống xung quanh, nhưng vẫn như cũ không nhìn tới được cái gì, những sợ hãi lại càng lúc càng rõ ràng. Tựa như không có gì vào tới, không nơi không có gì ở lại đây.
Lý trí nói cho chính mình mạng nhỏ mới là quan trọng, ngay cả Lê đại lão cũng cảm thấy túng, người ta cùng Trương Tịch Nhan có giao tình cũng hơn 7000 năm, còn chính mình… so bất quá, túng cũng có thể hiểu được.
Nhưng cô lại vẫn bước tới chứ không xoay người rời đi. Trong đầu cô cứ xẹt qua thân ảnh lúc đó của Trương Tịch Nhan, trong lòng có tia vướng bận, làm cô cứ thế mà bước vào.
Liễu Vũ tâm nói: “Nơi nguy hiểm như vậy, mình mới không đi, bản thân mình có bệnh sao? Cái nơi mà Lê đại lão còn không dám đi chịu chết, dựa vào cái gì mình lại đi!” Cô xoay người liền rời đi, nhưng cứ mỗi một bước đi, tim cô tựa như có dao nhỏ cắt một nhát, thật giống như có thứ gì đó đang… chọc chính mình, đem chính mình lột ra, trong lòng lên men, đôi mắt tựa hồ còn muốn chảy ra một ít nước mắt. Cô là cổ thân nha, còn là độc nhất cổ Hoa Thần Cổ loại cổ cao cấp nhất, muốn chảy nước mắt…. Ha hả!
Hay là chảy máu? Liễu Vũ giơ tay lên đôi mắt sờ một cái, liền sờ đến một giọt nước không có độc cũng không có Linh khí, là Âm Sát khí hội tụ thành, so với quỷ linh tinh còn đáng giá hơn, giống như là đem quỷ linh tinh ngưng luyện hóa lỏng thành nước mà thành.
Cô tiếp tục quay trở về, nhưng… rốt cuộc không thể bước đi được.
Cô quay đầu nhìn lại về phía phiến hắc ám, tưởng tượng tới cảnh Trương Tịch Nhan hôn mê bất tỉnh nằm đó, bị hàng nhái tùy tiện khi dễ, đầu óc liền ong ong, chịu không nổi, muốn nổi máu! Trương đại lão cái người này, trừ bỏ ở trước mặt chính mình, thì đã chịu để ai khi dễ nha! Ngay cả Vu thần thụ chọc tới nàng đều bị nàng tước sạch sẽ, thế nhưng lại bị hàng nhái khi dễ.
Cái này không thể nhịn, cần thiết không được nhịn!
Liễu Vũ định thần lại, sau đó xoay người nhìn Lê đại lão, nói: “Nếu không, chúng ta cùng nhau rời đi? Cái này…. Vu tộc các người có thể đổi một Đại Tế Tư khác, tôi cũng có thể…” Khoan, mình đây còn độc thân đi, rốt cuộc Trương đại lão là một đối tượng tốt như vậy…. Liên quan gì tới đối tượng, tiền nhiệm được không…
Đầu óc Liễu Vũ một mảnh hỗn loạn. Cô một bên là sợ hãi không dám đi, một bên là… thật sự không bỏ xuống được, nội tâm tràn ngập sợ hãi, liền không phân rõ được chính mình đang sợ hãi hoàn cảnh nơi này hay là sợ hãi mất đi Trương Tịch Nhan.
Cô nhìn về chỗ sâu nhất trong phiến hắc ám, thử bước lên một bước nhìn xem, nếu là sợ hãi lại lui về là được.
Cô bước ra một bước, phát hiện cảm giác sợ hãi không có giảm bớt cũng không có tăng lên, nhưng trong lòng lại không còn khó chịu như vậy nữa, cô cảm thấy chính mình là muốn đi cứu Trương Tịch Nhan. Liễu Vũ nghĩ Lê đại lão đang ở bên cạnh, chính mình nếu đi là có khả năng sẽ không thể trở về, có cái gì muốn phó thác liền nhanh chóng phó thác, Lê đại lão khẳng định sẽ không từ chối mà thỏa thỏa làm tốt, lại phát hiện chính mình không có yêu cầu gì để phó thác.
Thứ duy nhất bản thân lo lắng và không bỏ xuống được chỉ có Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ thở dài thật sâu, hướng Lê Vị vẫy vẫy tay, nói: “Đi đây!” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà hướng vào trong bóng đêm đi vào.
Sợ, rất sợ, giống như đi tới chỗ đều là quỷ, phảng phất như có quỷ đi phía sau, trong lòng sợ hãi làm Liễu Vũ cất bước liền chạy, hô hô hô mà chạy như bay về phía trước, hướng tới nơi cảm giác sợ hãi đáng sợ nhất, cường liệt nhất mà đi. Cô cũng không biết mình vì cái gì mà muốn đi về hướng đó, đại khái nơi nguy hiểm nhất chính là nơi có thể khiêu chiến đi?
Lê Vị ngồi xổm chờ ở mảnh đất giáp ranh.
Cô ấy bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có dị, quay đầu liền thấy một đoàn bóng ma nhàn nhạt xuất hiện bên cạnh mình, dần dần mà tụ thành hình người, còn là đang cùng động tác giống với mình. Cô ấy nhạy bén mà cảm nhận được đoàn đồ vật kia như đang ấp ủ thứ gì đó rất đáng sợ, cô ấy sợ tới mức rễ cây, cây mây, nhánh cây đều lập lên, gần như theo bản năng đem cây mây và rễ cây chờ đợi chui vào trong nó mà điên cuồng xé nát, theo sát phá vỡ không gian, cũng không quay đầu lại mà chạy trốn!
Sương đen xung quanh hướng về phía Lê Vị rời đi đuổi theo được 2m liền biến mất bóng dáng, ở nơi cô ấy dừng lại có một đoàn sương mù thật không tiêu tan, tựa hồ muốn tụ thành bộ dáng của Lê Vị, như cuối cùng chỉ có thể tụ thành một đoàn sương mù trạng thái hình người, duy trì không được bao lâu liền tan biến đi.