Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 81




Thất điện quỷ tướng quân nghe được tiếng khiển trách, trong đầu “Ong” một tiếng, trong lúc nhất thời thế nhưng không có nhặt lên cằm của bản thân.

Theo sát chúng quỷ phía sau Thất điện quỷ tướng quân càng là sợ tới mức động tác nhất trí mà dừng bước, kinh hãi đan xen mà nhìn về phía Thất điện quỷ tướng quân.

Nếu nói thanh âm Đại Tế Tư vừa nãy có thể làm giả, nhưng một phen chưởng vừa rồi chính là đánh thật có lực. Cái tát kia nhẹ nhàng có thể tán văng mất cằm của Thất điện quỷ tướng quân, liền cũng có thể trích đi đầu của cô ta, càng đáng sợ chính là, Đại Tế Tư hiện tại đang ở chỗ này đồng nghĩa với việc tùy thời có thể sáng lập thông đạo đưa tới vài vị ở Âm Dương Đạo Tông tới chi viện, thậm chí có thể tiếp dẫn mà thánh đô lại đây, cũng có thể phong bế thông đạo giữa Quỷ Linh thành và Quỷ Môn thành, chặt đứt đường đi của đại quân, đem mười vạn đại quân này tru diệt tại đây. Nhưng sợ nhất chính là, thiếu Vu còn đang ở cùng Đại Tế Tư! Cái chết của Thích Anh quỷ vương chính là minh chứng sống sờ sờ.

Sau việc Đại Tế Tư diệt trừ Thích Anh quỷ vương thì không có xuất hiện qua lần nào nữa. Mấy vị Quỷ đế cùng rất nhiều điện quỷ tướng quân, quỷ vương thông qua hỏi thăm khắp nơi cũng đã nghiệm chứng xác định nàng mang theo thiếu Vu cùng Hoa Tế Thần bế quan, vì thế Âm Dương Đạo Tông và các bộ lạc Vu tộc cũng dâng lên rất nhiều vật tư cần thiết để các nàng bế quan.

Vì vậy, Tây Quỷ đế cùng với Thất điện quỷ tướng quân mới bí mật mưu hoa, đột nhiên phát động mười vạn đại quân thủ thành Quỷ Môn tấn công bất ngờ Âm Phủ Quỷ Linh thành, ý đồ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai một lần chiếm lấy Âm Phủ Quỷ Linh thành, mưu đồ một chia làm hai. Quỷ Linh thành ở Dương gian vẫn còn trong tay của Âm Dương Đạo Tông, Quỷ giới chỉ lấy Âm Phủ địa giới, cho dù Âm Dương Đạo Tông muốn đoạt lại, Quỷ giới cũng có thật nhiều lý do để phòng thủ. Thất điện quỷ tướng quân tự mình dẫn quân xuất chinh, cứ nghĩ rằng là việc dễ như trở bàn tay, lại không nghĩ rằng thế nhưng vừa lúc đánh vào trong tay của Đại Tế Tư.

Một tên người hầu chạy nhanh ra ngoài, nhặt lại cái cằm của Thất điện quỷ tướng quân, dâng bằng hai tay đến trước mặt cô ta.

Thất điện tướng quân đầu óc nhanh nhẹn, cơ hồ chỉ trong một khắc đưa ra quyết định. Cô ta quỳ một gối, cực kỳ cung kính mà ôm quyền hành lễ, làm một cái động tác lui về phía sau, chậm rãi đứng lên, phất tay ý bảo đại quân rút lui.

Đại quân Quỷ Môn thành rút đi nhanh chóng, đặc biệt là quỷ vương và các tướng lĩnh có thực lực cao thâm trong đại quân rút đi siêu nhanh, một cái so với một cái động tác thực nhẹ nhàng, e sợ làm cho Đại Tế Tư chú ý tới.

Trương Tịch Nhan nhìn đại quân Quỷ giới rút lui mới thu hồi tâm mắt, sau đó mới nhìn phía Liễu Vũ.

Liễu Vũ nghẹn họng nhìn trân trối. Cô chưa từng thấy qua một cái tát có thể làm đại quân toàn bộ rút lui. Cô cảm khái nói: “Đại lão, chị thật trâu bò.” Đem lá bùa bị hỏng trước mặt thu lại. Vừa rồi đại quân lại đây, thanh thế kia quá lớn, sợ tới mức tay của cô run lên, làm cô vẽ hỏng luôn lá bùa! Cô nghĩ nghĩ, lại có chút hoang mang mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nghĩ thầm: “Quỷ giới nhiều người như vậy, lên xe thay phiên nhau chiến đấu cũng có thể đem đại lão chôn đi.” Trận trượng lớn như vậy lại đây công thành, trước đó một chút tiếng gió đều không có, vận dụng nhân lực và vật lực có thể nghĩ, thế nhưng liền như vậy mà rút sao? Thật không thể tưởng tượng được.

Trương Tịch Nhan nói: “Có chuyện liền nói.”

Liễu Vũ vò đầu, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Không có gì.” Chính mình không phải chuyện gì cũng đều đi hỏi Trương đại lão.

Cho dù Trương đại lão hiện tại nói ra đáp án, tương lai chính mình cũng không có thông qua quan sát, cân nhắc lược đến khắc sâu, có lẽ sẽ đi một ít đường vòng, lại càng có lợi cho chính mình khắc sâu mà hiểu biết về thế giới này.

Liễu Vũ vẫn là chịu một ít xúc động. Thực hiển nhiên, việc ở Quỷ giới lần này cũng không nhỏ, Trương đại lão không có chú ý tới, nhiều ít cũng thủ tại chỗ này làm bộ trường hậu cần bồi đọc, kiêm lão sư phụ đạo có quan hệ. Cô nói: “Đại lão, chỉ muốn hay không…” Chỉ hướng Quỷ giới, nói: “Đi xử lý một chút?” Tổng cảm giác Quỷ giới giống viên….

Lê Vị mở mắt ra, mắt quét qua Liễu Vũ, nói: “An tâm tu luyện đi, thái kê mổ nhau mà thôi.” Quỷ giới không có thần của chính mình, chú định xốc không dậy nổi sóng gió gì, cho dù lần này tấn công Quỷ Linh thành, phỏng chừng cũng chỉ dám chiếm cứ địa giới Âm Phủ mà thôi, hoặc là bắt cướp một đợt liền bỏ chạy, hơn nữa tám phần còn tính toán tìm mấy con quỷ đi cõng nồi, lại đem Trương Tịch Nhan túm cổ ra tới kẹp ở giữa Quỷ giới cùng Linh giới để hóa giải mâu thuẫn giữa hai giới.

Cái này đối với Lê Vị xem ra chỉ là một tiểu kỹ xảo mà thôi, về sau lại đem Tây Quỷ đế ra làm thịt từ đó mười mấy cái điện quỷ tướng quân phải bởi vì tranh vị trí Quỷ đế cho chính mình mà đánh lên tới.

Liễu Vũ nghe được ngữ khí miệt thị khinh phiêu phiêu của Lê Vị, vẫn không quay đầu nhìn lại phía Lê Vị, liền Lê đạo lão không chỉ có cái đầu lớn hơn thân hình còn béo hơn một vòng, từ một đứa bé tròn trịa một tháng tuổi trưởng thành đứa bé tròn trịa hai tháng tuổi, cằm và bụng đều béo ra nếp gấp. Cô tâm nói: “Nên giảm béo, tiểu đại lão cả ngày chỉ biết ngồi trên ghế ăn ăn ăn, cũng không chịu khó vận động một chút, béo thành heo rồi.”

Lê Vị chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, hỏi: “Trùng Trùng, em có thể đánh chết cô ấy không?”

Trương Tịch Nhan đi đến bên cạnh Lê Vị, bóp bóp lấy cánh tay béo của cô ấy, nhẹ giọng kinh ngạc cảm thán nói: “Xác thật béo thành củ sen rồi.”

Lê Vị ngẩng đầu hầm hừ mà trừng mắt Trương Tịch Nhan: Em cho phép chị tổ chức câu nói một lần nữa đó.

Trương Tịch Nhan cười cười, lấy ra một khối đồ vật hình dáng như lệnh bài toàn thân màu đen lượn lờ Âm Sát khí nhàn nhạt đưa cho Lê Vị, nói: “Tay bây giờ hẳn là rất có lực, giúp chị bẻ gãy nó đi.”

Lê Vị kinh ngạc kêu lên: “Quỷ giới Thần đế lệnh? Có nó có thể hiệu lệnh Quỷ đế, bẻ gãy nó làm cái gì?” Cô ấy vừa dứt lời liền hiểu được, tâm nói: “Hiểu rồi a, ở Nhân gian nhiều năm như vậy, âm mưu quỷ kế nhưng xem như học được không ít.” Chính mình chỉ muốn làm thịt Tây Quỷ đế, làm Quỷ giới loạn một thời gian, đỡ phải cả ngày hướng ra ngoài khuếch trương gặp phải thật nhiều việc để xử lý. Chiêu này của Lê Trùng Trùng là muốn khuấy đục cả Quỷ giới, thậm chí dẫn phát đến các giới khác cũng rung chuyển.

Trương Tịch Nhan thúc giục nói: “Em nhanh bẻ giúp chị, chị cần dùng, chị công lực không đủ, chính mình bẻ tay sẽ bị thương.”

Lê Vị nói: “Em nhỏ, công lực cũng đồng dạng, không đủ dùng.”Cô ấy nói xong, tay béo nhỏ ấn lên Quỷ giới Thần đế lệnh, có ánh sáng đỏ trong lòng bàn tay hiện lên, có hoa văn gợn sóng nhàn nhạt hiện lên, như là hình thành một vòng gợn nước bao lấy nó ở bên trong. Hoa văn màu đỏ tươi đó nhanh chóng bò lên theo mạch máu chạy dọc theo mu bàn tay đến cánh tay của Lê Vị, không bao lâu bao trùm toàn thân của cô ấy, ngay cả mạch máu trên mặt cũng hiện lên. Những cái hoa văn đó nhô lên bên ngoài làn da, cùng mạch máu phân bố trên cơ thể con người khác nhau thật lớn, thoạt nhìn đặc biệt giống hình xăm, nhưng thêm vài phân quỷ dị khủng bố.

Liễu Vũ cả kinh không chớp mắt mà nhìn hai nàng chằm chằm, tâm nói: “Làm gì vậy trời?” Thoạt nhìn như đang muốn làm việc lớn gì đó, hơn nữa hiện tại Lê đại lão trận thượng có điểm lớn.

Lê Vị quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, hỏi: “Thứ Nguyên Giới ở Quỷ giới Thần đế lệnh muốn giữ lại không?”

Trương Tịch Nhan nói: “Bộ phận quan trọng chị tâm quyết nhất là chỗ đó, mặt khác chị muốn phân tán thành tám cuốn tôi thể vào vừa đủ với tám cái Thứ Nguyên Giới trong đó, thêm chút cạm bẫy, chia thành tám phần.”

Liễu Vũ “Khụ khụ” hai tiếng, hỏi: “Trương Tịch Nhan, hai người muốn làm cái gì?”

Trương Tịch Nhan hỏi: “Em nhớ trong tác phẩm Anh Hùng Xạ Điêu, Hoàng Dung truyền Cửu Âm Chân Kinh cho Âu Dương Phong như thế nào không?” Hoàng Dung đã xáo trộn trật tự của Cửu Âm Chân Kinh sau đó mới truyền cho Âu Dương Phong, khiến Âu Dương Phong tu luyện đến điên điên khùng khùng.

Lê Vị mắt nhìn Trương Tịch Nhan thật sâu, lại nhìn về phía của Liễu Vũ, cô dám chắc Trùng Trùng là bị Liễu Vũ dạy hư.

Ánh đỏ trong cơ thể của Lê Vị dật tán tràn ra bên ngoài, hóa thành vô số Hoa Thần Cổ to cỡ hạt mè quay xung quanh cô ấy. Số Hoa Thần Cổ này lại phát ra ánh sáng, hình thành một cổ vầng sáng đỏ tươi đem Lê Vị bao ở bên trong.

Trương Tịch Nhan gom lại Âm Sát khí ở dưới ngầm tụ ở dưới chân, sau đó lại rót vào trong cơ thể của Lê Vị.

Ánh đỏ bao quanh Lê Vị bạo trướng, lúc sau đột nhiên súc thành đoàn tạo thành tầng ngoài khóa lại Quỷ giới Thần đế lệnh, hình thành một cái vòng phòng ngự kiên cố.

Mạch máu ở đôi tay của Lê Vị cùng gân đều cổ lên, ngón tay béo béo thế nhưng lại lộ ra cảm giác lực lượng của thần lực mạnh mẽ. Theo đôi tay ấy Lê Vị dùng sức bẻ một cái “Rắc” một tiếng vang lên, năng lượng cường đại từ trong Quỷ giới Thần đế lệnh xuất ra hình thành một sóng xung kích đánh lên vòng phòng ngự.

Liễu Vũ tuy ở cách xa cái vòng đó nhưng vẫn có thể cảm giác cổ lực lượng kia thật đáng sợ, thật giống lực lượng đã tích tụ hàng ngàn hàng vạn năm chợt phóng xuất ra tới, có uy lực dẹp yên thành trì. Uy lực này bị giam trong vòng phòng ngự, lại bị Lê Vị hấp thu toàn bộ.

Lê Vị đem một góc nhỏ vừa bẻ xuống từ Quỷ giới Thần đế lệnh ném cho Trương Tịch Nhan, hơi hơi vẫy cái tay béo có điểm tê dại, nói: “Trùng Trùng, chị đây là dùng sức lao động trẻ em.”

Liễu Vũ bổ đao: “Trẻ em dữ rồi đó!”

Lê Vị siết nắm tay, tay ngứa, thật muốn sửa chữa Liễu Vũ, nhưng ngại có Trùng Trùng ở chỗ này, về sau tính sổ lại. Cô ấy thở sâu, dùng sức tiếp tục bẻ một khối. Đồng thời cùng lúc cổ bẻ ra một khối là có một sóng xung kích đánh lên cái vòng phòng ngự.

Lê Vị xác định vòng phòng ngự cùng chính mình có thể chịu đựng được, một hơi liên tục bẻ Quỷ giới Thần đế lệnh làm tám phần.

Cô ấy bẻ xong Quỷ giới Thần đế lệnh, đôi tay đã run đến không còn là của chính mình nữa. Lê Vị vẫy vẫy tay, ánh đỏ lượn lờ trên mặt, qua đại khái cỡ 1-2 phút, đôi tay mới khôi phục được bình thường, hoa văn mạch máu trên người thu trở về, cả người lại biến trở về một em bé béo ú khả ái.

Trương Tịch Nhan thấy Lê Vị không có việc gì, liền đem tám khối được bẻ ra từ Quỷ giới Thần đế lệnh thu lại cất vào, đối với Liễu Vũ nói: “Em thu thập một chút, chúng ta đi Quỷ giới.”

Lê Vị đầy mặt mạc danh mà nhìn Trương Tịch Nhan, hỏi: “Không trực tiếp ném qua cho xong việc? Còn cố ý đi một chuyến để làm gì?”

Trương Tịch Nhan nói: “Gần đây hơi nghèo, bẻ thành tám phần, để tiện bán lấy quỷ linh tinh.” Nàng lược làm cân nhắc, lại lấy ra một khối nắm ở trong tay, phóng vào bên trong thêm một ít đồ vật sau đó đưa cho Liễu Vũ, nói: “Khối này em giữ. Vạn nhất đi lạc một mình mà gặp nạn, có thể bảo mệnh.”

Liễu Vũ khó hiểu “Hả” một tiếng, tâm nói: “Cái này có gì thần kỳ sao?” Cô cầm lấy một góc của Quỷ giới Thần đế lệnh kia, đi cảm giác đồ vật ở bên trong, tức khắc phát ra tiếng kinh hô “Trời ơi!”

Bên trong là một mảnh không gian thật lớn, không trung đỏ như máu, đại địa cũng là đỏ như máu, trên đất không có bất kỳ động thực vật nào, chỉ có nham thạch núi non đỏ bừng bừng. Có tổng tám dãy núi nham thạch màu đỏ, mỗi một cái đều tựa như giao long lao nhanh, núi cực cao cũng cực hiểm, quái thạch đá lởm chởm, khí thế muôn vàng. Chân núi cùng hẻm núi sâu hút, đáy cốc là con sông trào dâng màu máu, cuối con sông là một hồ nước thật lớn cũng là màu đỏ của máu.

Hồ nước đó ở giữa tám dãy núi, phần đuôi của tám dãy núi chia ra những phương hướng khác nhau, phần đầu tụ ở hồ nước, phần đuôi cao thấp dần lên phần đầu, thoạt nhìn giống như tám con giao long đang chụm đầu hộc máu vào một cái chậu trước mặt.

Liễu Vũ nhận được rồi, ngữ khí nửa thật nửa đùa nói: “Em biết rồi, đây là phong thủy cục, lại là đại hung chi cục! Gọi là Bát long hộc máu đi? Em chỉ nhìn thấy giống vậy, chưa chắc tên phải là vậy không, nhưng cũng đúng được tám chín phần mười đi! Đáy hồ này khẳng định là có đồ vật gì cực kỳ ghê gớm, hoặc có thể là bảo tàng không thì có thể là… Lăng mộ tổ tiên?” Nhìn từ việc vừa rồi hai vị đại lão lăn lộn tới nói, Liễu Vũ dám xác định, nơi này có đại danh đường.

Trương Tịch Nhan mắt nhìn Liễu Vũ thật sâu, tâm nói: “Trí tưởng tượng của em cũng thật phong phú.”

Lê Vị nói với Trương Tịch Nhan: “Trùng Trùng, đổi một cái đối tượng khác đi.”

Trương Tịch Nhan nhướng mày, tâm nói: “Không đổi.” Nàng nói với Liễu Vũ: “Khối này là mật tàng truyền thừa của Quỷ giới Thần đế lệnh, tương đương đem mười tám phần trong Vu thần bảo điển chia ra phân ở chín Thứ Nguyên Giới khác nhau, hơn nữa tách ra thành lớn lớn bé bé vô số phần, đặt ở các góc trong chín cái Thứ Nguyên Giới. Nếu gom đủ sau đó sắp xếp lại sẽ hình thành một bộ công pháp hoàn chỉnh. Trong không gian của huyết hồ chị có động tay chân vào nên có chứa kịch độc, chỉ có em có thể đi vào. Nếu em bị ai bắt được, chẳng sợ người muốn bắt em tiến vào trong đáy hồ vớt lên cùng sẽ không muốn mạng của em. Trong huyết hồ có khối bia, phía dưới cái bia có một cái thông đạo truyền tống.”

Liễu Vũ lại bị từng quyền quan ái của Trương đại lão cảm động tới. Cô ngẫm lại hai bộ công pháp của chính mình tu luyện, lại nhìn lại người khác muốn có công pháp để tu luyện cũng thật khó khăn, tràn đầy động dung mà cảm khái nói: “Được đại lão sủng ái, em… đi lên quải nhân sinh.”

Lê Vị nhàn nhạt mà liếc nhìn Liễu Vũ.

Liễu Vũ từ ánh mắt của Lê Vị đọc được sự miệt thị, phiên dịch ra tới chính là: Cô muốn quải là dùng chân viết đi!

Liễu Vũ trong lòng khó chịu, trợn trắng mắt cấp Lê Vị.

Một ý niệm xẹt qua trong óc Liễu Vũ, cô đột nhiên đứng dậy, nhảy đến trước mặt Trương Tịch Nhan, miệng chúm chím nói ra ngữ khí dùng để làm nũng: “Tịch Nhan bảo bảo, chị là tốt nhất.”

Nguyên bản Liễu Vũ chỉ muốn khiêu khích Lê Vị một chút nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lại cảm giác được xưng hô không ổn, lại không hiểu sao chính mình lại thuận miệng kêu như vậy. Trước kia đã từng gọi qua như vậy sao? Không có đi, trước nay đều gọi là Trương đại lão nha.

Trương Tịch Nhan bị một tiếng kêu “Tịch Nhan bảo bảo” làm cả người đương trường đứng hình, tình cảm cùng ký ức như thủy triều mà vợt tới, một cái ngữ khí mang theo trêu đùa, lại phảng phất như vượt qua hàng ngàn năm tháng để hai nàng dường như trở về lại ngày hôm qua. Nàng cho rằng đời này của chính mình không thể nghe lại tiếng xưng hô này.

Liễu Vũ cảm thấy được cảm xúc cuồn cuộn của Trương Tịch Nhan, kinh nghi bất định mà kêu thêm một tiếng: “Tịch Nhan bảo bảo?” Cẩn thận mà quan sát biểu tình của Trương Tịch Nhan, muốn xác định chính mình đoán có phải hay không như vậy, lại thấy Trương Tịch Nhan nhanh chóng quay đầu né đi ánh mắt của cô.

Trương Tịch Nhan cố khống chế âm lượng, làm thanh âm của chính mình có vẻ bằng phẳng, vững vàng, tận lực không biểu lộ cảm xúc. Nàng nhẹ giọng nói: “ Là xưng hô trước kia nếu…” Định nói nếu là quên mất thì không cần phải gọi như vậy, nhưng trong lòng lại giống như bị thứ gì đó chọc trúng, tràn ngập chua xót cùng đau đớn. Nàng rất muốn xoay người lại ôm lấy Liễu Vũ, nhưng lại sợ chính mình thất thố, càng không nghĩ làm cảm xúc của chính mình mất không chế, vì thế đạm thanh nói: “Thu thập đi, chúng ta đi Quỷ giới.” Nói xong lập tức rời khỏi Âm Phủ, về tới Dương gian.

Liễu Vũ quay lại nhìn về hướng Lê Vị, hỏi: “Cái kia… Chị ấy…” Cô chỉ chỉ phương hướng Trương Tịch Nhan rời đi, lại chỉ chỉ chính mình, nói: “Cái kia…. Cái này… cái xưng hô này…” Cô lại “Khụ khụ” hai tiếng, nói: “Tôi hiểu, khẳng định đây là xưng hô của trước kia, đúng không!” Cô muốn biểu hiện nhẹ nhàng một chút, có thể tưởng tượng đến phản ứng vừa rồi của Trương Tịch Nhan, tình cảm nùng liệt như vậy cùng cảm xúc kịch liệt, xuất hiện cùng với bộ dáng lãnh đạm, hành sự đầy bưu hãn ở trên người Trương đạo lão sinh tương phản thật sự quá lớn, làm người có điểm đau lòng, còn có loại tư vị không nói nên lời.

Liễu Vũ có điểm muốn ôm lấy Trương Tịch Nhan, lại nghĩ lại, bản thân dựa vào cái gì mà có thể ôm nàng nha.

Cô tức khắc héo, có điểm hối hận, lại có điểm uể oải, nghĩ thầm, sớm biết như vậy liền không có vui mồm mà nói giỡn loạn xạ.

Liễu Vũ nhẹ nhàng tán bản thân hai cái bạt tay, ở trong lòng thầm mắng: “Cho cô tiện, lại đi trêu ghẹo người ta.” Đem chính mình khinh bỉ một hồi, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt trào phúng của Lê Vị, tức khắc có điểm nóng giận, còn có điểm xù lông, càng là loại bị nhìn thấu thẹn quá hóa giận, lại không có biện pháp gì với Lê Vị, ném một cái liếc trắng mắt qua, thu thập đóng gói đồ đạc của chính mình.

B.A