Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 77




Ác quỷ kia khiêng Lê Vị vội vàng chạy ra cửa, quẹo một cái hẻm nhỏ yên tĩnh bên cạnh, phóng xuất Âm Sát khí trên người ra, trực tiếp trốn vào địa giới Âm Phủ.

Năm con quỷ trong tiệm mua một đống bùa, loại công kích, loại phòng ngự, để tới lui âm dương hai giới đều mua rất nhiều, nhưng chút đó cũng không nhiều bằng Trương Tịch Nhan đã mua. Bọn họ lấy một ít bùa, trả xong tiền cùng nhau ra khỏi cửa hàng bùa chú, đi ra không bao xa, thì độn tiến Âm Phủ không còn thấy bóng dáng tâm hơi.

Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ và thủy yêu thấy thế liền hiểu được. Các nàng vừa mới tới Quỷ Linh thành không nhanh như vật mà bị theo dõi. Sáu con quỷ kia hẳn là tới để mua bùa nhìn thấy em bé đặt ngồi trên ghế một mình, không có người lớn trông coi cẩn thận, liền mượn gió bẻ măng ôm đi.

Người giấy trên ghế bỗng quát ra một cổ âm phong, trong tức khắc người giấy kia biến thành tro tàn lại bị âm phong kia thổi tân.

Liễu Vũ tâm nói: “Đúng là một ảo thuật cấp thấp.” Cô lược cảm thấy kỳ quái chính là, rõ ràng Lê Vị đã bị những con quỷ đó mang đi Âm Phủ, nhưng cô lại có thể tinh tường cảm giác được vị trí của chúng nó. Xác thực mà nói là vị trí của tiểu cánh hoa bám ở trên người của Lê Vị, đang đi chuyển bay nhanh ở núi lớn ngoài thành. Cô từ thị giác trên tiểu cánh hoa có thể nhìn đến cảnh tượng của Âm Phủ, nhưng theo cảm giác phương vị tinh tường chỉ hướng ngoài thành. Cô nếu hiện tại đi đến ngoài thành, là có thể tới trước những con quỷ đó tiến vào Âm Phủ hẳn là có thể ngăn lại tụi nó.

Lê Vị vừa mới sinh ra là có thể tát văng Tư Tế bộ lạc Vu tộc, số quỷ đó đối với cô ấy, chỉ là chuyện nhỏ. Liễu Vũ lo lắng cho mình cũng không cần lo lắng cho Lê Vị, an tâm mà nghe Trương Tịch Nhan giới thiệu các loại bùa.

Ngay cả quỷ đều kết bạn đến mua bùa, ngoài ra Cổ Đạo Tông cùng Âm Dương Đạo Tông đều có đem bùa làm việc buôn bán chính và chương trình học chủ yếu thứ nhất, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của nó, chứng tỏ nhu cầu của nó rất lớn, thị trường cũng rất lớn.

Mấy thứ này chỉ nghe người ta nói thì rất khó có thể biết được hiệu quả, muốn biết được không dùng thử một chút liền biết.

Liễu Vũ lại tự xuất tiền túi, đem tất cả các loại bùa có trong cửa hàng mỗi loại lấy một ít mua về làm hàng mẫu. Bùa cấp bậc sang quý, hiếm thấy mỗi loại mua hai ba tấm là đủ rồi, tiện nghi tới một tá cũng không quan hệ.

Đại khách hàng! Hồ lão bản lập tức phân phó tiểu nhị chuẩn bị hàng hóa.

Liễu Vũ thừa dịp chờ đợi muốn giết thời gian, hỏi Hồ lão bản, “Đám quỷ vừa rồi là chuyện như thế nào.”

Hồ lão bản khẻ thở dài, nói: “Ai nha, cái này không phải là do Vu thần lâm thế, thiếu Vu được sinh ra sao, Quỷ Vu hai giới thổ khí dương mi lên, Quỷ giới ra bên ngoài khuếch trương chi thế. Quỷ Môn thành bên cạnh, có một vị Thích Anh quỷ vương, nghe nói là quỷ vương dưới tọa Tây Quỷ đế. Nó thích ăn trẻ con, tiểu quỷ phía dưới liền gãy đúng chỗ ngứa. Quỷ Linh thành của chúng ta thỉnh thoảng bị bắt mất vài đứa bé. Nếu là phát hiện kịp thời, báo tên lên Thành Hoàng nơi đó, có lẽ còn có thể tìm được trở về, còn nếu chậm thì…. thật khó nói.”

Thành Hoàng? Liễu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Thành Hoàng, nghe tới có một chút quen tai.” Nhưng lại không nhớ nỗi ở nơi nào nghe qua chỉ mơ hồ biết hình như là quan quản quỷ.

Trương Tịch Nhan nói: “Thành Hoàng chính là quan địa phương bảo hộ thành trì, quản lý những việc lớn nhỏ ở Âm Phủ.”

Liễu Vũ đã hiểu, nói: “Việc này chính là đi báo quan sao?”

Hồ lão bản nói: “Đúng vậy, nhưng Thành Hoàng ở Quỷ Linh thành chúng ta chỉ có thể quản trong địa giới của Quỷ Linh thành, ra khỏi địa giới Quỷ Linh thành thì không thể quản được. Thích Anh quỷ vương kia là ở Quỷ Môn thành thuộc về địa giới của Quỷ giới.” Ý tứ chính là đừng cứ vậy mà ỷ y, muốn tìm được đứa bé thì phải nhân lúc còn sớm, bằng không cho dù là khách khanh trưởng lão của Âm Dương Đạo Tông cũng không thể tìm thấy được đứa nhỏ trở về. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, liền như vật bị quỷ ăn, nhìn thật đáng thương.

Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: “Chúng ta đi Quỷ giới không?”

Trương Tịch Nhan nói: “Đi xem sao.” Quỷ giới có Quỷ vương một chức quan chính thức mà ăn trẻ con, ăn đến trên địa bàn của Âm Dương Đạo Tông, việc này không còn là đám tiểu quỷ tác loạn, nếu làm loạn quá mức thật có thể khiến cho Âm Dương Đạo Tông đánh tới quỷ thành, dẫn đến xung đột của hai giới.

Trương Tịch Nhan nhận làm Đại Tế Tư cho Vu thần, chính thức quản lý Quỷ Vu hai giới, nếu gặp phải việc này liền không thể ngồi yên không nhìn tới.

Tiểu nhị trong tiệm đã chuẩn bị đầy đủ số bùa và đem tới, Liễu Vũ kiểm tra qua, thanh toán, đem bùa thu vào trong giới tử thạch, liền cùng Trương Tịch Nhan và Hắc Hồ thủy yêu ra khỏi cửa hàng bùa chú, tiến vào trong Âm Phủ.

Liễu Vũ sau khi tiến vào Âm Phủ đứng trước một cửa tiệm, nhìn thấy chính là một đường phố Âm khí dày đặc, kiến trúc bố cục và kiểu dáng cũng Dương gian y như đúc, ngay cả cửa hàng mở ra cũng không có gì khác nhau.

Ở vị trí cửa hàng mà các nàng mua bùa cũng có một gian giống hệt như vậy, lão bản vẫn như cũ là một con hồ ly, chẳng qua không phải là Hồ lão bản khi nảy, mà là một con quỷ hồ giống đực.

Liễu Vũ cảm thấy mới lạ, lại quay đầu đi vào cửa hàng bùa chú, liền phát hiện trong cửa tiệm không có bán linh phù. Trên lá bùa vẽ đồ án đều không giống nhau, toàn bộ đều mang theo Âm Sát khí, thể chữ thì gần giống với Quỷ văn. Cửa hàng còn có rất nhiều kiểu dáng oa oa, điêu khắc. Vật liệu điêu khắc thì đủ loại kiểu dáng, có gỗ khắc, cốt khắc, đá khắc, vâng vâng.. Ngoài ra chủng loại điêu khắc cũng rất đa dạng, có trẻ con Nhân loại, người trưởng thành, các loại động thực vật, đặt trật mà chất đầy trong quầy trưng bày. Mấy thứ này đều dày đặc Âm khí, lộ ra một cảm giác quỷ dị.

Trương Tịch Nhan đối với Liễu Vũ, nói: “Những thứ này đều là tà linh.”

Liễu Vũ hỏi: “Tà linh là gì?”

Trương Tịch Nhan nói: “Linh thể không có thực thể, thực yếu ớt, nếu như có vật để dựa vào, liền tương đương có một chỗ để dung thân, có thể giúp linh thể tu luyện càng tốt. Bất quá, đại bộ phận linh thể tu luyện đều giống như em vậy chậm rãi bắt đầu luyện từ tôi cốt, chỉ có một số quỷ linh thiên phong sẽ lựa chọn bám vào vật điêu khắc. Mua vật điêu khắc cũng không tiện lợi, nếu như cư trú trong vật điêu khắc lâu rồi linh thể sẽ dần dần cũng vật điêu khắc tương dung. Vật điêu khắc là chết, vì để làm chúng nó nhanh chóng trở thành vật sống, liền yêu cầu dùng… máu tươi để hiến tế. Trong tình huống bình thường chính là tìm người cung phụng chúng nó, mà chúng nó sẽ cho người cung phụ một chỗ tốt nhất định gọi là trao đổi. Đại khái tương tự ở khu vực Đông Nam Á nuôi tiểu quỷ, chẳng qua thứ này so với tiểu quỷ lợi hại hơn nhiều, tốt hơn nhiều, thông thường tới nói, người cung phụng cơ hồ đều sẽ rơi vào tan nhà nát cửa hoặc là chính bản thân mình cũng biến thành tà linh là xong việc.”

Nàng đốn hạ, nói: “Quỷ là linh thể, đối với tuyệt đại đa số quỷ tới nói, vẽ bùa khó khăn tới nỗi cơ hồ không có khả năng làm được, chỉ có số rất ít quỷ có thiên phú dị bẩm mới có thể vẽ được quỷ phù, gọi là âm phù, lực lượng ngưng tụ chủ yếu là Âm Sát khí. Một ít Vu tộc sẽ vẽ âm phù, nhưng là vẽ bùa Vu tộc, đều có khả năng câu thông thiên, được gọi là đại Vu, sẽ không dễ dàng vẽ bùa để bán. Âm phù so với linh phù còn quý hơn rất nhiều, cho nên vừa rồi đám quỷ kia chạy tới Dương gian để mua bùa.”

Ai da, thương cơ tới a! Liễu Vũ cười tủm tỉm hỏi Trương Tịch Nhan, “Chị xem em có thiên phú vẽ bùa không?”

Trương Tịch Nhan cũng không dám nói Liễu đại tiểu thư có thiên phú này hay không. Nếu gần là từ thiên phú tu luyện tới nói, cơ bản không cần suy xét vấn đề thiên phú của Liễu đại tiểu thư cũng có thể nói thiên phú tương đương vô dụng, bởi vì không có hứng thú, nhưng nếu từ góc độ thương nghiệp tới nói, không thiên phú cũng trở thành có thiên phú. Nàng lập tức đem số âm phù trong tiệm mua một ít, bao gồm hai quyển điển tịch nhập môn tu luyện âm phù đưa cho Liễu Vũ, nói: “Từ từ xem.”

Liễu Vũ mở ra điển tịch, chữ ở trên mặt, đừng nói chữ viết ngay cả một ký hiệu cô xem đều không hiểu một cái.

Cô nghĩ thầm, “Mình cầm bùa vẽ theo là được cũng có thể đi?” lại cảm thấy đại khái không đơn giản như vậy. Lúc này không phải thời điểm rối rắm, các nàng còn phải đi Quỷ Môn thành.

Hắc Hồ thủy yêu ở bên cạnh, đối với hai nàng cứ mua mua xem như thế là đủ rồi.

Ba người các nàng ra khỏi Quỷ Linh thành, hướng về phía Quỷ Môn thành.

Khi từ Quỷ Linh thành ra tới còn một con đường nhỏ, đi đại khái được 30 dặm đường, liền thấy một cột mốc biên giới đang ở giữa đường.

Trên cột mốc biên giới viết, “Đi qua khỏi tấm bia này là đến Quỷ giới, thận trọng trước khi vào.” Phía sau cột mốc biên giới có Âm Sát khí nồng đậm hình thành sương mù, trong sương mù thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng kêu quỷ dị, những cái âm thanh đó có chút gần chút xa, lộ ra cảm giác quỷ dị khủng bố.

Liễu Vũ vòng qua cột mốc biên giới cúi đầu nhìn xuống, cột mốc biên giới hướng về phía Quỷ Môn thành viết “Quỷ Linh thành Địa Linh giới.”

Theo lý thuyết, khối cột mốc biên giới này giới lập địa phương, cư nhiên một cái thủ vệ đều không có.

Liễu Vũ đi theo Trương Tịch Nhan hướng về phía của Quỷ Môn thành, nhịn không được phun tào nói: “Ngay cả một người canh giữ biên giới cũng không có, khó trách Quỷ Môn thành có thể dễ dàng đến Quỷ Linh thành bắt có trẻ con.”

Trương Tịch Nhan nói: “Âm Dương Đạo Tông có quỷ tu, yêu cần rất nhiều tài nguyên tu luyện từ Quỷ giới, những thứ này Địa Linh giới đều không có. Chị cùng với…” Nàng đem “Chị cùng với Du Thanh Vi là chiến lược đồng minh” nuốt trở về, sửa miệng thành, “Vu tộc cùng Địa Linh giới, có mậu dịch lui tới, luôn luôn giao hảo, Âm Dương Đạo Tông không tiện đi vào Quỷ giới bắt cướp. Mở cái kẽ hở này, nếu Quỷ giới đến địa bàn Âm Dương Đạo Tông không tuân theo quy củ của Âm Dương Đạo Tông liền không cần khách khí. Lưu giữ kẽ hở này, ngoại ô Quỷ Linh thành mới có thể có cuộn cuồn không ngừng quỷ vật xuất hiện, đó là một cái nguồn thu nhập quan trọng của Âm Dương Đạo Tông.”

Liễu Vũ ứng thanh: “Nga”, quay đầu nhìn về hoa cỏ bốn phía và đám quỷ nhảy loạn khắp nơi. Đám quỷ này cũng với người không dính biên, đều là một số động vật, hoặc là bay không thì chạy còn có ở trong rừng nhảy tới nhảy lui, chúng nó có một số chỉ hoạt động đơn lẻ, còn số thì tụ thành bầy hoạt động, so với trong rừng nguyên thủy còn muốn náo nhiệt hơn, rất nhiều giống loài.

Đột nhiên, trong rừng có trái cây bay ra tạp về hướng của thủy yêu.

Hắc Hồ nâng chưởng quét ra một đoàn Linh khí, quả kia dính phải Linh khí lập tức nổ tung, Âm Sát khí nồng đậm cùng với âm thanh nổ mạnh nháy mắt bao phủ lấy các nàng.

Theo sát có hàng trăm quả trái cây từ trong rừng bay ra tới, dừng bên người các nàng mà tạc phanh phanh phanh phanh không ngừng, hai bên đánh nhau ném pháo qua lại cũng chưa dày đặc như vậy.

Liễu Vũ không bị ảnh hưởng, thả ra tiểu cánh hoa đi hấp thu Âm Sát khí, coi như là ăn cơm. Cô tiếp được một quả trái cây nhìn kỹ xem, phát hiện thế nhưng thật là quả mọc từ trên cây, không phải từ vũ khí nóng tạo ra. Cô hỏi Trương Tịch Nhan: “Đây là loại trái cây gì?”

Trương Tịch Nhan nói: “Là một loại trái cây của quỷ yêu thụ, loại quỷ yêu thụ trên nó thường có một loại quỷ sinh sinh sống. Thủy yêu là Linh tộc, đi vào nơi này, là cực dễ bị chịu khi dễ.”

Hắc Hồ thủy yêu nghe được ba chữ “Chịu khi dễ”, có điểm chói tai. Chính mình có 8000 năm đạo hạnh, còn có thể để một đám khỉ quỷ khi dễ? Nàng ta lập tức hoa thành ngập trời hồng thủy nhấc lên sóng lớn cao mấy chục mét hướng tới đám khỉ quỷ kia đang giấu mình trong rừng cọ rửa qua một lượt.

Những nơi đi qua giống như lũ bất ngờ bộc phát, sóng thần đột kích, đừng nói khỉ quỷ, tính cả những loài quỷ, cỏ, cây trong rừng tất đều sạn!

Hắc Hồ thủy yêu đem số quỷ đó sạn qua vẫn còn chưa xong, liền thao tác dòng nước đem chúng nó bọc lên chuyển đến trước mặt của Liễu Vũ, nói: “Tuy rằng chỉ là một ít quỷ, những bắt được đêm giao cho Âm Dương Đạo Tông vẫn có thể đổi được không ít linh tinh.”

Liễu Vũ tâm nói: “Ngươi cũng rất biết nói!” Lập tức cười tủm tỉm mà nhận lấy nhóm tiểu quỷ Hắc Hồ thủy yêu đưa qua, độ hảo cảm đối với thủy yêu phút chốc tăng lên thật cao.

Hắc Hồ thủy yêu đem quỷ vật mấy trăm mét xung quanh bắt sạch sẽ, xung quanh tức khắc liền cực yên tĩnh.

Trương Tịch Nhan thấy thanh thế này nháo đến cũng thật lớn, nâng tay áo phất một cái, cuốn theo theo hai người lập tức tới trong Quỷ Môn thành.

Liễu Vũ nhìn tòa thành trì nguy nga đồ sộ trước mặt, đốn giác Quỷ Linh thành giống như thôn nhỏ hoang vắng trong núi sâu.

Tường thành Quỷ Môn thành xây đến đỉnh đầu không thấy được tầng mây. Âm Sát khí ngưng tụ thành mây đen cuồn cuộn, rất nhiều quỷ hình thể khổng lồ, còn có thú, chim cùng những loại đang ở trong tầng mây. Tường thành thật lớn kia giống như vách đá thông thiên thẳng tắp, mặt trên mở ra rất nhiều vật kiến trúc, tầng tầng giống như những cao ốc chọc trời. Đủ loại kiểu dáng quỷ bay tới bay lui.

Trong thành, nơi nơi gieo trồng quỷ thụ, từng tọa kiến trúc nhà cửa thật lớn kéo dài thành phiến nhìn không tới cuối. Số nhà cửa này xây đến cực kỳ khí phái, chưa tới độ như hoàng cung nhưng cũng cỡ vương phủ chứ không sai sai biệt lắm, ở cửa thủ vệ nghiêm ngặt, trên đường phố cũng có rất nhiều quỷ đứng gác cũng tuần tra.

Những tuần tra quỷ chiều cao phổ biến chừng 10 mét, chúng nó cưỡi mãnh thú đồng dạng hình thể khổng lồ, còn mang theo không biết là sói hay là chó, sử dụng như cảnh khuyển. Ở trên vai của nhóm quỷ đó cùng trên tọa kỳ có rất nhiều quỷ cánh dài đi theo.

Hắc Hồ thủy yêu sao khi đi vào trong thành thì thu liễm lại Linh khí trên người, dùng ảo thuật ngụy trên chính mình thành một nữ quỷ Nhân tộc.

Liễu Vũ nhìn thấy đầy đường đều là quỷ vật mang Âm Sát khí, giống như thể chính mình trở về quê quán. Cô lập tức biến trở về bộ dáng trên người lượn lờ Âm Sát khí quyến rũ vũ mị, hỏi Trương Tịch Nhan, “Em như này có phải nhìn càng đẹp hơn không?”

Trương Tịch Nhan không tỏ ra ý kiến, hai mắt nhìn Liễu Vũ chằm chằm liền thu hồi lại tầm mắt, ngay sau đó mang theo Liễu Vũ chạy tới nơi của Lê Vị. Nàng nói cho Liễu Vũ, “Những quỷ tuần tra đó, dẫn đầu chính là quỷ tướng, ít nhất cũng là quỷ có 3000 năm đạo hạnh. Đạo hạnh ngàn năm chỉ được làm quỷ tốt, trừ phi sinh ra đã là một loại quỷ cường đại.” Nàng đang muốn giới thiệu cho Liễu Vũ nhận biết các loại quỷ, liền cảm giác được trên không ngay giữa thành trì bộc phát ra lực lượng công kích mãnh liệt. Này là Lê Vị cùng quỷ đang đánh nhau. 

B.A