Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 109




Quen tay hay việc, té ngã nhiều lần cũng rút ra được kinh nghiệm, nhưng cũng không có ích là mấy vẫn cứ tiếp tục bị ngã, nhưng dần dần khi ngã sẽ dùng Âm Sát khí nâng lấy bản thân, để không bị ngã tới mức thê thảm. Thời điểm cô bò dậy là quen thuộc nhất, nào là dán vào tường vặn thành hình chữ S không thì đưa phần lưng cọ xát vào tường để đứng lên.

Liễu Vũ phát hiện tuy rằng không thể bay được, Âm Sát khí cũng không thể phóng ra xa quá 20cm trái phải, nếu vượt qua liền bị hấp thu, nhưng nếu chỉ bao trùm bên ngoài thân thể thì vẫn liên hệ chặt chẽ, không dễ dàng bị hút đi.

Cô vừa thông suốt liền dùng Âm Sát khí nâng bản thân lên dán vào sát tường mà bay quả nhiên có thể bay lên được.

Đại trận ở đây chỉ giam cầm không thể bay cao những dán sát vào bề mặt để bay thì có thể.

Liễu Vũ lại cảm thấy bản thân như được sống lại, liền muốn ra ngoài đi đánh thi quái nhưng lại nhớ tới thần thông không thể dùng được, rồi chỉ dựa vào bay sát đất thì có ích lợi gì? Vẫn là không bằng công phu quyền cước, huống hồ tay và chân hoạt động cũng không tiện, trước sau vẫn là một cái phiền toái.

Trương Tịch Nhan bị thương thành như vậy còn muốn đi ra ngoài săn thú lấy thi đan và tìm thuốc, bản thân mình có cái lý do gì để không nỗ lực đây?

Liễu Vũ tự động viên bản thân tiếp tục luyện tập.

Cô suy xét có nên giống như trẻ con tập đi hay không, đầu tiên là tập bò trước nhưng lại tưởng tượng cảnh một đại mỹ nữ như mình lại bò trường sát đất nhìn cứ âm trầm quỷ dị khiếp người lại vì khí chất và thể diện của bản thân nên gạt bỏ ý định, chỉ có thể tiếp tục nỗ lực đừng lên vì mục đích làm cho Trương đại lão càng thêm yêu mình.

Cô nghiêng ngả lảo đảo, bò dậy, té ngã lại bò dậy rồi lại té ngã, từ bên trái phòng té ra chính đường rồi tới bên phải phòng rồi tiếp tục té lăn trở về, tới tới lui lui ngã đã không biết bao nhiêu lần, còn về tiến bộ thì cũng có mà kinh nghiệm để rơi xuống càng thêm thuần thục, nhúc nhích liền biết bản thân sẽ ngã kiểu nào bò dậy cũng rất thuần thục, dán vào vách tường bay lên liền có thể di chuyển.

Bị ngã riết cũng quen, đổi một góc độ khác để nghĩ xem như tự bản thân chơi với bản thân đi, vẫn rất vui vẻ.

Trương Tịch Nhan đã trở lại.

Nàng đã thay đổi một bộ đạo bào khác rất sạch sẽ, trên người vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt, bước đi thì không vững lắm.

Trương Tịch Nhan sợ rằng Liễu Vũ chờ lâu sẽ lo lắm cho mình, cơ hồ là một đường chạy như bay để trở về, khi về đến lại không nghe tiếng bước chân cũng như tiếng té ngã của Liễu Vũ, trong phòng cũng không thấy ai, tức khắc nóng lòng mà hô: “Liễu Vũ”, thanh âm vừa phát ra thì phát hiện trên đỉnh đầu có tầm mắt đang nhìn xuống, sợ tới mức nhanh chóng rút kiếm ra phòng ngự, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Liễu Vũ như nữ quỷ mà dán trên góc tường nhìn nàng đánh giá.

Nhà này có pháp trận, Liễu Vũ dán sát tường hơi thở cùng pháp trận hòa cùng với nhau, nếu không phải cô nhìn chằm chằm vào nàng thật khó có thể phát hiện ra cô.

Trương Tịch Nhan thầm thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm, hỏi: “Em làm như thế nào để lên tường?” Tiếng nói của nàng vừa dứt, liền thấy Liễu Vũ ở trên tường xoay một góc 180 độ, sau đó thẳng tắp mà trượt xuống tường đứng. Nhìn cảnh này, nàng thật muốn ném một lá bùa trừ tà xem Liễu Vũ như quỷ mà thu phục. Nàng muốn hỏi Liễu Vũ có muốn đi đường bình thường hay không, nhưng cái ý tưởng vừa lóe ra liền đánh mất. Nếu Liễu Vũ không muốn đi đứng bình thường thì tập luyện làm cái gì đây.

Liễu Vũ dán tường đứng lên, lại tận lực bảo trì dáng vẻ, hỏi: “Vết thương như thế nào? Ngay cả quần áo cũng thay đổi vậy.”

Trương Tịch Nhan nói: “Không có việc gì, đã cầm máu rồi.” Nàng khi nói xong liền thấy Liễu Vũ lé mắt nhìn mình, tựa hồ như muốn tận mắt thấy, nói: “Thật sự không có việc gì mà.”

Liễu Vũ dán tường ngồi xuống, hỏi: “Chị có muốn dưỡng thương ổn hơn rồi lại đi ra ngoài không? Dù sao hiện tại chúng ta cũng không gấp rời khỏi đây, nơi này có rất nhiều Âm Sát khí, hấp thu Âm Sát khí tự do trong không khí từ từ dưỡng thương cũng được.”

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, đem bàn ghế trên bảo thuyền trong giới tử thạch ra, đặt ở trong khách đường, lại lần nữa lấy ra những thứ bản thân đã thu hoạch được trong chuyến đi này. Nàng săn được mấy con thi quái lấy thi đan. Vận khí của nàng cũng khá tốt tìm được mấy loại dược liệu tốt, lại đến địa giới Dương Gian tìm những con dã thú đã tu luyện thành tinh có nội đan. Nội đan có thể cho bản thân dưỡng thương, thịt của dã thú có thể nướng cho Liễu Vũ ăn đỡ thèm. Nàng còn tìm được vũng nước do Âm Sát khí tụ thành, bên trong đại khái có lượng nước cỡ một thau tắm, nàng thu lại toàn bộ. Vì thế bị đám thi quái xem vũng nước đó là của riêng đã truy đuổi làm nàng suýt chút nữa không về được, cũng may những con  thi quái đó có đạo hạnh thấp chỉ dùng ảo trận là có thể lừa được bọn chúng.

Trương Tịch Nhan lấy mấy con dã thú đưa cho Liễu Vũ để cô dùng giới tử thạch thu chúng vào, để tránh bị Âm Sát khí ăn mòn hư hao.

Nàng đi đến một gian phòng chưa thu dọn, lấy bồn tắm ra, đem nước tụ từ Âm Sát khí đổ vào, sau đó lấy dược liệu ra dùng chân khí luyện thành nước rồi đổ vào trong, lấy một viên thi đan đưa cho Liễu Vũ số còn lại liền chuẩn bị trong lúc phao tắm sẽ luyện hóa hấp thu.

Liễu Vũ nhận một hạt châu màu đen từ Trương Tịch Nhan trên hạt châu lượn lờ sát khí còn mang theo một cổ hương vị không ổn lắm, hai mắt nhìn nhìn sau đó đem trả lại cho nàng, nói: “Chị dùng luôn đi, chờ chị dưỡng thương khỏi hẳn tới đó em muốn nhiêu thì sẽ có nhiêu.”

Trương Tịch Nhan cũng không khách khí với Liễu Vũ, lấy lại thi đan, liền đi đến bể tắm, đang muốn bày ra ảo thuật nhằm che khuất tầm mắt và cảm giác của Liễu Vũ để phao tắm, liền nghe được Liễu Vũ kêu nàng là Tịch Nhan bảo bảo.

Tiếng kêu này phát ra làm lòng nàng khẽ rung động nhè nhẹ. Phảng phất như cùng Liễu Vũ trải qua hằng ngày rồi nghe cô luôn miệng gọi mình như vậy. Nàng hơi thất thần, quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, ánh mắt dò hỏi: Có việc gì sao?

Liễu Vũ nói: “Em có thể xem chị làm như thế nào để luyện hóa hấp thu thi đan không? Em muốn học hỏi.”

Nếu Liễu Vũ kêu nàng là Trương đại lão chứ không phải là Tịch Nhan bảo bảo, Trương Tịch Nhan sẽ tin ngay. Trương Tịch Nhan hoài nghi Liễu Vũ đây là muốn xem nàng phao tắm thì có. Nàng theo bản năng mà ngắm nhìn chiếc nhẫn vừa tháo trên tay xuống, biểu tình căng thẳng, gật đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, đồng ý. Nhưng lỗ tai lại như bị thiêu, vừa đỏ vừa nóng.

Trương Tịch Nhan nỗ lực ổn định cảm xúc, đưa lưng về phía Liễu Vũ, duỗi tay mở nút thắt đạo bào.

Nàng nhớ tới hai nàng đã từng thân mật, tự nói với bản thân, Liễu Vũ muốn xem thì xem, dù sao đều đã làm đến…. Nói thì nói vậy nhưng vẫn rất thẹn thùng a, dù sao cũng đã tách nhau ra hơn 1000 năm, sớm đã không còn là đã từng, mà hiện tại Liễu Vũ lại đối với chính mình nổi lên tâm tư. Đây là Liễu Vũ muốn làm trò để nàng cởi quần áo trước mặt cho cô xem, nên nàng cảm thấy rất thẹn thùng ngoài ra còn rất biệt hữu.

Trương Tịch Nhan cỡ bỏ đai lưng, kéo nhích người tránh đi miệng vết thương, động tác dừng lại, nghĩ thầm: “Không phải là Liễu Vũ muốn xem thương thế của mình chứ?” Nàng quay đầu nhìn về hướng của Liễu Vũ, liền thấy Liễu Vũ đang nhìn nóc nhà, cố ý tránh ánh mắt đi để không làm nàng khó xử.

Nàng nghĩ thầm, muốn xem miệng vết thương thì cứ xem đi. Một chút vết thương ngoài da không đáng là gì.

Nàng gỡ nhẫn xuống cất vào trong hộp sau đó mới cởi bỏ quần áo, gấp lại cẩn thận để trên bàn nhỏ cạnh bồn tắm, bỗng nhiên cảm nhận được tầm mắt của Liễu Vũ quét trên người của mình, đồng thời nghe được tiếng hít vào rất sâu.

Nàng làm như không phát hiện, rảo bước tiến vào trong bồn tắm phao, lại lấy một viên thi đan đặt ở trong tay trực tiếp luyện hóa hấp thu.

Liễu Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào những vết thương Trương Tịch Nhan, liền bị choáng váng. Từ cánh tay tới bụng nhỏ, từ trước ngực tới phía sau lưng của Trương Tịch Nhan có rất nhiều vết thương nhìn như móng vuốt của dã thú cào ra chúng ngang dọc đan xen che kín người của nàng, những vết thương đó đã kéo da non nhìn từng vệt màu hồng hồng như những con rết bó ở trên người. Làn da vừa trắng vừa mềm thế nhưng lại mọc trên đó nhiều vết thương dữ tợn thoạt nhìn rất rợn người. Những vết thương đó có chỗ bị bị dính bụi sâu vào có một số thì nhìn thấy thương tổn tới vết xương bị nứt.

Trương Tịch Nhan chuyên chú mà hấp thu Âm Sát khí ở nước thuốc trong bồn tắm, dược tính cùng với thi đan phóng ra năng lượng, thúc đẩy miệng vết thương lành lại nhanh chóng. Nàng đối với việc bản thân chịu thương nặng như vậy nhưng một điểm cảm xúc dao động cũng không có, phảng phất như đây chỉ là những vết thương nho nhỏ không đáng kể, lại giống như bị thương thường xuyên nên tập thành thói quen.

Trong lòng Liễu Vũ thực hụt hẫng.

Cô đột nhiên không muốn dựa vào đại lão để sống qua ngày, muốn đem đại lão bảo hộ đến không chịu thêm tổn hại nào nữa. Chính mình đã tu luyện thành thần thể, cố gắng nỗ lực về sau chắc có thể giúp ít được gì đó cho Trương đại lão thì sao!

Cô dán tường, đứng lên, tiếp tục tập đi.

Thân thể của cô giữ thăng bằng không được đi cũng không xong, thử xem có thể trước đỡ lấy tường đi xem sao.

Nhưng cô đỡ tường đi cũng không xong, bước đi liền bị ngã.

Liễu Vũ có điểm bực bội, muốn từ bỏ cứ dán tường mà bay đi thôi, cô lại nhìn tới Trương Tịch Nhan đang ngồi đả tọa trị thương, hít sâu một cái cổ vũ bản thân cô lên, lại đứng lên tiếp tục luyện tập.

Hai nàng dù sao cũng phải rời khỏi nơi này, nếu bản thân vẫn không thể tự đi đứng được, chỉ có thể liên lụy đến Trương Tịch Nhan. Nếu bản thân có thể học được cân bằng lại học thêm một ít kỹ thuật chiến đấu, trong lúc Trương Tịch Nhan bị thi quái và dã thú vây đánh còn có thể giúp đỡ ít nhiều cho nàng.

Trương Tịch Nhan đem dược tìm được và thi đan săn được hấp thu xong toàn bộ, ổn định thương thế, vết thẹo bên ngoài cơ thể cũng không còn nhìn thấy được, phủ dơ, mạch máu kinh mạch bị tổn thương cũng mọc ra phần thịt mới bao bọc lại, đề phòng miệng vết thương lại vỡ ra xuất huyết, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục còn cần thêm chút thời gian. Trên người chịu thương khó mà nói, khó nhất chính là lúc trước đã tiêu hao quá nhiều Âm Sát khí, dẫn tới thân thể thiếu hụt nghiêm trọng cần một lượng Âm Sát khí thật lớn để bổ sung.

Thi đan có chỗ tốt hơn quỷ linh tinh và âm châu ở chỗ thi đan vừa chứa Âm Sát khí còn có thêm huyết nhục của thi quái, dùng nó luyện hóa hấp thu có thể bổ sung Âm Sát khí còn có thể bổ dưỡng huyết nhục trên người, nhưng đồng thời nó cũng có chỗ hại chính là tác dụng của Thi sát khí lớn hơn tác dụng của Âm Sát khí, yêu cần trong lúc hấp thu phải luyện hóa loại bỏ sạch sẽ Thi Sát khí mới có thể hấp thu, nói cách khác nếu lỡ hấp thu quá nhiều Thi Sát khí, nhẹ thì có thân thể dần chuyển hướng thành thi quái, nặng thì có thể trở nên tàn bạo khát máu.

Nếu có đan lô sau khi luyện hóa hoàn toàn mới hấp thu là hiệu quả nhất. Lấy thân thể hiện giờ của nàng, không thể căng nổi tiêu hao cần để luyện đan.

Trương Tịch Nhan từ trong bồn tắm đứng dậy, lấy nước trong ra xối sạch sẽ cặn thuốc ở trên người, bước ra khỏi bồn tắm liền cảm giác được Liễu Vũ quét mắt trên người của bản thân. Nàng dại ra hai giây, quyết định làm bộ không thèm để ý, cố gắng đạm nhiên mặc lên quần áo của mình.

Tầm mắt của Liễu Vũ ngó ngó tới lui trên người của Trương Tịch Nhan, cô định chuyển tầm mắt đi chỗ khác nhưng lại nhịn không được mà tiếp tục nhìn qua. Biết rõ cơ thể Trương Tịch Nhan hiện tại trên người còn cần thuốc yêu cầu được nghỉ ngơi, nhưng là…. Lại nhịn không được mà sinh ra một chút ít ham muốn.

Cô tự liếc nhìn về phía ngực eo mông cùng những bộ vị khác của bản thân nghĩ thầm, mình dáng người còn đẹp hơn Trương Tịch Nhan một chút, nhưng tại sao bản thân lại có loại ham muốn đó với Trương Tịch Nhan cơ chứ. Nhưng trên thực tế, cô thực sự có ham muốn với nàng, trong đầu cô bắt đầu hiện lên cảnh tượng cô đem nàng đè trên giường làm như vậy như vậy, còn có bộ dáng động tình của Trương Tịch Nhan khi như vậy như vậy. Cô lại nhớ tới lúc cô cùng Trương Tịch Nhan hôn môi cùng cảm giác khi hai người gắt gao vòng lấy thân mật ở bên nhau.

Liễu Vũ có điểm suy nghĩ bậy bạ.

Cô bỗng nhiên cảm giác được có tầm mắt dừng ở trên người của mình, quay đầu liền thấy Trương Tịch Nhan đã ăn mặc chỉnh tề, biểu tình nhìn qua có điểm quái dị, tựa hồ như đã nhìn thấu nội tâm của cô từng chút một. Cô đơn giản thừa nhận, nói: “Chị thật đẹp!”

Trương Tịch Nhan đi đến bên cạnh Liễu Vũ, muốn hôn xuống mặt của Liễu Vũ cái cái, nhưng cảm thấy thật mất mặt, nói: “Chị đi săn thi quái đây.”

Liễu Vũ kêu lên: “Người thành ra như vậy rồi còn đi?” Cũng không xem xem bản thân bị cào thành cái dạng gì.

Trương Tịch Nhan nói: “Thu thập thi đan và tìm thuốc chữa thương là một phương diện, thuật giam cầm ở nơi này đối với việc rèn luyện thân thể có chỗ tốt, thông qua chiến đấu là phương thức rèn luyện hiệu quả nhất.” Nàng nói xong, thừa dịp Liễu Vũ không chú ý, liền hôn một cái trên tai của Liễu Vũ thật nhanh, không đợi đến lúc Liễu Vũ phản ứng lại lập tức rời đi ngay.

Liễu Vũ tâm nói: “Ái chà chà, không nhìn ra tới, chị cư nhiên cũng có ham muốn đối với em a.” Cô kéo hơi lớn giọng hô: “Chị trở về sớm một chút.” Giọng nói vừa dứt, bên ngoài liền vang lên một tiếng rống của thi quái cách đó không xa.

Liễu Vũ sợ tới mức tim nhảy hụt một nhịp, tâm nói: “Không phải có thi quái vào được đi chứ?” Cô nỗ lực phân biệt và xác định vị trí của thi quái thông qua tiếng bước chân, xác định nó vẫn còn bên ngoài vòng phòng ngự mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô vuốt vuốt ngực áp xuống kinh sợ vừa rồi, nắm chặt thời gian tiếp tục tập đi. Vạn nhất vòng phòng ngự bên ngoài không chịu nổi nữa thì hai nàng có thể chạy trốn.

B.A