Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 60: Cảm Ơn Đã Cố Gắng Vì Em




Vừa nghe Taehyung nói xong, Jungkook lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lúc nhìn vào tấm ảnh treo trên tường kia, cậu cũng cơ hồ tưởng tượng ra như vậy. Không ngờ lại có thể bị anh một câu nói trúng, gò má nổi lên chút xấu hổ cúi đầu. Taehyung thấy vậy liền phì cười, trực tiếp ôm cậu ra khỏi phòng. Cũng không quên buông một câu chọc ghẹo.

"Mau cùng anh về phòng. Trong khi làm việc, ông xã muốn bà xã ngồi bên cạnh."

Nói xong lời này, không ngoài dự đoán, mặt Jungkook đỏ như cà chua chín. Lí nhí.

"Ai là bà xã của anh?!"

____

Làm việc cho đến bốn giờ chiều mới dừng lại, Jungkook không biết từ khi nào đã ngủ ngon lành ở sopha. Nhìn bộ dạng say giấc của cậu, hắn vẫn không nỡ gọi dậy. Lấy áo khoác treo trên giá của hắn đắp lên người cho cậu. Hắn lại bàn làm việc, viết một tờ giấy ghi chú dán ở cửa sau đó mới lái xe ra ngoài.

Thời điểm Taehyung trở về Jungkook cũng vừa vặn đang chuẩn bị bữa tối. Nhìn sơ qua có vẻ đã gần xong. Hắn đi lên lầu tắm rửa, sau đó cả hai cùng nhau dùng bữa. Trong bữa ăn, Jungkook có hỏi qua hắn vừa rồi đi nơi nào. Nhưng mà Taehyung có vẻ bí ẩn không muốn nói. Ngược lại còn tiếp tục chọc ghẹo cậu rằng "có phải bà xã đang muốn quản ông xã?"

Jungkook cúi xuống không nói gì nữa, đỏ mặt ăn xong bữa tối. Bảy giờ cậu ở trong bếp dọn dẹp một chút, Taehyung lên lầu làm công việc trên máy tính. Quả thực cuộc sống như hiện tại khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Giống như cái gì cũng có ở trong tay. Chỉ cần dang tay ra thì có thể ngay lập tức ôm được người yêu thương vào lòng. Cảm giác rất ấm áp nhưng lại vô cùng đơn thuần.

Jungkook dọn dẹp vài thứ ở dưới nhà xong mới lên lầu tắm rửa. Taehyung đang làm việc nên cậu cũng tạm thời không dám quấy rầy nhiều. Hắn mặc dù chưa từng nói không cho phép cậu ở bên cạnh lúc làm việc nhưng cho cùng như vậy cũng rất khó tập trung. Hiện tại cậu biết rõ Taehyung đã là chủ tịch, người điều khiển cả một công ty lớn, nên Jungkook tốt hơn vẫn nên giữ ý tứ. Huống hồ đó cũng cho là đang giúp hắn một phần đi.
Loading...


Tắm rửa xong cậu mặc đồ ngủ ngồi trên giường đọc vài cuốn sách. Còn tiện tay bật nhạc. Cửa ban công mở toang, gió khẽ lùa vào những tán hoa anh đào nở rộ, kéo chúng rơi rải rác trên lan can và cả sàn nhà. Jungkook ngồi một chỗ yên tĩnh đọc sách. Khác với khi trước, nét trưởng thành điềm đạm này thực khiến vẻ bề ngoài của cậu càng có sức hút. Ánh mắt đăm chiêu vào từng nét chữ trên trang giấy màu vàng nhợt nhạt, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo lướt trên mép giấy tạo ra vài tiếng sột soạt bắt tai. Sườn mặt tinh tế nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tao cúi xuống nên cánh môi màu hồng nhạt cũng ẩn hiện lấp ló dưới chóp mũi một cách hoàn hảo. Ánh sáng nhàn nhạt ở bên ngoài đậu nhẹ vào một bên sườn mặt, cộng hưởng thêm ánh sáng từ đèn đọc sách tỏa lên mái tóc đen bóng. Jungkook giống như một viên ngọc trai, giản đơn nhưng tỏa sáng. Thậm chí trừ bỏ ánh sáng nhân tạo thì cậu vẫn có thể tỏa sáng bởi chính những đường nét trong veo của riêng mình.

Jungkook càng trưởng thành thì vẻ đẹp cũng nhu thuận hơn. Ít đi sự tinh nghịch của thuở bé. Mà cũng vừa vặn, có phải hay không cũng chính vì bộ môn nghệ thuật mà Jungkook đam mê cũng góp một phần khiến cho cái vẻ ngoài ấy trở nên tinh tế.

An tĩnh đọc sách, di động bên cạnh vang lên lấy đi sự chuyên chú của Jungkook. Cậu nhìn vào màn hình di động, người gọi cư nhiên là Namjoon.

"Anh, em nghe.."

"Jungkook, mấy bữa rồi anh hơi bận nên không gọi cho em. Mà lễ kỉ niệm ở đó tốt cả chứ?"

"Vâng. Tốt lắm."

"Vậy khách sạn bên đó ổn không? Có tiện đi lại không? Thức ăn như thế nào? Thời tiết có lạnh lắm không?"

"Khách sạn rất gần trường bên này cho nên không có khó khăn. Mọi thứ khác đều ổn..." Jungkook ở bên miệng đột nhiên cười rộ. "Mà anh này, từ khi nào anh lại bày giọng điệu lo lắng này qua di động vậy? Không phải anh đang bắt chước mẹ đó chứ?"

Namjoon ở đầu dây bên kia cũng phì cười."Cũng gần như vậy đi. Thực ra mấy ngày nay mẹ cứ mong em. Nhưng mà sợ em chưa xong việc nên không dám liên lạc."Đáy mắt Jungkook cũng đột nhiên xuất hiện vương vấn."Vậy anh nhớ gửi lời hỏi thăm của em nữa. Nói là em sẽ mau chóng thu xếp rồi trở về.""Được anh biết rồi. Nhưng mà Kookie, em đó, cũng không cần gấp gáp quay về. Ở bên đó thêm một thời gian, anh biết đứa em của anh đang rất hạnh phúc."Jungkook có chút sửng sốt. Namjoon cư nhiên biết cậu đang ở cùng Taehyung. Cậu vốn định không nói ra bởi vì mối quan hệ trước đây giữa hai người đó diễn biến không tốt lắm. Nhưng mà Namjoon có xem qua tin tức, chắc là đã tìm hiểu không ít."Anh, quan hệ giữa anh với Taehyung liệu có thể trở lại như cũ không? Lúc trước đều tại em mới thành ra như vậy." Âm giọng Jungkook thoáng buồn rầu."Em nghĩ anh thực sự nhỏ mọn như vậy sao? Trước kia cũng là do nóng nảy, thằng nhóc đó đối xử với em quá tệ. Nhưng mà anh tìm hiểu, cảm thấy nó gần đây vì em hết lòng như vậy, anh thực ra cũng không bài xích nữa.""Taehyung vì em? Anh ấy đã làm gì?"Namjoon chỉ khẽ bật cười. Sau đó cái gì mình biết cũng từ từ kể cho Jungkook nghe tất cả. Sau cuộc nói chuyện, Jungkook đặt di động xuống bên cạnh, tiêu cự khẽ rơi vào trầm tư. Đến chín giờ tối Taehyung làm việc xong mới trở lại phòng cậu. Từ cửa phòng đi vào hắn đã đeo nét mặt có chút mệt mỏi. Nhìn thấy Jungkook ngồi ở trên giường, khóe miệng hắn khẽ cong lên, lập tức đi đến vùi đầu vào lòng cậu."Bà xã thơm quá."Jungkook lại không nhịn được đỏ mặt, lấy sách che mặt lại, khẽ trách móc."Anh lại như vậy!"Taehyung cười cười cưng chiều đem quyển sách đặt gọn ở trên bàn bên cạnh, sau đó an nhàn nằm ở trên đùi cậu nhắm mắt mệt mỏi. Hắn cầm tay cậu một chút rồi nói."Em thử sờ vào trán anh rồi nói xem có phải anh bị sốt không?"Nghe Taehyung nói vậy cậu liền nghe theo. Đặt tay sờ sờ trán hắn, quả thực đúng là có hơi âm ấm. Hình như sốt nhẹ.
"Anh thực sự bị sốt này."Taehyung gật đầu. Hắn nhìn cậu."Anh đã biết từ sớm.""Làm sao anh biết?" Jungkook ngơ ngác. Bất giác Taehyung chỉ tay về phía bức tường đối diện bọn họ, nói."Chẳng phải sáng nay chúng ta đứng cuồng nhiệt ở đó sao?"Cậu vừa vặn nhớ ra tình hình lúc sáng, lập tức dùng tay che miệng."Em xin lỗi. Em quên mất."Hắn cười đến nhu thuận gỡ bàn tay che miệng của cậu xuống, lại hôn hôn vào đầu ngón tay trắng trẻo."Không cần xin lỗi. Kookie của anh đáng yêu nhất nên vi rút bệnh của em cũng đáng yêu. Anh thích chúng."Cậu oán giận đánh vào bả vai hắn một cái nhẹ tênh."Anh nói bừa cái gì chứ? Anh mau về phòng của anh. Không nên ở lại đây."Nghe cậu nói vậy, hắn hơn nữa còn ôm lấy cậu càng chặt."Kookie nên chăm sóc cho anh mới phải.""Ngày mai em dậy sớm nấu cháo cho anh.""Nhưng anh muốn khỏi bệnh ngay bây giờ."Taehyung ngồi bật dậy cùng cậu kì kèo hơn nửa buổi. Cuối cùng Jungkook là người chịu thua trước. "Vậy anh muốn em làm gì?"Taehyung tiến đến quỳ gối ở phía trước cậu, dùng tay nâng mặt cậu lên đối diện với ánh mắt có chút rạo rực của mình."Nghe nói vận động đổ mồ hôi sẽ khỏi bệnh.""Anh..." Jungkook dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn. Còn chưa kịp nói tiếp đã bị hắn chóc một cái hôn vào miệng. Sau đó còn chưa kịp định thần đã bị hắn kéo nằm hẳn xuống giường. Cả cơ thể bị hắn mạnh mẽ hôn lên đến lộn xộn đầu óc. Vạt áo ngủ bị vén lên cao để lộ hai điểm nhạy cảm màu anh đào. Mà thời điểm này, chính là hắn đang cuồng nhiệt dùng lưỡi vẽ loạn trên ngực cậu. Jungkook thở dốc phát ra vài thanh âm không rõ trong cuống họng. Trong khi bàn tay cậu đặt ở trên mái tóc hơi nâu của hắn, cơ hồ không còn đủ lực để cự tuyệt."Làm như vậy... không thể hết bệnh."Taehyung khẽ mỉm cười không đáp lại, nụ hôn bắt đầu kéo dần xuống phía dưới khiến Jungkook càng lúc càng mê loạn. Nhất thời không thể nói ra cái gì hoàn chỉnh nữa. Taehyung ở trên người cậu không ngừng hôn hôn, hơn nữa còn mút mát chỗ da non báo hại cậu rên rỉ đến đỏ mặt. Hắn càng quấy nháo ở trên người cậu thì những dấu hôn ngân tím tím hồng hồng lại mờ ám xuất hiện. Trên cổ cũng có, xương quai xanh cũng có, kể cả thắt lưng và bắp đùi. Cả hai thân thể mau chóng thoát y, trần trụi quấn lấy nhau. Jungkook đưa tay tắt đèn đọc sách, vốn nghĩ sẽ bớt xấu hổ một chút. Nào ngờ ánh sáng từ ban công hắt vào bên trong, mơ hồ ẩn hiện tiếng động chạm da thịt, tiếng mút mát ướt át lại càng khiến không khí ái muội hơn.Lâu lắm rồi từ lần cuối cùng là làm với Taehyung, cậu không có tiếp xúc thân mật với ai khác. Vậy nên bây giờ đột nhiên sinh ra cảm giác thẹn chín mặt.Cả cơ thể Jungkook nóng lên, cơ hồ còn đỏ ửng. Qua chút ánh sáng mập mờ, Taehyung cảm thấy da thịt dưới bàn tay mình hồng hào kì lạ, lúc này mới cười cười hôn môi trấn an người nhỏ hơn.Sau đó bởi vì dịu dàng từ hắn, Jungkook cũng không còn cảm giác thẹn nữa. Hơn thế còn cảm nhận được một đợt cuộn thắt truyền từ dưới hạ thân. Hắn chạm vào tính khí của cậu, động tác đều đặn vuốt ve, chẳng mấy chốc đã đem cậu tới cao trào. Jungkook bị đặt nằm úp sấp, thở dốc nhắm mắt. Một lúc sau mới cảm nhận vật nóng ấm thô to từ bên dưới tiến vào thân thể. Tối hôm đó cứ thế từ đau đớn mà đạt tới đỉnh điểm khoái hoạt. Taehyung cao trào bắn ra ở bên trong cậu hai lần. Tiếp đó mới mang cậu vào phòng tắm tẩy rửa.Sau khi tắm xong, cậu khoác một chiếc áo choàng tắm lên người, tùy tiện ngồi trên giường để hắn ôm vào. Lưng dựa vào ngực trần của Taehyung cơ hồ vẫn còn cảm giác nóng bỏng. Hai tay Taehyung vòng qua thắt lưng cậu nắm lấy hai tay Jungkook đặt ở phía trước, cằm cũng tựa lên vai cậu."Em có chuyện gì sao?" Taehyung ân cần nhìn một bên sườn mặt an tĩnh của Jungkook, khe khẽ hỏi. Kì thực từ lúc ở trong phòng tắm đã thấy cậu im lặng một cách kì lạ.Được hắn hỏi tới, Jungkook bấy giờ mới chậm rãi xoay người. Cậu ngồi lên đùi, mặt đối mặt với Taehyung. Cậu vươn tay chạm vào một bên bả vai của hắn, ở đầu ngón tay cảm nhận được một vết gì đó gồ lên."Vết sẹo này trước đây không có, phải không? Thời gian em không ở đây đã xảy ra chuyện gì? Sao anh không kể cho em." Jungkook nhìn hắn, trong lòng chất chứa nhiều lo lắng. Còn có khi nãy Namjoon có nói qua di động về việc của Taehyung, nó lại càng khiến cậu cảm thấy bàng hoàng hơn. Những việc như vậy, làm sao hắn lại có khả năng chịu đựng một mình."Không sao. Anh chỉ là vô ý bị ngã."Nhìn chằm chằm vào nụ cười lảng tránh của hắn, Jungkook đột nhiên không kìm được bản thân mình. Sống mũi có chút gì đó cay xè, mà lời nói ra ở cổ họng cũng nghèn nghẹn."Suýt chút nữa em đã để mất anh mà bản thân lại không hề hay biết. Cảm ơn đã cố gắng vì em."Jungkook vùi mặt vào bả vai hắn. Trong lồng ngực nổi lên lo sợ đến run rẩy. Không biết thì mặc sức mà vô tư vô lo. Nhưng một khi đã biết rõ, cõi lòng cũng từ đó đau đớn đến cùng tận. Cũng giống như cứ nghĩ sẽ không yêu nữa. Thế mà chỉ cần một chút ngọt ngào, một chút rung động, vài câu tình tứ và vài cái ôm hôn thì mới biết, trong lòng thực ra tình cảm vẫn chưa hề một khắc nguôi ngoai.