Kim Taehyung sang Anh du học, những đêm đầu tiên khi đặt chân đến nơi đất khách, tâm tư hắn vẫn chưa thể nguôi ngoai. Hắn nhớ Jungkookie của hắn. Nhớ vô cùng. Ngày hắn ra sân bay, người mà hắn chờ luôn là cậu. Dù cho hắn biết rõ lí do vì sao cậu không tới. Còn biết rất rõ cậu sẽ không thể tới nhưng hắn vẫn cứ chờ. Để rồi chỉ có thể mang một nỗi thất thần lên máy bay. Máy bay cất cánh, mang theo lòng hắn cũng trống rỗng.
Từ lâu lắm rồi Taehyung đã biết được tình cảm mà hắn đối với Jungkook. Hắn yêu cậu nhóc đôi khi lặng lẽ mà đôi khi ngỗ nghịch của hắn. Yêu cái vẻ ngoài đơn thuần nhẹ nhàng. Yêu cả những tiếng dạ vâng hiểu chuyện của cậu. Nhiều lần lắm hắn không đếm xuể, hắn đã phải kiềm chế bản thân không bước đến nâng niu khuôn mặt mềm mại bầu bĩnh, rồi hôn lên từng đường nét đơn thuần, trán, đôi mắt có hàng mi dài, hôn lên chóp mũi, hôn lên má, lên môi anh đào kia nữa. Thật khó khăn. Nhưng Taehyung thích khi được ở bên Jungkook. Ở cậu luôn có cảm giác rất nhẹ nhàng, đủ để hắn thấy cuộc sống thật bình yên. Mà khi xa cậu, sự bình yên ấy cũng thực sự mất đi. Ba ngày, một tuần, rồi hai tháng ba tháng, nỗi nhớ đơn thuần ấy rốt cuộc cũng trở nên khó chống chế hơn. Đến nỗi hắn đã bắt đầu có thói quen uống rượu.
Một ngày nọ, Jimin đến Anh thăm hắn, cả hai cùng đi uống một bữa. Jimin kể cho hắn nghe nhiều về Jungkook khiến hắn thật sự chấn động. Jungkookie nhỏ bé của hắn đáng thương như vậy, hắn chỉ muốn quay về để bảo bọc cậu. Nhưng rồi tiềm thức lại dẫn dắt hắn nghĩ đến một việc to lớn, xa xôi hơn...
"Taehyung, tại sao cậu không sớm một chút tỏ tình với Jungkook? Nếu vậy em ấy sẽ ở đó chờ cậu."
Taehyung chỉ bật cười.
Loading...
"Kookie vẫn còn trẻ, có thể còn chưa nhận thức rõ ràng tình cảm của mình. Tớ không muốn tớ nói ra sẽ khiến em ấy có cảm giác bị ràng buộc khó xử. Tớ ở đây học tập, nếu khi trở về Jungkook vẫn chưa có người khác thì tớ nhất định sẽ là người khiến em ấy hạnh phúc."
Năm đó hắn đã nói vậy. Thế mà...
Một năm sau, vào buổi tối khi Taehyung trên đường lái xe về kí túc sau buổi tập huấn, tại thời điểm dừng đèn đỏ ở giao lộ, một chiếc xe lớn đã mất thắng xông vào hàng xe hơi đang dừng đèn đỏ ở phía trước. Cú va chạm rất mạnh, từng chiếc xe hơi nối đuôi nhau mà đâm vào chiếc xe ở phía trước tạo nên vụ tai nạn liên hoàn. Có chiếc bị lật, cũng có chiếc bị hất ra xa. Kính chắn gió xe hắn bị vỡ vụn, chiếc xe bị hất đi đâm vào những xe khác. Hiện trường sau vụ tai nạn chẳng khác gì một đống sắt hỗn độn. Hai chiếc xe khác đâm vào nhau, nổ lớn khiến Luân Đôn ngày đó kinh hoàng.
Kim Taehyung được chuyển tới bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Não bị chấn thương, các vết cắt do kính vỡ đâm vào tay và trên người khiến cơ thể mất máu quá nhiều. Trong tiềm thức, ánh sáng của bệnh viện, Taehyung khẽ đau đớn.
"Kookie, yên tâm nhé, anh sẽ ổn..."
-----***-----
Quay về thực tại, những ngày tháng đó, vui vẻ, đau buồn đều nằm gọn trong kí ức của Kim Taehyung. Tai nạn xảy ra ở Seoul, hắn được chuyển tới bệnh viện. Ông bà Kim là người biết trước tiên do bệnh viện thông báo trực tiếp. Sau đó Jimin cùng Jiyoon cũng lần lượt chạy tới bệnh viện. Bản tin thời sự đưa tin rất nhiều về vụ tai nạn, mà hơn hết bởi vì nạn nhân trong vụ đó là Kim Taehyung, người thừa kế của Kim gia. Xem lại cảnh được camera giao thông ghi lại, ai cũng cảm thấy tiếc thương. Cũng trách người tài xế xe tải. Nhưng chỉ vài tiếng sau khi Taehyung và người tài xế kia được đưa vào cấp cứu thì người tài xế kia qua đời. Trong khi đó Taehyung còn chưa phẫu thuật xong. Bà Kim lo lắng đến ngất xỉu phải chuyển đến phòng điều dưỡng. Jiyoon cũng phải đi theo để chăm sóc cho bà. Jimin ngồi trên băng ghế của bệnh viện, y bần thần nhìn xuống đất, nhất thời không thể suy nghĩ được gì ngoài lo lắng cho tình hình của Taehyung. Cũng giống như y, ông Kim cũng khó lòng giấu nổi hoảng hốt. Ở dưới cổng bệnh viện, phóng viên từ lúc nào đã đứng đông nghẹt khiến buổi tối ở đây trở nên thật ồn ào.
Mấy tiếng sau, bác sĩ phẫu thuật chính cho Taehyung bước ra."Bác sĩ, con trai tôi, tình hình của nó như thế nào?""Bác sĩ, Taehyung cậu ấy sao rồi?"Bác sĩ chỉ thở dài rồi lắc đầu."Tình hình của cậu Kim rất xấu. Mặc dù phẫu thuật thành công, qua được nguy kịch nhưng các bộ phận nội tạng đều bị chấn động, chân trái và tay trái bị thương rất nghiêm trọng cho nên có thể sẽ dẫn đến liệt.""Sao chứ?" Jimin nhất thời khó chấp nhận được. Ông Kim lặng lẽ cúi đầu, chỉ dựa vào chiếc gậy mà trụ vững. Hốc mắt ông đau buồn hoen đỏ.Kim Taehyung sau đó được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Ông Kim đã nhờ viện trưởng điều bác sĩ và các y tá giỏi nhất đến chăm sóc cho Taehyung. Nhưng có điều, dù cho bác sĩ hoặc y tá có giỏi đến đâu thì việc hắn có tỉnh lại hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân hắn. Người ngoài không thể can thiệp.Buổi sáng, bà Kim cùng Jiyoon đã có mặt tại phòng chăm sóc Taehyung. Bà Kim vừa hồi phục tinh thần liền muốn đến xem con trai. Bà thực sự không nghĩ mọi chuyện lại đi đến nước này.Nắm lấy bàn tay chi chít các ống truyền nước của hắn, bà không khỏi đau lòng. Jiyoon ngồi bên cạnh, cũng là con gái, tâm trạng cô cũng dễ dàng bị tác động. Mấy giờ đồng hồ qua, không có giây nào cô không tự trách mình. Lúc nói hắn đi tìm Jungkook, quả thực cô không hề tưởng tượng được sẽ có chuyện không hay. Bây giờ Taehyung chìm vào hôn mê sâu, đến cả thời gian tỉnh lại cũng thực sự mơ hồ.Khoảng thời gian sau đó, báo chí từ chấn động về vụ tai nạn cũng dần im ắng hẳn. Phòng bệnh ngày ngày đều có người đến túc trực, mà hơn hết mọi người đều hay trò chuyện với hắn, mong rằng trong tiềm thức hắn sẽ nghe được mà tỉnh lại. Nhưng khoảng thời gian này thực sự đã quá dài rồi... Nó dài đến nỗi mọi người đã bắt đầu lo sợ rằng sự trở lại của Taehyung sẽ là không bao giờ nữa.Bác sĩ sau khi đo huyết áp và nhịp tim xong, ánh mắt nặng nề lại chồng chất thêm nặng nề. Ông nhìn vào sổ ghi chép bệnh án, trầm mặc nói."Hiện tại đã là tháng thứ bảy kể từ ngày bệnh viện tiếp nhận ca của Kim thiếu. Trong bệnh án ghi chép rất kĩ nhưng các thông số đều có xu hướng giảm. Sức khỏe của cậu Kim đã bắt đầu suy yếu. Tình hình hiện tại, nếu như trong vòng hai tuần nữa cậu ấy không tỉnh lại, người nhà cũng nên chuẩn bị tinh thần."Bà Kim vừa nghe xong liền ôm lấy cánh tay hắn bắt đầu khóc. Quá ngắn, chỉ có hai tuần thì làm sao đủ thời gian để cho con bà tỉnh lại. Kim gia không thể mất đi đứa con duy nhất, huống hồ, thân làm cha mẹ, ông bà Kim còn chưa thực sự được chứng kiến cái ngày mà hắn hạnh phúc. Vậy sao có thể nói mất là mất được.Bà Kim vừa khóc vừa nhìn khuôn mặt vốn không huyết sắc của Taehyung mà nói."Taehyungie à, con trai, con không được rời bỏ ba mẹ. Đứa trẻ ngày nào đã nói sẽ chăm sóc cho hai chúng ta khi về già đâu rồi, sao còn không mau làm? Taehyungie, mẹ biết con đang chờ thằng bé Jungkook đến, thời gian qua chúng ta vẫn thay con đi tìm tung tích của nó. Nhưng Taehyung, trước hết con có thể vì ba mẹ mà tỉnh lại hay không?"Nước mắt của bà Kim chực trào, sau đó rơi ướt đẫm lấy chiếc khăn tay. Xung quanh, ông Kim, Jimin, Jiyoon đều có mặt đông đủ. Nhưng chỉ vì nghẹn ngào nên không thể lên tiếng. Jiyoon quay mặt về phía cửa sổ, khẽ giấu đi nước mắt mặn chát không ngừng rơi. Cảnh tượng này, cô thực không thể chứng kiến thêm nữa. Bảy tháng, nói dài là thế, nhưng nếu thực sự mất đi Taehyung thì đó là điều mà mọi người mãi mãi không thể thích nghi.Ông Kim cùng Park Jimin quả thực lúc này đều có chung một tầng suy nghĩ. Mấy tháng qua cả hai đều đã nỗ lực tìm kiếm Jungkook nhưng đành vô lực trì trệ. Chỉ có một mình Taehyung biết chính xác Jungkook đang ở đâu. Ngoài ra di động của Jungkook, ngày đó xảy ra tai nạn cũng đã hư hỏng hoàn toàn, địa chỉ của Lee Yeon cũng không còn. Cả thế giới này bao la như vậy, Jungkook chỉ là một con người nhỏ bé, việc tìm được cậu mơ hồ giống như tìm thấy nước trên sa mạc. Ông Kim chìm vào nỗi đau buồn thầm kín của một người cha. Park Jimin cũng đồng thời rơi vào mớ cảm xúc thất bại triệt để.Một tuần sau, tình trạng của Taehyung không có tiến triển nên đã được chuyển về nhà riêng. Như một hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng, Jiyoon quyết định để những ngày tháng còn lại, hắn được nằm ở nơi hắn yêu và từng có người mà hắn yêu. Căn phòng màu xanh lam, có ai mà tưởng tượng nổi một ngày nào đó Kim Taehyung sẽ nằm đây để chờ những thời khắc cuối cùng của số mệnh.Từ khi hắn được chuyển về nhà, bên cạnh lúc nào cũng có một y tá một bác sĩ túc trực. Ông bà Kim cũng chuyển đến tạm sống ở đây. Cả Jimin, sau khi giải quyết xong việc ở công ty thì chiều nào y cũng tới.Chỉ còn có vài ngày nữa, mọi người cũng chỉ biết im lặng và chờ đợi. Phép màu liệu có xảy ra?Jiyoon suốt cả ngày đều ở cạnh giường theo dõi tình hình của hắn. Cô ngẫu nhiên tìm được vài chiếc đĩa phát nhạc, tiện tay bật chúng lên. Gian phòng phủ đầy không khí mát mẻ, tràn ngập sắc xanh và màu hồng của cây anh đào trước ban công, cả thanh âm du dương của violin, bất chợt trầm lặng, cũng bất chợt cao chót vót.Tiềm thức của Taehyung là một khoảng không màu trắng. Chúng nhạt nhòa và kéo dài vô tận. Hắn cứ mãi đi rồi quay trở về điểm xuất phát. Mỗi ngày hắn đều chạy loạn trong tiềm thức chỉ để tìm cho mình một lối ra. Cho đến một hôm, khoảng không màu trắng xuất hiện tiếng nhạc êm đềm. Kim Taehyung nhận ra tiếng nhạc đó. Nó khiến tâm tư hắn rạo rực. Trong khoảng không màu trắng bỗng nhiên xuất hiện một con đường dài. Con đường không phải màu trắng nữa... Thay vào đó, con đường được lấp đầy bằng những kí ức của hắn. Hắn còn ba mẹ, còn bạn bè và còn cả người mà hắn yêu thương cả đời. Nợ, hắn còn nợ cuộc sống của chính mình nhiều lắm, thế nên bằng mọi cách hắn phải quay trở lại.Đi men theo dòng chảy của kí ức, con đường với đầy gam màu tâm trạng. Kim Taehyung có cảm giác như đang bị rơi vào một điểm tới nào đó. Nhắm mắt. Rơi mãi. Cho đến khi mở mắt ra, đuôi mắt khẽ nheo lại, toàn thân vô lực nhẹ tênh, hắn đột nhiên nhìn thấy tia sáng của mặt trời.."B... bác sĩ, Taehyung..." Jiyoon hoảng hốt nhất thời không thể nói hoàn chỉnh. "Bác Kim, Jimin, tỉnh rồi.... Taehyung cậu ấy tỉnh lại rồi!"