Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 23: One Night Destiny




Trở lại phòng, Taehyung để Jungkook nằm trên giường, cậu không có ngất, chỉ là vì khó chịu trong thân thể nên mơ hồ nằm im. Còn có cũng rất khó thở. Taehyung lấy thuốc, lấy nước xong rất nhanh liền quay lại. Nét mặt toát lên nỗi lo lắng hiếm hoi, trước nay chưa từng thể hiện đối với bất kì ai.

"Tôi đỡ cậu dậy uống thuốc."

Nói rồi hắn luồng tay ra sau gáy nâng thân trên Jungkook tựa vào gối đã được kê cao, sau đó đưa cậu cốc nước ấm còn số thuốc dị ứng thì để trên lòng bàn tay mình.

"Từ từ uống."

Jungkook cầm lấy viên thuốc, từng viên lần lượt nuốt vào. Mặc dù cơ thể đang có chút bất tiện thế nhưng bấy nhiêu đó cũng không thể làm Jungkook thôi không để ý đến biểu hiện cùng hành động của Taehyung. Có một cái gì đó ngọt ngào, ấm áp mà thân quen. Thứ xúc cảm ấy dễ chịu đến nỗi chí ít thuốc cũng chẳng còn vị đắng nghét, lồng ngực cũng chẳng đau nữa.

Uống thuốc xong, hắn lại giục cậu ngủ sớm. Nhưng mà Jungkook một chút cũng không muốn. Cậu sợ, sợ giấc ngủ của chính mình. Đã bao nhiêu lần rồi, đến cả bản thân cậu cũng không thể nhớ nổi. Bao nhiêu lần cậu tự đánh mất nhiều thứ sau giấc ngủ? Jungkook sợ khi tỉnh dậy rồi, Taehyung đối với cậu sẽ không nhẹ nhàng, ôn nhu như lúc này nữa. Cậu chỉ là muốn được chìm đắm trong xúc cảm ấm áp này thêm một chút thôi. Chí ít, nó khiến cậu thôi không nhớ đến Taehyung của ngày trước nhiều thật nhiều.

"Sao thế? Sao không ngủ? Nhìn đi đâu vậy?" Hắn giơ tay ra trước mặt Jungkook, ánh mắt kèm theo lo lắng.

Jungkook lúc này quay sang nhìn hắn, có nét man mác buồn. Không phải mơ màng, chỉ là đang suy nghĩ. Sau đó khẽ lắc đầu.
Loading...

"Lúc này hẵng còn sớm. Một lát nữa tôi ngủ. Có được không?"

Dứt lời, hai cặp mắt chạm nhau. Không biết từ bao giờ, Kim Taehyung chợt nhận ra đôi mắt kia lại đẹp đến vậy. Dù cho yếu ớt, dù cho nó chẳng lấp lánh tỏa dương quang như mặt trời thế nhưng nó trong veo, phẳng lặng và yên bình biết bao...

Hắn thở dài một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống chỗ giường bên cạnh.

"Tại sao lại muốn thức?"

Jungkook khẽ ậm ờ không biết phải nói như thế nào. Taehyung đối với cậu trước nay đều chỉ có chấp thuận hoặc không. Lần đầu tiên cậu nói rằng muốn làm việc gì đó và hắn đã hỏi lí do.

"Ngài... quan tâm tôi sao?"

Taehyung chợt khựng người. Hẳn là vì bất ngờ. Hắn làm sao mà biết rõ được? Một chuỗi hành động vừa rồi là vô thức hay là vì cái quan tâm đặc biệt nào đó mà hắn từ lâu đã đặt vào người nhỏ hơn? Chẳng một ai hiểu được bởi vì đến hắn cũng không thể biết được chính xác bản thân mình đang nghĩ gì.

"Hỏi vậy là sao chứ? Tôi cũng đâu phải người xấu. Tôi không được hỏi à?"

Jungkook vội vã lắc đầu. Tất nhiên là không. Đối với cậu, nếu cứ mãi như thế thì thực tốt. Ngàn vạn lần tốt."Thật ra..." Taehyung bỗng tựa người vào thành giường, trầm ngâm. "Đôi lúc tôi cũng tự cảm thấy bản thân rất quá đáng đối với cậu."Jungkook ngồi bên cạnh vội vàng cự tuyệt."Không có. Ngài...""Thôi được rồi." Hắn chặn đứng câu cự tuyệt của Jungkook. "Tôi làm nên tôi biết mình quá đáng ở đâu. Kì thực trước giờ tôi không phải là người như thế. Nhưng không hiểu tại sao có những lúc tôi lại cảm thấy rất kì quái. Đôi lúc đột nhiên có những loại cảm xúc gì đó mà tôi không thể hiểu được. Thế nên chúng khiến tôi tức giận. Thực xin lỗi vì tôi trút nó lên cậu."Jungkook ngồi yên như không nghe hắn giải bày. Trước đây có nghĩ cậu cũng chưa hề nghĩ đến có lúc Taehyung sẽ chia sẻ điều gì đó với mình. Những việc xảy ra lúc trước, cậu giận chứ, trách chứ, bởi vì Jungkook cũng chỉ là một người vô cùng bình thường, biết vui biết buồn biết thương tổn. Thế nhưng nghe Taehyung vừa nói ra mọi thứ cậu nhẹ nhõm lắm. Hai chữ xin lỗi, quá đơn giản thế nhưng có phải hay không vị trí của cậu trong hắn đã từng bước đổi dời? Hay nói ngắn gọn hơn, Taehyung đã chấp nhận sự có mặt của cậu bên mình?***Buổi sáng hôm sau, Jungkook loay hoay trong nhà khi Taehyung đã ra ngoài. Lần này hắn không mang cậu theo vì vừa khỏi dị ứng nên vẫn cần tránh gió trời. Không biết thế nào, sáng nay lúc cậu dậy thì Taehyung đã đi ra ngoài, sau khi ăn sáng xong mới phát hiện trên bàn có rất nhiều tạp chí. Toàn bộ đều là về ballet. Còn có vài chiếc đĩa nhạc kịch cùng máy phát nhạc bên cạnh tivi. Hôm qua rõ ràng chúng không có ở đây.Đang lúc khó hiểu xem tới xem lui mấy thứ mà chính mình rất thích, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên. Jungkook nghĩ Taehyung đã về mới vội chạy ra. Lúc đó mới phát hiện không phải. Là Namjoon."A... chào. Jungkook đúng chứ?" Namjoon đứng trước cửa vẫy tay vui vẻ.Jungkook hoảng loạn một chút. Chỉ gật đầu đáp lễ. Cậu trước giờ đều sống hướng nội nên thực ra rất nhát người lạ."Anh vào trong được chứ?"Namjoon đề nghị. Thế nhưng chỉ nhận được duy nhất ánh mắt khó hiểu của Jungkook."Taehyung ngài ấy... à thật ra anh ấy không có trong phòng."Namjoon lại một lần nữa cười xòa xua tay.
"Không. Taehyung nhờ anh đến đây mang theo bữa trưa cùng thuốc bổ cho em. Sẵn tiện anh lấy vài giấy tờ đem đến cho thằng nhóc ấy."Nghe được câu Taehyung nhờ, Jungkook đành buông lỏng do dự mở cửa mời khách vào.Trong khi Jungkook ngồi ăn trái cây cùng miếng bánh ngọt, Namjoon ở một bên vừa lục lọi tìm kiếm gì đó vừa để mắt đến Jungkook. Thế nhưng động tác thản nhiên ấy, không giống như là đang bận bịu tìm đồ một chút nào. Cả hai có nói về một vài thứ nhưng chung quy cũng chỉ là một người hỏi một người trả lời. Cho đến khi Namjoon bước ra từ phòng để giấy tờ làm việc của Taehyung thì Jungkook đã dùng xong bữa nhẹ, uống xong thứ thuốc bổ kia và lịm đi ngay tại chỗ.Namjoon tiến đến, dùng tay nâng khuôn mặt tinh tế đang cúi gằm của Jungkook lên, nhìn chằm chằm một lúc thật lâu._____Giữa trưa tại sân golf, Taehyung đang thảnh thơi tán ngẫu cùng Hwang Jiyoon thì Namjoon quay lại. Hắn nhìn đồng hồ trên tay một chút, sau đó nói với Namjoon."Sao giờ này anh mới quay lại? Sắp đến bữa trưa rồi."Namjoon chỉ cười xòa."Vô tình gặp người quen nên nói chuyện hơi lâu. Hiện tại cùng đi ăn trưa chứ?"Jiyoon đương nhiên phóng khoáng đồng tình. Thế nhưng Taehyung lại lịch sự từ chối bảo là có việc bận nên hai người cứ thong thả đi ăn. Cuối cùng chia tay nhau ở đó, Taehyung cầm theo áo khoác thể thao trở về phòng.Lúc bước vào, chỉ thấy đầu tiên Jungkook ngồi ở sopha với bộ dạng vừa mới ngủ dậy. Khuôn mặt ngơ ngác đến tội nghiệp. Hắn lại không kìm được, treo áo khoác lên giá sau đó tiến lại sopha."Sao lại nằm ở đây ngủ?""Tôi..." Jungkook xoa xoa tóc nhìn xung quanh. Kì thực cũng không hiểu tại sao chính mình nằm ngủ ở đây. Vậy còn Namjoon? Bữa trưa? Thuốc bổ? Chúng biến đi đâu cả rồi?"Trưa rồi. Có muốn ăn gì không? Hay là tôi đưa cậu đi ăn?"Vừa nghe câu hỏi này, Jungkook lập tức giật thót trong lòng. Hai mắt chăm chăm mở to nhìn người trước mặt. Hai đầu lông mày thanh tú nhíu chặt.Jungkook chắc chắn vừa nãy Namjoon đã đến. Còn mang theo cả bữa trưa và thuốc bổ mà Taehyung nhờ vả. Vậy tại sao hiện tại hắn lại hỏi cậu như thể hắn chẳng biết gì về việc Namjoon đã đến đây? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng, Jungkook vẫn quyết định không nói cho hắn nghe việc kì quái này. Có lẽ nên để sau khi đã tìm hiểu kĩ.Lúc đó mới lắc đầu."Vừa nãy nhân viên khách sạn đã mang bữa trưa lên rồi. Tôi ăn xong cũng đã uống thuốc."Nghe xong Taehyung hài lòng gật đầu.____Chiều đó, Jungkook được đi dự dạ hội thường diễn ra một tuần một lần ở hội trường phía Đông resort. Jungkook được diện vest rất đẹp, đi cùng Taehyung đến dạ tiệc tất nhiên được tính là một đôi. Cái đó thực khiến cậu hạnh phúc tận trời.Dạ hội thường nhận được rất nhiều sự quan tâm của khách đến resort bởi vì nó luôn mang đến cảm giác mới mẻ. Tối nay, mỗi người vào cửa sẽ được phát một chiếc mặt nạ và chủ đề của dạ tiệc chính là 1.9.Destiny, đêm mà cả hai con người xa lạ sẽ cùng nhau tạo nên một định mệnh ngắn ngủi.Khoác tay vào cửa, Taehyung cùng cậu lập tức bị tách ra hai phía. Sau đó phải đeo mặt nạ, khoác áo choàng che đi trang phục của mình và nhập vào đám đông ở bên trong.Jungkook bị xô đẩy qua lại giữa dòng người, trong lòng cũng xuất hiện một trận xô bồ hỗn loạn. Trước mắt có rất nhiều người, ai cũng đeo những chiếc mặt nạ khác nhau, đủ màu đủ kiểu. Cậu không biết phải làm như thế nào. Chỉ mong nếu như may mắn, cậu sẽ gặp trúng Taehyung.Luật chơi tối nay, ở sàn khiêu vũ, mỗi người đều được tự do kết hợp bạn nhảy. Khi tiếng nhạc kết thúc, người đang nhảy cùng sẽ chính là bạn nhảy tối nay của nhau. Nếu có thể tìm trúng người ban đầu cùng đi sẽ có phần thưởng. Nếu không, cả hai người xa lạ sẽ được làm bạn nhảy của nhau, xem như là gặp được một định mệnh mới.Jungkook thực lo lắng. Cậu không muốn tạo nên định mệnh gì gì đó với người khác, cũng không muốn nhìn thấy Taehyung nhảy cùng bất cứ ai. Thế nhưng cậu bất lực bởi vì không thể tìm được Taehyung.Mải mê suy nghĩ, tiếng nhạc đột ngột vang lên, báo hiệu trò chơi bắt đầu. Những người xung quanh bắt đầu nhảy nhót cùng nhau. Các cặp đôi đều nhanh chóng đổi hết người này sang người khác, mong rằng sẽ tìm được ai đó ưng ý qua vóc người hoặc cảm tính của chính mình chẳng hạn.Jungkook ngay lập tức bị kéo vào khúc khiêu vũ. Khi mà đầu óc hoảng loạn chẳng biết xoay sở ra sao thì các điệu nhảy bên cạnh chẳng khác gì biến cậu ở thành trái bóng để mọi người ném cho nhau. Hai chân mang giày tây luống cuống đạp phải chân người này, rồi lại giẫm lên váy người nọ. May rằng khúc nhạc đang vang lên và mọi người chắc là không để bụng đến. Jungkook suýt thì chết ngộp trong đám đông. Cậu vốn dĩ là con người của nghệ thuật, ca hát nhảy múa đều không thể gây nên khó dễ, thế nhưng với loại tình huống này chưa gặp qua bao giờ. Huống hồ hiện tại cậu chính là đang muốn tìm người, không phải muốn khiêu vũ.Tiếng nhạc gần kết thúc và ai nấy đều nhanh chóng giữ lại bạn nhảy ưng ý bên cạnh mình. Jungkook thì ngược lại, cậu cự tuyệt tất cả lời mời chào của người khác bất kể nam nữ, thế nên bỗng chốc cậu trở thành tâm điểm. Ai cũng nhìn cậu với ánh mắt kì quặc, hoặc chí ít nó ẩn chứa suy nghĩ về một cậu trai xinh đẹp nhưng kiêu kì vô cùng.Cuối đoạn nhạc, một người thanh niên với vóc dáng cao lớn, đeo chiếc mặt nạ màu vàng kim toát lên vẻ quý tộc bước ra sân khấu từ một bàn tiệc. Khi tiếng nhạc đột ngột tắt ngấm để lại khoảng không im ắng trong hội trường cũng là lúc người thanh niên ấy đến và ôm trọn lấy Jungkook trong tư thế khiêu vũ. Hắn khẽ thì thầm, âm vực chỉ đủ cho cả hai có thể nghe thấy."Chờ tôi sao?"