Về đến nhà hiện tại đã là quá mười giờ. Jungkook tắm rửa sơ qua sau đó vẫn ngồi bần thần trên giường. Đèn ngủ cũng không buồn bật lên. Cứ thế để ánh sáng tự nhiên từng chút một len lỏi vào dán lên khuôn mặt trắng nõn.
Từ khi ở Kim gia trở về, cậu vẫn chưa hề mở miệng nói bất kì điều gì. Có lẽ rằng có quá nhiều nỗi bất ngờ mà lí trí vẫn chưa thể nào thông qua một cách gọn ghẽ. Cậu của hiện tại giống như một chú hải âu lạc đàn chao lượn giữa đại dương bao la. Không biết đâu là bờ, cũng chẳng biết nơi đâu là giữa biển rộng. Cảm giác hỗn loạn mà ngay đến bản thân cậu cũng không thể nào lí giải nổi.
Bác gái mà cậu đã giúp đỡ chính là mẹ của Taehyung. Không những điều đó khiến cậu bất ngờ mà việc ba của Taehyung chính là bác Steven, bác Steven chính là chủ tịch Kim còn làm cậu có cảm giác đứng không vững. Khoảnh khắc ba cặp mắt chạm nhau, dẫn dắt cậu đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Jungkook nhận ra trước đây có phải bản thân quá ngốc hay không? Bằng không sao lại không nhận ra bác Steven chính là chủ tịch Kim? Nhớ lần đầu tiên Taehyung đến công ty sau khi từ Anh Quốc trở về nước, giờ thì Jungkook hiểu tại sao nơi đầu tiên hắn đặt chân đến lại là tổ tạp vụ của cậu. Vậy ra chẳng có gì là ngoại lệ, chỉ là có lí do nào đó chưa được nói ra.
Nhớ cả buổi sáng lúc trước, khi cậu tỉnh dậy một thân một mình trong khách sạn rộng lớn, chẳng có ai nương tựa và rồi khi đó may mắn gặp được bác Steven. Tại sao Jungkook lại không nghĩ một công nhân tạp vụ lại có thể bước ra từ khách sạn xa xỉ bậc nhất Gangnam?
Jungkook thật là ngốc!
Cậu ngồi trên giường, sống mũi khẽ nhăn nhăn ai oán. Đúng là không thể chấp nhận được. Vừa nãy cùng dùng bữa, khi bác Steven, không đúng, là chủ tịch Kim nói ra hết mọi việc, lúc ấy Jungkook thực không nhớ nổi bản thân đã điềm tĩnh như thế nào dùng xong bữa. Thế nhưng bây giờ, thật là xấu hổ. Ai cũng biết, nhưng cậu lại không biết gì cả. Nhưng cũng chính vì như thế, Jungkook mới được tiếp xúc với ông, hiểu được ông. Chủ tịch của mình quả nhiên là một người tốt bụng, rộng lượng như lời đồn.
Lại nói đến bác gái, bác gái cũng như cậu, tuyệt nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi nghe được chủ tịch giải thích ngắn gọn cùng Taehyung cũng đã hiểu đại khái.
Kim gia là một gia đình chuẩn mực hoàn hảo nhất mà ai cũng ngưỡng mộ. Cha mẹ tốt, con cái lại tuấn tú giỏi giang. Chủ tịch là người tốt, phu nhân cũng là người hiền dịu, tao nhã và coi trọng học thức, nhân cách. Nên Taehyung lớn lên, mười phần thì chín phần hoàn thiện. Một phần còn lại phụ thuộc vào chủ quan bản thân hắn. Thế nhưng cá nhân hắn chung quy cũng thật tốt.
Loading...
Taehyung cả buổi không có nói gì nhiều, vốn cũng là tính cách của hắn. Ban đầu có bất ngờ nhưng cũng chỉ là không nghĩ đến khách quý của mẹ vô tình là Jungkook. Lúc sau chuyện không phải của hắn nữa nên không xen vào. Chờ cho đến tối muộn mới lái xe chở cậu cùng về nhà.
Bữa tối ngoại trừ xấu hổ của Jungkook ra thì mọi thứ đều diễn ra rất vui vẻ. Bản thân cậu hiện tại thích nhất khi nghe ai đó gọi Taehyungie.
"Taehyungie.... Taehyungie..." Jungkook phấn khích khẽ ôm gối trong lồng ngực mà nói thầm. Thốt lên cái tên Taehyung theo cách như vậy dường như mang đến tư vị gì đó le lói thực đặc biệt.
***
Sáng sớm hôm sau ở công ty, tất cả nhân viên đều bị dọa một phen kinh ngạc khi thấy xe của chủ tịch dừng bánh trước cổng. Không giống thường lệ tài xế sẽ trực tiếp cho xe vào gara dành riêng cho ban quản trị. Tây trang và tất cả những thứ xung quanh người đàn ông này đều là các món hàng thẳng thóm xa xỉ. Thế nhưng nét mặt điềm đạm từ bi lại khiến người ta thoát khỏi áp bách. Huống hồ còn chưa nói đến trông thật thân quen. Từ sau vụ việc bảng kế hoạch mẫu của công ty bị rò rỉ, ông Steven quyết định sẽ ra mặt. Vì dường như thời gian ông giấu mặt qua bộ đồ tạp vụ quá lâu, lâu đến nỗi gián điệp bắt đầu ăn được gan lớn hoành hành trong công ty. Lần này tuy kẻ đó hụt mất cơ hội thế nhưng còn chưa chắc có lần sau hay không. Chung quy các thành viên quản trị đều khuyên ông nên ra mặt điều hành, con trai ông cũng đã có ý kiến tương tự nên ông cũng không phản đối nữa. Huống hồ đây là lợi ích cho cả công ty.
Trước đây khi cha ông, tức là ông nội của Taehyung mất, ông là người lên tiếp quản lại vị trí chủ tịch. Nhưng khi trước công ty không vững mạnh như bây giờ bởi vì nội bộ các ban xảy ra mâu thuẫn rất gay gắt. Ông muốn cải trang, hòa mình vào đời sống phức tạp của nhân viên để hiểu rõ cấp dưới của mình. Và ông thành công. Công ty bây giờ đã lớn mạnh đến nhường này.
Lại nói đến cái tên Steven. Ông vốn dĩ là Kim Taehwan, thế nhưng thời còn trẻ ông cũng như Taehyung bây giờ, được sang nước ngoài học hỏi và tìm tòi vốn liếng kinh doanh khá nhiều, bạn bè ở nước ngoài hay thường gọi ông bằng cái tên Steven, Steven Kim.
Chủ tịch xuất hiện ở công ty, Park Jimin cũng không ngoại lệ bị đánh một đòn lên đại não. Ra là thế. Bây giờ thì hắn hiểu tại sao ngày đó chính Taehyung nói việc Jungkook có mặt ở nhà riêng là do chủ tịch Kim quyết định. Thì ra chủ tịch Kim đã sớm biết Jungkook. Biết luôn cả quá khứ của hai người họ nên mới nhân cơ hội giúp đỡ. Jimin bỗng cười nhẹ, ánh mắt mang chút gì đó nhẹ bẫng. Hẳn là hắn không cần phải lo nghĩ nhiều nữa. Nếu đã có sự can thiệp của bác Kim thì mọi việc dù có thế nào cũng sẽ thành công. Tuy hắn chỉ mới gặp mặt chủ tịch Kim thế nhưng tính tình của ông qua miệng giới kinh doanh từ lâu đã biết rõ.Kết thúc cuộc họp ban, Jimin trên tay cầm tài liệu thong dong bấm thang máy trở về phòng. Trùng hợp gặp mặt Taehyung. Đứng trong thang máy hiện tại chỉ có cả hai. Lúc này Jimin mới lên tiếng, có phần oán giận."Cậu không định giải thích gì hay sao hả? Chuyện như vậy mà trước đây một câu cũng không thèm nói. Tôi có phải là bạn tốt của cậu hay không đây?"Taehyung cười giọng mũi."Bất quá hôm nay cậu cũng đã biết rồi."Jimin cười cười thở dài."Tôi thấy nếu vậy, ba cậu thật bằng lòng với Kookie rồi. Liệu sau này cậu với em ấy có thể......hmm..."Jimin chưa nói xong đã bị người bên cạnh nhét ngang bút bi vào miệng. Còn không thèm để ý đến hoảng hốt của mình bước ra khỏi thang máy.Quá đáng. Đã nói gì đâu nào.Mặt khác, Taehyung bước ra khỏi thang máy hướng nhà đỗ xe đi xuống. Khuôn miệng đi trên hành lang có chút nét cười. Không phải hắn không muốn Jimin nói điều đó. Thực ra là chưa muốn nghĩ tới. Cảm xúc của hắn với Jungkook lúc này chẳng thể gọi là gì. Mà ngay từ đầu hắn vốn không có ý định tiến xa như Jimin nói. Thế nên suy nghĩ đó cũng nhanh chóng bỏ qua.Hiện tại Taehyung đang có ý định đi khảo sát thị trường để quyết định cho bản kế hoạch mở rộng quy mô sắp tới của công ty. Trước hết vào bên trong xe, còn chưa biết sẽ đến đâu thì di động hắn đổ chuông. Lần này là một dãy số lạ."Alo, tôi là Kim Taehyung.""Kim Taehyung, chú còn nhớ anh chứ?!" Một thanh âm ngang ngang, mang nửa tây nửa ta vọng qua điện thoại. Taehyung nhíu mày vì có chút thân quen."Namjoon?"____Hiện tại ngồi ở quán cà phê, đối diện với một thanh niên cao lớn, nét mặt hài hòa pha trộn giữa Á Âu. Chất giọng hơi trầm mang nét thu hút. Khuôn mặt vừa có nghiêm chỉnh vừa có nét phóng khoáng. Khi Taehyung còn ở nước ngoài, Namjoon chính là hàng xóm thân thiết nhất. So với Taehyung chỉ hơn kém 1 tuổi nên đều dễ chịu không buộc Taehyung dùng kính ngữ.
"Anh sao tự dưng lại về Hàn Quốc? Chẳng phải lúc trước bảo bên đó rất tốt sao?"Namjoon cười cười nhâm nhi ly cocktail trên tay."Dạo này khu nghỉ dưỡng của anh vừa khánh thành, phải về nước một chuyến để tham quan. Sẵn tiện gặp cậu chủ yếu mời cậu đến đó với anh một chuyến."Taehyung gật gù suy tư."Khu nghỉ dưỡng vừa khánh thành? LilvenHill?""Trúng phóc." Namjoon khẽ vỗ tay ca ngợi."Nhưng... chẳng phải LilvenHill rất nổi tiếng gần đây. Không chừng hiện tại các phòng đều đã được book."Namjoon nhướn mày thản nhiên."Cái đó còn phải lo sao? Chỉ cần cậu đồng ý, anh liền cho cậu suite(*)."*Suite: loại phòng cao cấp nhất ở khách sạn thường được gọi bằng phòng tổng thống hoặc phòng hoàng gia"Thật chứ? Nhưng Kim Namjoon không phải là người có thể xuất ngoại vì những chuyện nhỏ nhặt." Taehyung chống cằm suy đoán.Khi đó Namjoon bỗng cười lớn."Đúng là không giấu cậu được. Thật ra đợt này anh về là để theo đuổi một người."Taehyung trông có vẻ hứng thú hơn với lí do lần này."Oh, rất cao cả. Thế phận làm em, có thể biết người con gái may mắn đó là ai hay không?" Namjoon chỉ cười rồi phẩy tay."Anh cậu vừa chia tay với cô gái thứ ba trong tháng này. Cậu nghĩ anh còn lưu luyến gì hay sao?"Taehyung lúc này đuôi mắt khẽ cong lên."Vậy thì em đây có thể biết chàng trai may mắn ấy là ai hay không?"Namjoon gật đầu hài lòng. Kim Taehyung vốn dĩ rất nhanh nhạy."Thế nếu anh nói ra, cậu sẵn lòng cho anh số di động người đó chứ?"____Sau cuộc gặp gỡ với Namjoon, Taehyung lại lái xe đi giải quyết một số công việc cá nhân. Trên khuôn miệng vẫn không mất đi nét cười. Sao có thể theo đuổi được người đó? Khó nhằn cho ông anh rồi đây.Tới chiều hắn xử lí xong công việc liền về nhà. Hôm nay về sớm hơn mọi ngày. Trước hết đi tắm rửa, quần áo cả ngày nay đều thấm không ít bụi đường, không thoải mái chút nào.Tắm xong Taehyung liền hướng phòng gác mái đi tới. Jungkook vẫn đang tập luyện cùng dì Yeon. Hắn đi lên, còn cầm theo một cốc nước hoa quả. Ở trong gương thấy hắn đi vào, Jungkook cũng không nói gì, chỉ chăm chú luyện tập bài học mới. Hắn nhìn Jungkook một lượt, sau đó tiến lại chào dì, cốc nước trên tay cũng đưa đến cho dì.YeonLim nhìn cốc nước của đứa cháu, trong đầu không có vui vẻ mà toàn một chữ ngốc. Đứa cháu ngốc. Khi Jungkook tập xong đoạn nhạc thì đến giờ y ra về. Cậu đứng tại chỗ thở đều, có vẻ mệt mỏi. Đúng lúc đó, trước mắt xuất hiện một cốc nước."Uống đi."Nhìn cốc nước rồi nhìn đến Kim Taehyung. Biểu tình khẽ bất ngờ. Nhưng sau đó vẫn cầm lấy rồi uống đến phân nửa, không quên buông một câu nhẹ nhàng cảm ơn.Không gian sau đó yên lặng, cho đến khi lời nói từ Taehyung vang lên trước."Cuối tuần có muốn cùng đi đâu đó không?"