Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 16: Thiên Nga Trắng




Giờ nghỉ trưa hôm sau, Taehyung một mình đi xuống cantin ăn trưa. Trừ bàn ăn của hắn ra, các bàn ăn còn lại đều nườm nượp người túm tụm vừa ăn vừa tám chuyện trên trời dưới đất. Phong cách của nhân viên công sở thường là như thế, tiếp xúc nhiều lần liền quen thuộc với cái ồn ào này. Hắn ngồi một mình, có lẽ do khuôn mặt có một chút lạnh lẽo cộng với bình thường đã nổi tiếng là người nghiêm khắc trong công việc, mấy nhân viên đi ngang qua chỉ chào, ngoài ra không dám ngồi cùng.

"Nè, tối nay có buổi biểu diễn vở Hồ Thiên Nga ở nhà hát thành phố. Các cô có đi không?" Nữ nhân viên A ngồi bàn phía trên hắn phấn khích.

"Cô đang nói cái gì vậy? Vở ballet nổi tiếng như vậy, lại được tổ chức ở nhà hát lớn nhất Đại Hàn này. Cô nghĩ cô có trình độ vào được sao?" Nữ nhân viên B tiếp lời.

"Không phải chứ? Chẳng lẽ vé thường cũng không mua được?"

"Đều không phải không phải!" Nữ nhân viên C cầm di động lướt lướt. "Vé thường không đắt. Chỉ là không có cơ hội để mua. Các cô xem, ghế thường tích tắc đều đã hết cả. Hiện tại chỉ còn dãy ghế VIP, hàng quan sát đẹp nhất khán phòng."

Nói xong ai nấy đều tặc lưỡi cảm thán.

"Hàng VIP, lại còn chỗ ngồi đẹp nhất. Vậy chẳng phải giá rất chát sao? Không ai dám bỏ tiền ra cũng phải." Nữ B tấm tắc.

"Tôi lại còn đang ước được bạn trai tặng vé VIP ấy để đi xem."

...
Loading...

Sau đó hội tám chuyện của các nhân viên công sở cứ thế tiếp diễn.

Taehyung nghe xong, nhàn nhã rút di động từ bên trong túi quần, bấm vào dãy số nội bộ rồi áp vào tai.

"Tôi nghe thưa trưởng phòng." Tiếng cậu trợ lí đang bận rộn ăn uống ở đầu dây bên kia.

"Lập tức đặt hai vé vở ballet tối nay ở nhà hát lớn cho tôi."

***

Buổi chiều, Jungkook như thường lệ chuẩn bị vào bếp làm bữa tối thì bất chợt nhận thấy tiếng xe hơi của hắn về đến trước cửa. Lúc sau vẫn là đứng đó khó hiểu nhìn hắn đi vào. Thế nào hôm nay người nọ lại về sớm như vậy?

"Tối nay không cần nấu bữa tối đâu. Sẽ đi ăn ngoài." Taehyung tiến lại trước mặt cậu. Sau đó chìa ra một chiếc hộp màu trắng tương đối lớn. "Mau chóng đi thay cái này rồi chờ tôi ở gara."

Cậu nhìn hắn nói xong liền quay lên lầu, trong lòng vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Đại khái là sẽ cùng đi ăn tối ở ngoài với hắn?

Jungkook cúi đầu, nhìn chiếc hộp trong tay, khẽ mỉm cười.

Thay đồ xong, cậu ngoan ngoãn nghe lời hắn chờ ở gara. Tâm trạng hỗn tạp nhìn chính mình phản chiếu qua cửa kính ô tô. Tóc tai coi như tạm ổn vì chỉ mới cắt cách đây ít hôm. Còn quần áo, Jungkook cũng không chắc bởi vì bản thân từ bé đến nay chưa khi nào được vận vào người loại đồ đắt tiền sang trọng này. Vốn dĩ chính bản thân cậu khi vừa mặc xong đã cảm thấy không phù hợp. Đứng một lúc lại liên tục nhăn nhó.Cái áo len này có phải quá rộng hay không?Mải mê chỉnh đốn lại loại trang phục mới mẻ trên thân thể, Jungkook thực không để ý đến Taehyung đã đến đứng ở cửa gara từ lâu, chằm chằm nhìn cậu."Ngắm xong rồi chứ?" Hắn đút hai tay vào túi quần, vận vào người bộ trang phục lịch thiệp nhưng không cứng nhắc như ở văn phòng, áo măng tô đen cùng áo sơmi họa tiết.Jungkook thấy hắn bất ngờ xuất hiện, có chút giật mình, xoay người nhìn cái bóng cao lớn của hắn đi vào, tự cảm thán hắn đúng là có khí chất mà. Cái gì mặc vào cũng có thể phù hợp đến hoàn hảo."Chúng ta sẽ đi đâu?"Taehyung không nói gì, chỉ mở cửa ghế lái ngồi vào. Còn không quên giục cậu mau chóng lên xe. Nhận thấy Jungkook đi vòng ra hàng ghế sau, hắn lại hạ cửa kính lên tiếng."Sao không ngồi ghế phụ?"Jungkook lúc này mới lắc đầu."Ghế đó chỉ dành cho người quan trọng thôi."Nghe cậu nói, hắn cũng lười nói lại. Đó là do Jungkook muốn. Thực ra vị trí phó lái đó, hắn trước nay chưa hề áp đặt bài xích. Trước nhất, chỉ cần tiện là được.Jungkook yên vị ngồi ở hàng ghế sau, trên quãng đường đi dài trên đường lớn, cả hai cũng hầu như không nói gì. Một người chăm chú lái xe, người còn lại tiếp tục công cuộc chỉnh đốn áo quần. Thực có một chút không quen. Vì chẳng bao giờ được mặc trên người loại len tốt như vậy nên cảm thấy kì quái, nhất thời không hề phù hợp. Cũng không biết bản thân trông có ổn hay không. Vừa nãy cũng chẳng nghe Taehyung lên tiếng nhận xét câu nào.Jungkook khom lưng một chút, nhìn vào gương chiếu hậu soi xét. Được một lúc, cũng khó tránh khỏi bốn mắt chạm nhau. Hắn theo thói quen nhìn gương chiếu hậu, ai dè ô tô phía sau không thấy, chỉ thấy mỗi khuôn mặt mang chút khó ở của người phía sau. Khóe miệng Taehyung chợt giương lên."Có cái gì không ổn?"Jungkook ậm ừ ngồi thẳng lại, vuốt vuốt thân áo."Đồ này..." Đột nhiên ngập ngừng. Chẳng nhẽ đi hỏi trong mắt hắn, chính mình hiện tại có đẹp hay không? "Áo này..."Ngón tay thon dài của hắn khe khẽ gõ vào vô lăng, đáy mắt mang chút ý cười. Vừa nãy ở gara quan sát Jungkook, hắn cũng đã sớm biết cậu chính là đang gặp phải vấn đề gì. Nhưng mà cũng chỉ là chờ xem ai đó có dám hỏi hắn hay không thôi. Nhưng tình hình ấp a ấp úng hiện tại thì chắc là không rồi.
"Trang phục chính tôi mua, nó đẹp. Không cần nghi ngờ.""Còn..." Jungkook lại tiếp tục dò xét. Bởi lẽ hắn chưa nói trúng vấn đề của cậu."Tất nhiên cảm thấy cậu mặc đẹp tôi mới bỏ tiền ra mua chúng."Sau cùng Jungkook mới an tâm im lặng. Thế là tốt rồi.____Đến một toà nhà rất rộng với những ánh đèn điện màu vàng thoạt nhìn thật sang trọng thượng lưu, Jungkook như cái đuôi nhỏ, bám lấy phía sau Taehyung đi vào bên trong một cái sảnh rộng lớn đông đúc. Đôi mắt Jungkook mở to nhìn xung quanh, phát hiện có những tấm băng rôn treo đầy ở trên các bức tường của toà nhà.Hồ Thiên Nga?Bộ não bắt đầu hoạt động, rất nhanh Jungkook liền phản ứng như có dòng điện chạy dọc xuống sống lưng và vây quanh não bộ. Người phía trước dừng lại, cậu liền nhân cơ hội lên tiếng."Chúng ta đi đâu thế?"Taehyung bên khóe miệng nâng lên một chút, rút từ trong túi áo hai tấm vé màu vàng."Đi xem vở ballet này."Jungkook nghe xong, nhất thời hồn bay phách lạc. Đem chính mình đánh mất. Vui sướng cười rộ lên tựa hồ một đứa con nít được cho quà. Hai mắt trong veo như phát ra dương quang."Th... thật chứ?" Câu nói lắp đầu tiên từ lần cuối được ba tặng quà sinh nhật bảy tuổi.Taehyung chăm chú nhìn nét mặt vui vẻ của cậu, không hiểu đây là tư vị gì nhưng nhất thời lại cảm thấy trong lòng bỗng dưng rạo rực. Không biết là loại động lực gì, hắn vươn tay xoa đầu người phía trước. Sau đó nắm lấy tay cậu khoác lên tay hắn, cùng sóng vai vào bên trong khán phòng thật rộng, thật đẹp.Jungkook tuy vui sướng nhưng không thể không nhận ra hành động thân mật khác biệt này. Cậu hướng đôi mắt đầy câu hỏi đặt trên sườn mặt hắn. Taehyung không nhìn sang nhưng hắn cũng đủ hiểu cái ánh mắt như muốn đem mặt hắn nhìn thủng ấy là có ý gì."Dù sao cũng không thể để người ta thấy tôi đem theo một cái đuôi đến xem biểu diễn nổi tiếng."Vở ballet Hồ Thiên Nga chính là một vở kịch được dựng lại từ truyền thuyết xa xưa nổi tiếng của người Đức, kể về nàng công chúa Odette bị phù phép trở thành thiên nga và chuyện tình giữa nàng cùng hoàng tử Seigfried. Đoàn vũ công đến từ Vương Quốc Anh, họ đã có tour diễn ở rất nhiều đất nước trên thế giới và đây là cuộc dừng chân đầu tiên của họ ở Châu Á, Hàn Quốc. Buổi biểu diễn mang theo rất nhiều háo hức và mong đợi cho những người yêu thích ballet. Và Jungkook cũng không ngoại lệ. Cậu đã từng yêu thích câu chuyện này và cũng vì sở thích với ballet nên lại càng háo hức được xem vở kịch sẽ tuyệt vời ra sao.Taehyung thì ngược lại, háo hức của hắn không nhiều bằng Jungkook. Vốn dĩ đứa trẻ nào cũng đã từng được biết qua câu chuyện Hồ Thiên Nga, thêm việc tâm tư hắn dành cho loại hình ballet cũng không nhiều nên kì vọng về buổi diễn thực không cao. Chủ yếu chỉ là muốn Jungkook có thể xem nó thôi. Cứ nghĩ sẽ chán chường xem hết vở kịch, thế nhưng Taehyung giữa chừng lại bắt đầu có hứng thú với biểu hiện của người bên cạnh. Cái gì chứ? Có thể phấn khích như vậy sao?Hắn có để ý, mỗi lần đến đoạn cao trào, mông Jungkook căn bản không có đặt lên ghế ngồi. Hai tay vịn lên lan can gỗ phía trước, chồm người tới như là muốn thu hết phong cảnh trên sân khấu vào tầm mắt. Cái miệng nhỏ không khi nào khép lại được.Đối với mọi người, sân khấu ở phía trước. Chỉ với hắn, sân khấu xuất hiện cạnh bên mình. Jungkook rất hợp với bộ đồ mà hắn đã chuẩn bị, áo len trắng làm từ chất liệu cashmere, quần tây đen. Kể cả giày cũng vừa khít. Taehyung vốn dĩ không cần xem vũ công hóa thân thành thiên nga trắng. Bởi vì trong mắt hắn, Jungkook vốn dĩ còn giống hơn. Nét đẹp của Jungkook không đặc biệt. Không dễ dàng nhìn vào mà thấy ngay. Nhưng nó lại có thể đặc biệt ở chỗ, khi đã nhận ra rồi, ánh mắt thật khó có thể dời hướng.Đối với việc ở cùng một chỗ với Jungkook, ngay từ ban đầu với hắn chính là một gánh nặng. Tất cả những việc Taehyung làm, chăm sóc sức khỏe của cậu, cho cậu ăn uống ngủ nghỉ, tất cả đều là do ba hắn quản hắn. Nhưng mà dạo gần đây, chính hắn biết rõ hơn về con người của Jungkook, cũng không còn cảm giác bài xích. Bất quá vài biểu hiện của cậu cũng rất vui, đôi lúc khiến hắn thư giãn không ít.Kết thúc vở kịch trong sự nuối tiếc của Jungkook, cả hai về nhà sau khi đã ăn xong bữa tối ở bên ngoài. Khi hắn đã tắm rửa và thay đồ, đi xuống cầu thang liền thấy Jungkook mặc đồ ngủ cuộn chân trên sopha thổi xùy xụp cốc sữa nóng. Taehyung thong dong tiến lại bên cạnh Jungkook ngồi xuống."Uống gì?""Sữa nóng." Ngắn gọn đáp. Trong khi hai bàn tay đang bận rộn ôm trọn lấy thân cốc tận hưởng cái ấm nóng dễ chịu."Không có cho tôi sao?"Nghe hắn đáp, cậu nghi hoặc quay sang, vẻ mặt giống như 'tôi có nghe lầm không?' Kim Taehyung hiểu được, lập tức phản bác."Không nghe lầm đâu. Đi nhanh một chút. Cũng không còn sớm." Jungkook lúc này mới gật gật, bỏ cốc sữa của mình xuống, lập tức xỏ dép bông đi pha sữa.Chuyện của sau đó nữa chính là cảnh hai người lớn ngồi uống sữa. Mặc dù không nói cái gì những chung quy vẫn thật dễ thương."Hôm nay đi vui không?" Hắn vừa thổi sữa, vừa hỏi.Jungkook gật gù liên tục tỏ rõ sự vui sướng."Nhưng sao lại mang tôi cùng đi?""Không phải cậu thích ballet sao?"Jungkook thoáng giật mình. Cậu nói cái này cho hắn biết khi nào chứ? Này chỉ là mơ ước được giấu kín trong lòng cậu thôi. Chẳng lẽ hắn đi tìm hiểu sao? Có khi nào..."Không có gì. Là ba tôi đưa hai vé bảo tôi mang cậu đi xem thôi."Jungkook lại gật gù an phận. Trong lòng thầm nhủ với bản thân không nên tự đa tình.