Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 14: Đồ Ngốc




Buổi sáng của mấy hôm sau, ngồi bên bàn ăn sáng, Jungkook có chút ngập ngừng mở lời với Taehyung.

"Hôm nay cũng đã được một tháng rồi tôi ở lại đây. Lát nữa tôi có thể đi thăm dì được không? Tôi sẽ sớm trở về trước bữa chiều."

Taehyung vẫn điềm đạm ăn sáng. Nhưng sau cùng lại có một chút ngưng đọng. Hắn nhớ không lầm thì người dì mà Jungkook nói đến là người mà lúc trước đã có ý định tổn hại đến cậu. Thế nhưng cho đến bây giờ chẳng lẽ lại chưa phát hiện ra? Hắn ngước lên, một chút kì quái nhìn người đối diện.

"Dì? Dì ruột?"

"Không. Là vợ kế của ba tôi." Jungkook nói có chút mất mát.

"Bà ấy là người thế nào? Đối xử với cậu tốt không?" Hắn nhàn nhạt. Giống như là tiện đường hỏi tới.

Cậu khẽ cúi đầu, trong lòng khó xử thật không biết trả lời như thế nào. Nói tốt cũng có tốt. Mà nói không tốt cũng có không tốt. Tâm trạng con người có lúc này cũng phải có lúc khác, khó lòng định đoạt được. Mọi hành động nông nỗi làm tổn hại đến cậu của bà ấy lúc trước cũng chỉ do tâm trạng không tốt. Cũng không tính là ngược đãi cậu đi.

"Bà ấy cũng tốt."

Taehyung chợt nhếch khóe miệng. Hắn hẳn đã biết rõ được có thật là tốt đến mức như thế hay không.
Loading...

Chậm rãi lấy ví từ trong túi quần, hắn đặt lên bàn một phong bì màu trắng, không nhanh không chậm đẩy đến chỗ cậu.

"Đây là tiền lương. Cậu cầm lấy lo tiền thuốc men, đi lại."

Jungkook nhìn hắn có chút ngỡ ngàng. Vốn dĩ bản thân dự định trong đầu sẽ đi xe buýt bằng vài tờ tiền lẻ còn sót lại, cũng không nghĩ đến tháng này có lương. Chẳng phải lúc trước ở bệnh viện đã nói là không có rồi sao?

"Nhận tiền lương mà không có biểu cảm gì à?" Hắn khinh khỉnh.

"Cái này... chẳng phải lúc trước ngài nói..."

"Quên đi. Lúc đó là rượu nói. Tôi cũng không phải là loại ông chủ keo kiệt ki bo. Có vài đồng lương cũng nhẹm đi của người làm."

Jungkook nghe thế, trên miệng xuất hiện nét cười. Thoải mái nhận lấy số tiền trước mắt. Đây là số tiền lương đầu tiên cậu kiếm được sau một quãng thời gian khá lâu không có đi làm. Lại là một chút gì đó hạnh phúc mà chỉ có những người không có tiền mới có thể hiểu được.

***

Ở trước cổng công ty quen thuộc, Jungkook mặc chiếc áo thun, khoác ngoài là áo ấm thoải mái giản dị bước xuống khỏi xe buýt. Cậu vốn dĩ vẫn có ý định đi xe công cộng bởi vì không thể sử dụng số tiền này một cách phung phí. Huống hồ tiền viện phí lúc trước của bác Steven cho mượn, cậu cũng chưa có dịp trả lại.

Dành chút ít thời gian để nhìn lại nơi này, có cái gì đó lưu luyến nhớ nhung nhưng rất nhanh đều dập tắt. Jungkook ổn định lại tinh thần, đi vào bên trong đại sảnh."Xin lỗi đã làm phiền. Có thể cho tôi gặp bác Steven ở tổ tạp vụ không?" Jungkook hướng đến tiếp tân, nhẹ nhàng hỏi."Cậu có thể cho tôi xin quý danh không?""Jungkook.""Được. Xin chờ một lát."Tiếp tân thao tác nhanh nhẹn nhấc điện thoại nội bộ gọi cho ban tạp vụ. Không lâu sau, bác Steven hào hứng đi nhanh đến chỗ Jungkook. Nụ cười hiền của bác, sao có thể khiến cậu nhẹ lòng đến thế cơ chứ?!"Jungkook đến tìm ta à? Mau lại đây ngồi!" Ông Steven vui như mở hội, mang cậu tới bàn tiếp khách gần đó. Còn mua thêm lon nước ngọt cho cậu. "Sao rồi, dạo này cháu sống ở đâu? Làm việc gì?"Jungkook cười cười."Sống rất tốt. Cháu hiện tại giúp việc ở nhà một người.""Giúp việc?" Ông có vẻ ngỡ ngàng. "Thế người chủ có đối tốt với cháu không?"Cậu khẽ gật gật."Tốt ạ. Hôm nay cháu còn có lương. Sẵn tiện đến đây trả số tiền viện phí lúc trước cho bác."Jungkook vừa nói vừa cẩn thận lấy ra phong bì màu trắng đã chuẩn bị sẵn trong túi. Bằng khuôn mặt đáng yêu, hai tay dúi vào tay bác.Ông Steven hiền từ xoa tóc cậu, sau đó vỗ vai thương yêu như đứa con trai ruột."Cháu đã ăn gì chưa? Hay là ta cùng đi ăn gì đó đi!" Ông Steven hào hứng đề xuất."Chắc là cháu phải từ chối lần này rồi. Hiện tại cháu còn phải đến bệnh viện thăm dì." Jungkook nói có chút nuối tiếc.Ông Stven vẫn tươi cười như không, hào phóng vỗ vai cậu."Thế cũng không sao. Nhớ đi đường cẩn thận. Sau này có dịp, chắc chắn hai bác cháu ta phải cùng ngồi ăn một bữa."
Jungkook vui vẻ gật đầu."Chắc chắn rồi ạ. Tạm biệt bác, cháu đi nhé. Chúc bác một ngày tốt lành!" Jungkook vừa tiến ra khỏi cổng vừa vẫy tay vui vẻ nói lớn. Ông Steven chỉ biết đứng đó nhìn cậu bé vừa rời khỏi thật lâu. Thầm ca ngợi thằng bé thật đáng yêu, đúng là một đứa trẻ tốt.Ngồi trên chuyến xe buýt thứ hai không lâu, Jungkook cuối cùng cũng đặt chân đến cổng bệnh viện thành phố, nơi mà dì đang điều trị.Tìm đến phòng bệnh như trong trí nhớ, nhìn qua tấm cửa sổ trong suốt, vẫn là hình bóng một người phụ nữ quen thuộc. Thế nhưng chẳng ngờ lại già đi và tiều tụy nhiều đến mức như thế. Jungkook không nhịn nổi lòng, đem tâm tư trở thành man mác buồn."Cậu là người nhà của bệnh nhân Lee Kyungseok phải không?" Một nữ y tá tiến đến.Jungkook gật đầu."Trưởng khoa nói hiện tại đã có thể để bệnh nhân tiếp xúc với người nhà. Cậu có muốn vào bên trong trò chuyện cùng bà ấy không?""Được."Hai lớp cửa được mở ra, Jungkook được y tá dẫn vào bên trong. Không gian im ắng đến lạnh thấu người. Khuôn mặt dì mới đó đã không còn lành lặn như lúc mới vào. Những vết cào cấu trầy trụa trên mặt, những dấu răng cắm đầy trên cánh tay đã được che bớt lại bằng lớp áo. Sắc mặt vừa tái nhợt vừa xanh xao. Hốc mắt đen sâu khiến người ta thoạt nhìn có chút khiếp sợ.Jungkook ngược lại không cảm thấy thế, chỉ cảm thấy thương tâm. Có chuyện gì đã bức một người phụ nữ rắn rỏi như bà phải lầm vào cảnh bệnh tật này? Jungkook muốn biết, thực sự muốn được nghe dì kể lại."Dì."Một thanh âm nhỏ vang lên trong căn phòng im ắng khi mà y tá đã ra ngoài chờ ở cửa phòng. Thanh âm đánh động đến người phụ nữ, bà khẽ đưa tròng đen liếc sang phía cậu. Mái tóc đen dài của khi trước cũng đã bị cắt ngắn để bà không thể tự làm hại mình. Jungkook từng bước tiến tới, nhìn bà."Con là Jungkook. Dì có nhớ không?"Ánh mắt Lee Kyungseok khẽ dao động. Jungkook đương nhiên nhận ra điều đó, cậu có chút vui mừng vì nghĩ rằng bà hẳn là còn nhớ đến mình.Sau khi tiếp tục đề cập đến một số chuyện, Jungkook không quên đề cập đến đêm đó, cái đêm cậu đã ngủ sâu và sau khi thức dậy, dì đã trở thành như bây giờ. Cậu luôn luôn bối rối về việc đó dù hiện tại đã là rất lâu về trước. Thế nhưng cũng chỉ bởi vì không được bất kì ai giải đáp thắc mắc nên mâu thuẫn cũng cứ mãi như thế mà tồn tại. Ai là người đã đánh cậu ngất? Ai mang cậu đến khách sạn? Chuyện gì đã xảy ra với dì? Tại sao người đó đánh ngất cậu?... Có quá và quá nhiều nỗi băn khoăn khiến cho tâm tư Jungkook mỗi lần nghĩ đến lại không thể không dao động. Cậu chờ đợi câu trả lời từ dì, người có thể biết rõ nhất."Dì, đêm đó đã có chuyện gì? Có thể nói ra cùng con không?"Kyungseok không lên tiếng, ánh mắt chỉ là bắt đầu chứa đựng một cái gì đó khó đoán."Đêm đó có phải là có rất nhiều người đến nhà mình đánh đổ mọi thứ? Tại sao chứ?" Không kìm được mình, từng câu hỏi cứ dồn dập được đặt ra. "Mày....... mày......." Chất giọng già khản đặc phát lên khiến cậu nhất thời giật mình. Cái thứ thanh âm ấy, nghe thật đáng sợ vô cùng."Ý dì là....... là con?" Jungkook chỉ vào mình."Jeon Jungkook.... thằng khốn kiếp! Tại mày.... tại mày nên tao ở đây..... tao hận mày....!" Khuôn mặt Kyungseok ngày càng đáng sợ. Bà ta lần tay xuống gối nằm, rút ra một con dao sắc nhọn, với ánh mắt kinh hãi gớm ghiếc trừng trừng về phía cậu."D...dì..." Jungkook sợ hãi lùi lại. Bà nhìn chẳng khác gì một con quỷ dữ ghê rợn và hung hãn. Với con dao sắc bén lạnh lẽo ở trên tay, Jungkook chỉ biết trừng mắt sợ sệt nhìn về phía mũi dao, một dự cảm chẳng lành xâm chiếm mạnh mẽ não bộ. Hai chân Jungkook nhũn ra, ngã xuống sàn. Từng chút từng chút nhích đến cửa ra vào, ra sức đập thật mạnh."Cứu... cứu tôi...."Hai lòng bàn tay mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, căn bản không thể vịn được tay nắm cửa. Jungkook chỉ biết kêu. Kêu la thất thanh. Chỉ mong cho tiếng kêu la ấy lọt qua hai lớp cửa.Nhìn bà ấy càng tiến lại gần, Jungkook lại càng đập cửa thật mạnh. Bà ta lúc sau lao đến chỗ cậu, điên cuồng tìm cách chọc mũi dao xuống nơi trọng yếu của Jungkook. Cậu sợ hãi nắm chặt lấy tay bà ấy, giằng co với mũi dao hung hãn. Lưng cậu đập vào cửa kêu lên từng tiếng rầm rập hỗn loạn, không lâu sau, các y tá từ bên ngoài chạy vào, ngăn cản bà ấy lại và vứt con dao găm sắc bén đi. Khi đó, Jungkook đã dần mất đi ý thức. Trên khuôn mặt thấm đẫm một lớp nước mắt sợ sệt.***Chiều tối Taehyung về đến nhà, quái lạ nhìn các gian phòng trống trơn. Bếp núc lạnh tanh. Hình như từ sáng Jungkook đi đến giờ vẫn chưa về. Hắn hừ lạnh bức bối trong người. Thế nào lại dám không nghe lời mà đi đến giờ này. Rõ là mới phát lương, thế mà tối nay hắn lại phải tự phục vụ mình.Tắm rửa sạch sẽ, Taehyung lái xe ra ngoài ăn tối. Nhủ thầm lát nữa cậu về sẽ mắng một trận.Chín giờ tối hắn mới ăn cơm ngoài về, mang xe hơi đỗ vào gara, sau đó mở toang cửa nhà. Lại một lần nữa không người. Tâm hắn bốc hỏa ngồi xuống sopha, khoanh tay bực dọc chờ đợi.Đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc đến khi điểm đúng mười giờ tối. Rốt cuộc, cái khoanh tay bực dọc ấy dần dần bị nới lỏng. Không hiểu sao nó lại được thay thế bằng chút gì đó bất an. Jungkook có thể không giữ lời về sớm nhưng cậu tuyệt đối không phải người thích la cà đêm khuya. Sau cùng, hắn quyết định lái xe đi tìm cậu. Lúc sáng cậu có nói sẽ đến bệnh viện thăm dì. Có phải hay không đã xảy ra chuyện?Taehyung sải từng bước dài vào bên trong sảnh của bệnh viện lớn, hắn dò hỏi, rốt cuộc được thông báo đến nhận người nhà gấp.Đầu óc trống rỗng khi nghe vị bác sĩ kể lại mọi chuyện lúc sáng. Hắn chợt cảm thấy khiếp sợ người đàn bà kia. Sao lại có thể chứ?Sau khi vị bác sĩ rời khỏi, hắn không kìm được quan sát người đang nằm im lìm trên giường bệnh. Không có thương tích. Chỉ vì quá sợ hãi mà ngất đi. Nhưng lại xuất hiện sốt cao nên chưa thể tỉnh lại. Hắn nhìn khuôn mặt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi nào đó của cậu, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác gì đó nhói lên một cách khó tả. Không giống trước đây hắn có thể nói mấy lời tuyệt tình, hiện tại Taehyung chỉ có thể ngồi lặng yên một chỗ và quan sát. Phút chốc có chút trách cứ người trước mắt.Có ai lại đi quan tâm người đã làm hại mình chứ?Hắn khẽ cười bất lực."Đồ ngốc."