Chương 77:
Cô liên tục ngửa cổ ra phía sau, tự đập đầu mình vào chiếc ghế Sofa. Cô không thèm, cũng không muốn nghe bất kể một lời nào từ cái người phá đám kia. Càng lúc cô càng cảm thấy cuộc đời thực sự chỉ đẹp được trong chốc lát, không có gì có thể kéo dài được mãi.
- Chị dâu, vậy nên em muốn mua căn biệt thự của Ji-soo, dù sao cậu ta cũng ở với chị, không có ở đến nó!
""Chị dâu" sao? Từ bao giờ vậy?"
Cô bất lực, cái mồm dẻo như kẹo kéo kia thật khiến người ta muốn tức mà chết.
- Không đời nào tôi bán nó ch...
- Tốt thôi, dù sao chị thật sự rất muốn cậu ở gần đây. Soo à, chuẩn bị hợp đồng đi!
Nàng cười nhìn cô. Cô tròn mắt, cô không muốn hiểu gì hết. Chẳng thà giờ có ai đó đánh chết cô đi còn tốt hơn là nghĩ đến chuyện cái tên khốn phiền phức kia sẽ là hàng xóm của mình.
- Chị dâu à, xem ra cậu ấy không muốn rồi.
Tự nhiên cô biến thành một đứa xấu xa và nhỏ mọn. Nàng lườm cô, cô nhất thời là đông cứng, không thể ho he chút gì.
- Đ...được rồi! Tô...tôi biết rồi!
- Tốt rồi, hai người nói chuyện đi, chị sẽ chuẩn bị bữa sáng!
Nàng mỉm cười rồi trở vào trong bếp.
.
Mắt cô đầy sát khí đối diện với cái kẻ nham nhở không biết trời đất là gì kia.
- Cửu! Thiên! Tại! Sao! Cậu! Lại! Ở! Đây?
Cô gằn từng từ một. Cửu Thiên mặt khá thoải mái, không một chút ăn năn.
- Nãy giờ cậu không nghe tôi kể chuyện sao? Giờ Cửu Hội sẽ mở rộng làm ăn ở Hàn Quốc. Tôi là thiếu gia nhà họ Cửu đương nhiên là phải đứng ra lo liệu rồi.
- Cái! Đó! Tôi! Nghe! Rất! Rõ! Cái! Tôi! Muốn! Biết! Là! Tại! Sao! Cứ! Nhất! Thiết! Muốn! Ở! Khu! Này!????
Giọng đầy thù hằn cá nhân. Cửu Thiên cười xuề.
- Có gì đâu, ở gần bạn bè cho yên tâm đó mà!
- Cậu là tên kh....
- CHỊ DÂU! BỮA SÁNG XONG CHƯA EM ĐÓI RỒI!
Bơ cô luôn.
Cô túm cổ áo cậu ta, ánh mắt đầy sát khí.
- Từ từ đã, tôi nhớ mình chẳng hề có họ hàng gì với cậu kia mà? Cậu học đâu ra cái từ "chị dâu" vậy?
- Thì tôi coi cậu như chị em, cậu còn sinh trước tôi mấy tháng, không gọi chị Kang là "chị dâu" thì gọi là gì đây?
Cô ngẫm một chút.
Tuy có chút bức xúc nhưng kể ra, nghe cái từ "chị dâu" sau khi nghe cái lời giải thích của Cửu Thiên cũng mát lòng mát dạ thật.
- CHỊ DÂ...!
- Khoan đã tên chết tiệt, nghe cho kĩ đây!
Cô kéo cậu ta thấp xuống hơn, giọng vẫn rất bực tức.
- Từ giờ, cậu muốn sang đây chơi tôi không cản nhưng cậu phải liên lạc trước cho tôi. Khi tôi trả lời là "cho phép sang" thì cậu mới được đến. Cậu rõ chưa?
- Sao phiền phức vậy? Biết cậu ở nhà là tôi sang liền à!
- Đồ khốn, cậu không biết như nào là riêng tư sao?
- Hai người có thể giải quyết vào buổi tối mà?
- Khốn nạn, 12 giờ đêm cậu còn sang bấm chuông thì buổi tối cái gì?
- Vậy muộn chút cũng tốt mà!?
- Cậu....
- Haha!
Cô thì tức đỏ bừng mặt còn Cửu Thiên thì khá ung dung.
- Giỡn cậu thôi. Trước rảnh rỗi nên tôi mới táy máy. Giờ tôi bận lắm không có thời gian "quấy rối" cậu đâu! Haha.
- ...
- HAI NGƯỜI, VÀO DÙNG BỮA ĐI!
- VÂNG CHỊ DÂU!
Cửu Thiên tươi tỉnh vỗ vỗ vai cô rồi bỏ vào trong trước.
. . .
- À này!
Vừa nhai vừa gọi cô.
- Nói đi!
- Tôi mua xe tặng sinh nhật cậu! Tí họ chở ra đó!
Phụt
Cả cô và nàng đều kinh ngạc. Cô thì phản ứng "mãnh liệt hơn", "tinh hoa" trong miệng trôi ra hết.
- Cái gì?
- Này! Tôi nói trước, là xe rất rất đắt tiền nên cậu trước khi đặt mông lên đó phải có cái bằng lái xe cho tôi, không thì đừng hòng tôi giao chìa khóa cho.
Bữa ăn lần nữa lại có chuyện để rôm rả.
*.*.*
Bước dưới những tán cây, Se-ju mỉm cười ngước lên ngắm nhìn những chiếc lá có chút ngả màu.
- Công việc của em thuận lợi chứ?
- Ừm, rất tốt!
- Vậy là tốt rồi!
Se-ju môi vẫn cười, bước nhanh đến chỗ ghế đá, ngồi xuống.
- Vậy còn việc giảng dạy ở trường thì sao?
Ji-soo cũng ngồi xuống bên cạnh, tiện tay đưa một lon Café cho Se-ju.
- Ừ, tốt lắm. May mắn là không có sinh viên nào cả gan ngủ gật trong tiết của tôi ha!
Chọc ghẹo. Ji-soo cười, gật gù.
- Chắc lá gan tôi là to nhất rồi.
- Đúng là vậy rồi!
- À, tôi sửa sang lại trại mồ côi ở quê rồi, có dịp hãy đến Busan thăm lũ nhỏ nhé. Chúng rất nhớ chị đó!
- Thật sao? Lũ trẻ khỏe không?
- Rất tốt, đừng lo.
- Ừm... vậy là mừng rồi!
...
Tiếng gió, lá đưa xào xạc.
Cô đứng lên, tiến đến trước mặt Se-ju, môi mỉm cười. Một cái hôn trán nhẹ nhàng.
- Cảm ơn chị. Tuổi thanh xuân của tôi thực sự rất tuyệt vời nhờ có chị.
- ...
- Chà, muộn thế này rồi sao? Tôi còn có cuộc họp nữa, chị đã muốn về chưa?
- ... Em về trước đi, tôi sẽ về sau!
- Được rồi, gặp lại chị sau nhé!
Cô nở nụ cười rồi chạy mất. Dáng vẻ gấp gáp của cô khiến người kia bật cười.
Bất giác nước mắt lăn xuống. Cái hôn nhẹ kia cũng chính là một lời tạm biệt, tạm biệt tình yêu đầu tiên đầy đau thương và nước mắt, tạm biệt cái thứ tình yêu đơn phương khốn khổ của tuổi thanh xuân để mà sau này, khi hai người gặp nhau, có thể mỉm cười nhìn nhau với tư cách là thầy và trò, với tư cách là hai người đồng nghiệp, với tư cách là... hai người bạn.
*.*.*
Một loạt những lời bình luận khiến nàng đỏ bừng mặt lên.
Tấm ảnh nàng mới đăng tải khiến cho cả cộng đồng mạng xôn xao.
Một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp được đeo trên ngón áp út của nàng. Chỉ bấy nhiêu thôi và một dòng Caption là khiến cho người hâm mộ bấn loạn rồi.
"Cảm ơn "ai đó" vì món quà Sinh nhật"
"- Chắc chắn là chị Ji-soo tặng, tôi khẳng định!!!"
"- Chị Min-kyung quả là người hạnh phúc nhất trên đời, "ai đó" - "kẻ mà ai cũng biết là ai" sao? Haha"
"- "Ai đó" cũng đâu quan trọng. Quan trọng là Chúc mừng sinh nhật Unnie* của em nhé"
(*:"Chị": Là cách các cô gái gọi những cô gái lớn hơn)
....
Cô nắm tay nàng bước lên sân thượng. Ngày sinh nhật nàng cũng là một ngày rất đẹp trời.
Đêm nay quả là đẹp mà nàng còn đẹp hơn hết thảy mọi cái đẹp gộp lại.
Cô nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng nâng lên, một giây thôi, thứ lấp lánh kia đã ở trên tay nàng, thậm chí còn rất vừa vặn với ngón áp út.
- Chiếc nhẫn này từ lâu tôi đã muốn đeo cho chị nhưng vẫn là đợi đến đúng dịp thì vẫn hơn!
Nàng rưng rưng nhìn cô, nước mắt từ từ lăn xuống. Không thể thốt ra lời nào.
- Không phải lời cầu hôn, vốn dĩ giữa chúng ta đâu cần cái đó. Tôi hôm nay chỉ muốn nói câu này!
Cô chỉnh lại tông giọng, rõ ràng là hơi nghẹn rồi. Dừng một chút, cô lại nở nụ cười ấm áp.
- Trải qua biết bao phiền phức, cuối cùng tôi và chị vẫn ở bên nhau. Tôi khẳng định tình yêu tôi dành cho chị là bất diệt. Dù là mười năm, trăm năm, hay nghìn năm, tôi nhất quyết vẫn mãi yêu chị không chút hối tiếc. Vậy chị có sẵn sàng đồng ý, cùng tôi dệt lên câu chuyện tình yêu trường tồn này và đi cùng tôi hết chặng đương đời này không? Kang Min-kyung!?
Cơn gió thổi qua, len lỏi đến từng đường tơ kẽ tóc hai người.
Nước mắt không ngừng rơi xuống. Xúc động, hạnh phúc, vui sướng là những gì nàng cảm nhận được lúc này.
Một cái gật đầu nhẹ nhàng, tiếng "Ừm" có chút đục vì nghẹn ngào.
Côi hạnh phúc ôm lấy eo nàng, nhấc bổng.
Đoàng đoàng đoàng
Nàng đang lửng lơ giữa một "chùm hoa sáng đủ màu sắc". Ánh sáng của pháo hoa chiếu thẳng đến gương mặt cô. Giọt nước mắt cô cũng khẽ lăn dài trên má...
- Tôi yêu chị, Kang Min-kyung!!!
- - -
Bộp bộp bộp
- Này cái cậu người Trung Quốc kia, cậu có biết bắn pháo hoa vô tội vạ như vậy là bất hợp pháp hay không? TRẢ LỜI TÔI NGAY!!!!! (Tiếng Hàn)
- Ồn ào chết đi được! (Tiếng Trung)
- NÀY! NÀY CÁI CẬU KIA! Cảnh sát hỏi mà cậu dám ngủ sao? NÀY!!! $#&#&*@#&#&$&$
- The End -