Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 20: Không Để Âm Mưu Bại Lộ




Lúc này Luân Thanh đã bắt đầu mở điện thoại của mẹ mình ra, để xem thử rốt cuộc tên đàn ông kia, đã nhắn gì với mẹ của mình...

Nhìn dòng tin nhắn, mà trở nên hoang mang, rồi có cảm giác hận mẹ của mình, đến thấu tận xương tủy, nước mắt trào ra, cậu lên tiếng: “Tại sao mẹ lại làm như vậy chứ? Mẹ đã phá hủy lòng tin của con, mẹ đã khiến con phải đau đớn đến tột cùng, khi làm ra những chuyện độc ác đến như vậy, và lựa chọn của con là đúng, khi con đã nhẫn tâm vứt bỏ mẹ, và cứu người bạn của con, cho dù cậu ấy không phải là người thân thì sao chứ, nhưng cậu ấy vẫn hơn mẹ, bởi cậu ấy không phải là một người tàn nhẫn, độc ác nham hiểm...”

Nói rồi cậu đã nhấn vào địa chỉ và cũng tìm thấy nơi mà tên đàn ông kia, bắt cóc Long Long. Cậu giờ đây đưa tay lên lau đi nước mắt của mình, cậu nói với bản thân: “Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì mình cũng nhất định sẽ cứu được cậu ấy, mình sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu...”

Sau đó cậu đã lái xe đến chỗ địa chỉ kia, chiếc xe chạy băng băng trên con đường, trải dài những tán cây to lớn, sau một lát cũng đã đến một khu rừng, nơi đây có một căn nhà hoang...

Và bên trong chính là tên đàn ông kia, và cả Long Long nữa. Sau khi đến nơi, cậu đã dừng xe lại, rồi bắt đầu tiến vào bên trong căn nhà, ánh mắt nhìn chăm chăm hai người, khi hắn ta đang cầm dao, đứng ung dung một chỗ...

Còn Long Long thì đã bị trói, trên một chiếc ghế, hắn nhìn cậu với vẻ bối rối, hiện rõ trên khuôn mặt mà lên tiếng hỏi: “Bà già đó đâu rồi chứ! Tại sao bà ta lại không đến đây hả, và người đến lại là cậu chứ? Và cậu có mang số tiền, 600 triệu đến đây không, và không được báo cảnh sát, bằng không tôi sẽ giết chết hắn ngay lập tức...”

Dứt lời hắn ta đã gỡ trói cho Long Long, mà dùng dao kề vào cổ cầu uy hiếp: “Nào mau chuyển khoản 600 triệu đó đây, thì tao sẽ thả nó ra, bằng không hôm nay tao sẽ cắt cổ nó ngay lập tức ở nơi này...”

Nghe những lời này Luân Thanh chìm trong sự lo lắng, mà lên tiếng đáp: “Được rồi hãy đọc tên số tài khoản đi, tôi sẽ chuyển 600 triệu qua, lúc đó thì anh hãy thả cậu ấy ra nghe rõ chưa?”

Hắn ta bậc cười đáp: “Được rồi chỉ cần đưa 600 triệu đây, thì tôi sẽ thực hiện theo yêu cầu...”

Dứt lời hắn ta cũng đã đọc số tài khoản của mình. Luân Thanh bắt đầu chuyển qua cho hắn, 600 triệu. Âm thanh chuông điện thoại vang lên, hắn ta cảm thấy rất vui, sau đó đã thả Long Long ra mà lên tiếng đáp:



“Được rồi biết đều như vậy là tốt, và không gây tổn hại cho ai cả, thậm chí còn có lợi cho nhau, và giờ hãy tránh ra khỏi đây để tao rời khỏi nơi này, bằng không tao sẽ giết chết ngươi...”

Trước những lời nói của hắn ta. Luân Thanh liền nở nụ cười đắc ý trên môi: “Ngươi đừng mơ rời khỏi đây và chắc ngươi cũng không biết được ranh, ta là một người vô cùng giỏi võ. Vậy nên con dao nhỏ đó của ngươi, sẽ không làm được gì ta đâu, còn giờ ta đã cứu được người quan trọng nhất của ta, thế nên ta sẽ bất chấp tính mạng của mình, để có thể bắt được ngươi, để trả giá trước pháp luật...”

Nghe đến đây mà Long Long đã chìm trong sự bối rối, cậu không ngờ được rằng là Luân Thanh lại mạo gan đến như vậy, khi muốn bắt người đã làm cậu tổn thương, khiến hắn đền tội...

Giờ đây cậu đã chìm trong những suy nghĩ rằng: “Mình cần phải làm gì đó mới được, bởi vì nếu hắn ta bị bắt, thì kế hoạch của mình sẽ lộ tẩy mất...”

Bấy giờ cậu cũng đã nhìn thấy. Luân Thanh tiến đến chỗ của hắn ta với ý định đánh nhau với hắn, cậu với nét mặt vô cùng căng thẳng nhìn chăm chăm bọn họ...

Luân Thanh với cơ bắp đồ sộ, và học võ nên rất giỏi trong việc đánh nhau, cậu ta vừa dùng chân, đá vào bụng của hắn đã khiến hắn ngã xuống dưới mặt đất, lúc anh định kiến tới, đánh thêm vào hắn ta, và bắt lấy hắn...

Thì Long Long đã chạy đến ngăn cản: “Không cậu đừng đánh hắn như vậy nữa, bởi như thế là quy phạm pháp luật đó, và để cảnh sát đến, và chừng chị hắn trước pháp luật đi...”

Luân Thanh đáp: “Không tôi phải trả thù cho cậu, tôi không thể để cậu bị tổn thương bởi hắn như vậy, và trước khi hắn bị bắt vào tù, thì tôi phải đánh cho hắn một trận tơi bời, thì mới hả dạ được...”

Giờ đây cậu đã quay sang nhìn chăm chăm hắn ta, mà giả vờ nói rằng: “Anh hãy mau đầu hàng đi, đừng tiếp tục gây ra những sai lầm như vậy nữa, và chúng tôi sẽ khoan hồng cho anh...”

Trước sự giả vờ của bản thân, và Luân Thanh không hề chú ý, cậu đã dùng tay của hắn ta đâm con dao vào bên hông của mình, khiến cậu la lên trong sự đau đớn, cùng với những suy nghĩ: “Không có cách nào để hắn ta thoát khỏi đây được, vậy nên chỉ còn một cách, là mình hãy tự làm bản thân mình bị thương, sau đó để anh ấy đưa mình vào bệnh viện, còn hắn ta thì có cơ hội trốn thoát, chứ không thì hắn bị bắt, chắc chắn mình sẽ liên lụy...”