Bất Chấp Tất Cả

Chương 13: Tình cảm




Phía chân trời truyền đến tiếng sấm ầm ầm , những giọt mưa lạnh lẽo vỗ vào cửa sổ thủy tinh, âm thanh tích táp, dần dần che mất ánh mắt chôn sâu tình cảm của Tô Hiểu Mộc.

Anh càng hỏi như vậy, cô càng không thể để lộ chút tâm tình nào, bởi vì đó là ranh giới phòng ngự cuối cùng của cô.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt không màng danh lợi hướng nhìn anh, nét mặt anh vốn là lạnh nhạt như vậy, giống như không có việc gì có thể làm cho anh lộ nửa phần xúc động. Nhưng thật kỳ lạ, mỗi lần cô nhớ tới anh đều là hình ảnh anh tươi cười, bờ môi mím chặt khẽ nhếch lên, khi cười khóe mắt mang theo nếp nhăn nhàn nhạt, nhìn hồi lâu làm tim đập nhanh trong vô thức.

Nhưng Cảnh Diễn là một người làm ăn xuất sắc, thói quen đem tất cả nắm trong lòng bàn tay, cũng không cho phép có bất kỳ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát, cho nên biết rõ điều mình tự hỏi rất tàn nhẫn, anh vẫn giữ trạng thái như cũ mà nói: "Tôi không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy có một số việc nói rõ ràng thì tốt hơn."

Tô Hiểu Mộc xoay tròn ly trà trong tay trong vô thức, hương vị hồng trà Tích Lan xông vào chóp mũi, có điều gì đó khiến cô trầm ngâm.

Trầm mặc chốc lát, cô rất lạnh nhạt cười cười: "Thế nào? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi bởi vì yêu anh mới làm như thế?" Thấy anh mím môi không đáp liền biết mình đoán không sai, một hồi lâu cô không nói lời nào, che giấu khổ sở trong lòng, sau đó rất chậm rất chậm nói, "Vậy tôi nói, anh hiện tại chỉ là của cha của con tôi, không hơn, lý do này anh hài lòng không?"

Lời của cô mang theo ngữ điệu cứng rắn, đôi môi Cảnh Diễn khẽ nhếch còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại trong túi lại vang lên, không biết là lần thứ mấy trong hôm nay, xem ra thật sự có chuyện rất quan trọng.

Anh cũng không để ý tới, nhìn ánh mắt của cô có chút khó lường, tựa như đang phán đoán thực giả trong lời nói của cô, sau đó đứng lên: "Nói rõ ràng là tốt rồi, tôi đi trước, buổi tối còn có buổi hội nghị, về ngày đăng ký kết hôn . . . . . . cô nhất định phải tới." Trước sau như một anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt giống như không có chút chuyện gì khiến anh phải bận tâm.

"Được." Cô nghe mình chết lặng nói.

Cho đến khi anh rời đi, cô vẫn duy trì tư thế như trước, từ từ nhấc lên bàn tay của mình, lòng bàn tay đã bị nhiệt độ của chén sứ làm bỏng đỏ đến một mảng, giống như gai châm rát, cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô tỉnh táo, đừng lần nữa hi vọng xa vời người đàn ông lạnh lùng đó sẽ báo đáp tình cảm của mình.

Tô Hiểu Mộc không biết mình ở trong phòng khách ngồi bao lâu.

Trầm tư suy nghĩ, tự mình làm, đến cuối cùng là đúng hay sai, nhưng cho dù là sai thì thế nào? Cô cũng chỉ có thể để mình mắc thêm lỗi lầm lần nữa.

"Mẹ? Trời đã tối rồi, làm sao mẹ không bật đèn vậy ạ?"

Cô sững sờ, giương mắt nhìn, Tiểu Nghiêu xoa mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra, sợ cậu té, cô vội vã mở đèn đặt dưới đất: "Nhanh như vậy đã tỉnh rồi hả ?"

Ngược lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là đã muộn rồi, mưa đã tạnh, bầu trời đêm không sao nổi một tầng đỏ sậm, đoán chừng mấy ngày sắp tới thời tiết cũng sẽ không tốt.

Tiểu Nghiêu trước tiên đi vòng vo một vòng ở phòng khách, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh mẹ: "Mẹ, cha đi rồi ạ?" Nói xong liền mềm mại vùi ở trên bắp đùi của cô cuộn thành một khối nhỏ.

Tô Hiểu Mộc gật đầu, dịu dàng vuốt khuôn mặt nhỏ bé của cậu: "Ừ, đi rồi."

Tay của cậu vuốt vuốt lỗ tai trên áo ngủ Snoopy, dừng một chút, nói: "Mẹ, về sau chúng ta sẽ ở cùng với cha sao?"

Tô Hiểu Mộc ngẩn ra, chẳng lẽ Cảnh Diễn đã cùng con trai nói chuyện bọn họ muốn kết hôn?

Cô cúi đầu nhìn đôi mắt to của con trai, nhẹ giọng hỏi ngược lại cậu: "Thế nào? Con không phải thích cha sao? Nhiều người thương con hơn nữa!" Theo quan sát của cô, xem ra, bọn họ ở cùng nhau cũng không tệ lắm.

Cậu một lát lắc đầu một cái, một lát lại gật đầu mạnh: "Không phải là không thích, chính là cảm thấy là lạ, nhiều năm như vậy cha đều không ở chung với chúng ta, lại bỗng nhiên xuất hiện, một chút thời gian chuẩn tình thần cũng không có. . . . . ." Cậu chợt bò dậy, ôm cổ của Tô Hiểu mộc rất nghiêm túc hỏi: "Mẹ, con là do mẹ và cha rất yêu nhau rất yêu nhau về sau sinh ra được sao?"

Câu hỏi rất ngây thơ nhưng lại vô cùng nan giải.

"Đây là cái vấn đề gì? Đương nhiên là à..., không có tình cảm làm sao có thể có con?" Tô Hiểu Mộc điểm một cái trân trán của cậu, trả lời rất nhanh. Cô biết nếu như trong vấn đề này cô do dự nửa phần, đối với Tiểu Nghiêu ảnh hưởng cũng không nhỏ, đứa bé này trưởng thành quá sớm, quá nhạy cảm.

Huống chi cô cũng không lừa gạt con trai, tình cảm của cô đối với Cảnh Diễn là thật, về phần Cảnh Diễn nghĩ như thế nào, thì không phải là chuyện cô có khả năng thao túng được.

Tiểu Nghiêu rõ ràng vui vẻ cười cười, lại chợt chần chừ: "Vậy. . . . . . ban đầu hai người tại sao phải rời xa nhau vậy?"

Tô Hiểu Mộc mất hồn trong chốc lát, hiển nhiên đang lựa chọn từ ngữ, cô suy nghĩ một chút mới giải thích: "Khi đó, cha con và mẹ cũng còn trẻ tuổi, cảm thấy tính tình không hợp nhau nên rời xa nhau, sau đó có cuộc sống riêng của mỗi người. Đến bây giờ gặp mặt lần nữa, chúng ta thỏa thuận về sau lại sống cùng nhau, như vậy con hiểu chưa?" Cô thử đem vấn đề phức tạp đơn giản hóa, hi vọng con trai có thể hiểu được, cũng sẽ không tạo thành gánh nặng quá lớn.

Tiểu Nghiêu cái hiểu cái không, tựa như mèo con ở trong lòng cô: "Hiểu ạ! Dù sao chỉ cần không rời khỏi mẹ, có thêm một người cha cũng tốt ."

Tô Hiểu Mộc cười, cái gì gọi là có con vạn sự sung túc? Bất kể như thế nào, con trai thủy chung đặt cô ở vị trí quan trọng nhất, cô còn đòi hỏi gì thêm nữa . Con người luôn muốn nhìn về phía trước, cô tin tưởng tất cả mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt.

Mùng sáu tháng năm, ngày đăng ký kết hôn.

Đây là ngày Tô Hiểu Mộc cùng Cảnh Diễn hẹn nhau đi cục dân chính đăng ký, mặc dù không là kết hôn chân chính trên thực tế, nhưng mặc kệ là kết quả thế nào, cuối cùng cô cũng đã muốn đăng ký rồi.

Đưa Tiểu Nghiêu tới trường học xong Tô Hiểu Mộc lại trở về nhà, chọn vài món trang sức trang nhã, lại đứng thẳng người quan sát mình trong gương một chút, váy chiffon màu hồng cánh sen phối hợp với áo khoác nhỏ, không ngờ trang phục như vậy lại rất có tinh thần. Cô giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, 9strong0 phút, hẹn Cảnh Diễn chín giờ rưỡi tới đón, vừa đúng lúc.

Ở trước cửa, trong lúc cô mang giày, điện thoại trong túi vang lên, cô cho là Cảnh Diễn, nhìn cũng không nhìn, một tay mang giày một tay đưa di động đặt bên tai: "Nhanh như vậy đã đến? Chờ một chút, tôi chuẩn bị ra rồi."

Tín hiệu giống như có chút không tốt, trừ một tiếng rồ rồ của dòng điện, cái gì cũng nghe không thấy, Tô Hiểu Mộc đang cảm thấy kỳ quái, lại nghe thấy giộng nói nhỏ xa xôi: "Là anh." Âm thanh dịu dàng như vậy, chính là Lăng Tử Kỳ.

Ngón tay của cô hơi run lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tử Kỳ? Anh trở lại?"

Lăng Tử Kỳ trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt cười nói: "Không có đâu, tạm thời không trở lại." Lời nói đó khiến lòng của Tô Hiểu Mộc nhảy thình thịch , một giây kế tiếp anh còn nói, "Anh muốn ở lại nơi này nghiên cứu sâu hơn thêm một thời gian."

"Anh. . . . . ." Cô rất muốn nói chút gì, lại cảm thấy mình căn bản không có gì để nói, còn có thể làm như thế nào đây? Trong lòng cô chua xót , biết rõ tâm ý của anh, cũng không thể báo đáp.

Giống như biết cô muốn hỏi điều gì, Lăng Tử Kỳ vô cùng lớn tiếng nói: "Anh gọi tới chúc mừng em, dũng cảm đưa mình vào trói buộc của hôn nhân." Giọng nhẹ nhàng của anh không lộ ra nửa phần đầu mối.

Chuyện này, cô chỉ báo một tiếng cho vài bạn bè tốt của mình qua email, cũng không tính khoa trương.

Qua hồi lâu, Tô Hiểu Mộc cười khổ: "Chúc mừng cái gì? Anh và em đều biết sự việc này là thế nào mà."

Anh lại hỏi: "Thật muốn cùng người đó đi đến cuối đời? Không hối hận?" Còn nhạo báng bổ sung, "Còn muốn khóc thì làm thế nào? Anh không còn ở bên cạnh em rồi." Chôn sâu dưới nụ cười kia, là đau thương vô tận, không có ai biết, khi nhận được email của cô, anh đã gnhi4 mình sẽ làm sao tiếp tục sống.

"Ừ, vậy em liền nhắm mắt lại đi về phía trước." Phía trước là vách đá cũng tốt, là biển lớn cũng được, cô nhận.

"Cô gái ngốc!" (nguyên văn là cô nương ngốc nha  ) Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành ba chữ này, chỉ trách, trời cao để cho người cô gặp đầu tiên, không phải anh, Lăng Tử Kỳ.

Không quá vài câu chuyện phiếm, Lăng Tử Kỳ đã nói có việc gấp rồi cúp điện thoại, rồi lại không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ, cái hộp nhỏ trong tay bị anh cầm có chút âm ấm, đàn anh gõ cửa đi vào chỉ thấy anh mím môi không nói một lời, trêu ghẹo nói: "Hắc, một người ở chỗ này làm cái gì? Tịch mịch chứ? Theo anh trở về nước, ở lại chỗ này làm cái gì?"

Lăng Tử Kỳ nâng môi lên cười cười: "Muốn ở lại cứ ở lại chứ sao."

Dáng vẻ bí ẩn của anh để cho đàn anh không tìm được nguyên nhân, nhanh nhảu nói: "Đúng rồi, ngày mai anh bay, hai ngày trước em nói muốn nhờ anh mang thứ gì trở về? Bây giờ đưa cho anh đi!"

"Không cần, đã không cần rồi." Anh hơi nhúc nhích, kéo ra ngăn kéo đem vật gì đó trong tay để vào bên trong, cũng đem mình lòng của, giấu đi.

"Trêu chọc anh à, tiểu tử thúi!" Đàn anh là một người tùy tùy tiện tiện, cũng không phát hiện sự khác thường của anh, cuối cùng lôi kéo anh ra ngoài làm tiệc chia tay.

Như vậy cũng tốt, uống say, liền không nghe thấy, không thấy được, không mơ mộng, cũng không cần sợ nhớ nhung mà biến thành ma.

Tình cảm, thích nhất là quanh đi quẩn lại.

Tô Hiểu Mộc chuẩn bị đã xong lại vì điện thoại cách một biển lớn mà tâm tình trở nên nặng nề, lúc xuống lầu đã đã trễ thật lâu, xa xa xe Cảnh Diễn đã dừng ở đầu đường chung cư.

Sau khi lên xe cô nói xin lỗi trước: "Thật xin lỗi, có một số việc nên trễ một lát."

Anh cùng với cô gần trong gang tấc, trầm tĩnh lặng lẽ, vì vậy cô có chút bối rổi nên đôi tay đặt ở trên đùi, chờ xe thong thả lái ra chung cư, mới nghe anh lẳng lặng nói: "Về sau. . . . . . Không cần khách khí với tôi như vậy."

Thật lâu, thật lâu, Tô Hiểu Mộc mới hiểu được ý của anh.

Cô im lặng nhìn gò má thâm thúy của anh, trong lòng không tự chủ được mà rung động , hô hấp cũng rối loạn theo.

Tiếp đó, thủ tục đăng ký kết hôn không tính là phức tạp, chín tờ tiền, mỗi người một tờ giấy hồng.

Tô Hiểu Mộc siết giấy hôn thú màu hồng, có chút cảm thấy không thành thật.

—Bọn họ, lại là vợ chồng.

Cửa sổ xe nửa mở, phong cảnh càng lúc càng rộng lớn khiến Tô Hiểu Mộc không thể không phục hồi tinh thần lại, nhìn ngoài cửa sổ, dòng xe chạy cùng người đi bộ dần dần thưa thớt, giống như đến vùng ngoại ô.

Cô ngạc nhiên xoay người, hỏi Cảnh Diễn lái xe bên cạnh không nói một lời: "Chúng ta đang đi nơi nào?"

Cảnh Diễn không nhìn cô, lại tỉ mỉ đóng cửa sổ xe lại một chút, âm thanh trầm thấp không nhanh không chậm nói: "Chờ đến nơi em sẽ biết."

Nhưng khi đến nơi, Tô Hiểu Mộc vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, miệng há ra một câu nói đều nói không được, cổ họng nghẹn ngào, mà anh đang bên cạnh lạnh nhạt nói: "Hôm nay, tôi và em nên tới nơi này xem một chút ."

Cô cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, mơ hồ nhìn bóng lưng cao lớn của anh mà mất hồn, Cảnh Diễn à Cảnh Diễn, loại người như anh làm cho người ta vừa ở thiên đường vừa xuống địa ngục, thật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Bảo em, làm sao không thương anh?