Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 51




Cô không ngờ mình lại gặp được Đinh Hạo ở đây, nhưng trái ngược với vui mừng, trong lòng cô lại có chút sợ hãi.

Noãn Thanh sợ anh ấy sẽ phát hiện ra chuyện của cô, phát hiện ra những khổ sở trước đây mà cô phải chịu, sợ anh ấy phát hiện ra sự thật là cô bị bán đi, cô sợ... anh ấy cũng sẽ cảm thấy cô bẩn thỉu như bao người khác, nói cô trèo cao, không biết lượng sức.

Lúc trước, cô thích Định Hạo, tuy giờ đã không còn thích nữa nhưng cô vẫn xem anh ấy là một người anh trai, một người bạn tốt. Cô không muốn giữa cô và anh ấy hình thành một vết nứt, ngay cả việc gặp mặt nhau một cách bình thường cũng không thể.

Thế nhưng, Đinh Hạo lại không có nhiều suy nghĩ như cô, anh ấy thật sự rất vui khi gặp được cô, vội vàng bước đến nắm lấy tay cô: "Sao em lại ở đây? Dạo này anh không thấy em làm việc ở quán cơm của dì nữa, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Anh có biết là anh rất lo lắng cho em không?"

Noãn Thanh hơi hoảng, cô vội lắc đầu.

Đinh Hạo vốn hiểu cô, anh ấy chỉ nhìn vào mắt cô liền biết là có gì đó không đúng nhưng anh ấy lại không muốn vạch trần cô, chỉ dịu dàng mỉm cười, nắm chặt lays tay cô: "Không sao là tốt. Nào! Anh đưa em trở về."

Trời vẫn còn mưa lắc rắc, không khí xung quanh bị cơn gió lạnh bao trùm lấy, dưới mái hiên, có một chàng trai nắm tay cô gái, dịu dàng trao cho cô gái hơi ấm, sự bao dung và ôn nhu của anh ấy, đến cả hơi thở cũng ấm áp đến kì lạ. Anh ấy đã từng một chàng trai mà cô ngưỡng mộ, nếu là trước đây, có nằm mơ cô cũng muốn nắm tay anh ấy, lẳng lặng ở cạnh anh ấy, cảm nhận một chút ấm áp duy nhất mà cô có được.

Nhưng hiện tại, tim không đập nhanh, mặt không đỏ, Noãn Thanh có cảm giác như mọi cảm xúc của cô đều bị đóng băng, chỉ còn lại một chút tự giễu.

Cô tự giễu rằng khoảnh khắc này đến quá muộn, nếu như trước kia anh ấy cũng nắm chặt lấy tay cô như vậy, nếu như... anh ấy nói anh ấy thích cô, muốn đưa cô đi, nếu như anh ấy cũng cho cô biết rằng anh anh ấy cũng có tình cảm với cô, cho dù chỉ là một tín hiệu mờ nhạt thôi cũng đủ cho cô có thêm dũng khí để nói thích anh ấy, vậy thì... có lẽ những chuyện như thế này đã không xảy ra, có lẽ... cô sẽ không phải lòng, yêu đậm sâu một người mà mình không nên yêu. Nhưng trên đời này làm gì có nhiều chữ nếu như đến đến vậy, đối với cô, bây giờ Đinh Hạo chỉ còn là một nuối tiếc, một mối tình đơn phương dang dở không có kết quả.

Noãn Thanh muốn rút tay lại nhưng ngay lúc đó Trần Lục Diên lại từ trong tiện hoa bước ra, trong tay cầm một bó hoa hồng rực rỡ, khoé miệng vẫn còn ẩn một nụ cười phấn khích.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nắm chặt lấy bàn tay cô, nụ cười đó đã vụt tắt, chỉ sau một giây, anh đã cau mày, xung quanh tràn ngập sát khí, anh buông bó hoa xuống, nhanh chóng đi đến kéo lấy eo Noãn Thanh về phía mình.



Đinh Hạo còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã trầm giọng: "Đừng có động vào người cô ấy."

Đinh Hạo cau mày, bước đến nắm lấy cổ tay Noãn Thanh: "Anh là kẻ nào mà có quyền ra lệnh cho tôi?"

Trần Lục Diên tức giận, anh hất tay anh ấy ra, sấn tới nắm lấy cổ áo anh ấy: "Tôi nói là đừng có đụng vào cô ấy rồi mà, cậu bị điếc sao?"

Noãn Thanh thấy tình hình không ổn, cô vội vàng can ngăn nhưng không ngờ lại bị Trần Lục Diên đẩy ra.

Đinh Hạo nghiến răng, anh ấy hất mạnh anh ra, lo lắng đi đến đỡ lấy cô: "Em không sao chứ?"

Noãn Thanh lắc đầu.

Đinh Hạo quay sang gắt lên với Trần Lục Diên: "Anh làm gì vậy hả?"

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chưa đến lượt cậu ở đây lên giọng đâu." Trần Lục Diên cáu gắt, lửa giận sôi sục như muốn dâng trào, anh không cho phép bất cứ người đàn ông nào đụng vào người Noãn Thanh.

Nhưng Đinh Hạo lại kéo cô ra phía sau, bảo vệ cô, hoàn toàn không để tâm đến lời của anh nói, anh ấy cười khẩy: "Từ khi nào mà Noãn Thanh lại là người phụ nữ của anh rồi? Tôi với cô ấy mới là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau. Người như anh, chắc chắn là đang muốn lợi dụng sự ngây thơ của cô ấy mà trêu đùa, anh vốn dĩ không xứng với cô ấy."

Noãn Thanh nghe Đinh Hạo nói vậy có chút bất ngờ, nếu nói về không xứng thì đáng lẽ cô mới là người không xứng, là cô không biết lượng sức mình, nhưng không ngờ anh ấy lại nói Trần Lục Diên không xứng với cô.



Cô kéo nhẹ tay áo Đinh Hạo, muốn anh ấy đừng nói nữa.

Anh ấy quay sang nhìn cô, ánh mắt lại hiện lên vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung: "Có phải dạo này em sống không tốt không? Có phải hắn chính là người khiến em chịu uất ức không? Không sao, em đừng sợ, anh đưa em trở về nhà có được không?"

Noãn Thanh kịch liệt lắc đầu, mọi chuyện không giống như anh ấy nghĩ, hơn nữa... cô làm gì có nhà để về chứ?

Sắc mặt Trần Lục Diên càng ngày càng khó coi, hai tay siết chặt, nổi đầy gân xanh, anh thấp giọng: "Noãn Thanh, em qua đây cho anh."

Noãn Thanh nghe thấy anh gọi, cô mím chặt môi, chần chừ nhìn Đinh Hạo, sau đó vẫn quyết định chậm rãi đi qua chỗ của anh, trong lòng có chút áy náy với Đinh Hạo.

Trần Lục Diên liếc nhìn cô rồi lại liếc nhìn Đinh Hạo, anh có cảm giác như bản thân đang chia rẻ uyên ương, nhưng rõ ràng anh mới là bạn trai của cô kia mà.

Bực tức trong lòng, anh hậm hực nói: "Thanh mai trúc mã là cái thá gì chứ? Cậu nhìn cho rõ đây..."

Vừa dứt lời, anh đột nhiên kéo lấy gáy cô, cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhằm đánh dấu chủ quyền trước ánh mắt kinh ngạc của Đinh Hạo.

Trái tim Đinh Hạo đau nhói, còn có việc gì khó chịu hơn khi thấy người mà mình thích, mặc định sẽ là của mình lại ở bên cạnh người khác chứ. Rõ ràng anh ấy mới là người đến trước vậy mà lại để lỡ chuyến xe. Cũng là do anh đã quá chủ quan, anh ấy cứ nghĩ cô sẽ luôn ở đó chờ anh ấy, anh ấy cứ nghĩ trên thế gian này chỉ có mình anh ấy thích cô, chịu ảnh cạnh cô. Vậy mà không ngờ chỉ chậm trễ một chút mà cô đã bị người khác cướp mất.

Tuy Trần Lục Diên có tức giận, có không vui nhưng anh sẽ không để cho cô bị ướt, anh mua lại một chiếc ô của người qua đường với giá mười triệu, sau đó quay lại dùng một tay nhấc bổng cô lên, tay còn lại giúp cô che ô, một chút nước cũng không thể dính vào người cô.

Còn Đinh Hạo vẫn đứng ở đó, hai tay siết chặt thành quyền, dưới mái hiên cơn mưa rơi tí tách, bóng anh ấy trong có vẻ cô độc và hiu quạnh, cứ như bị mất mác một điều gì đó rất quan trọng.