Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 45




Trần Lục Diên trầm mặc, anh nắm chặt tay của Noãn Thanh, chặt đến mức khiến cô phát đau.

Anh nói: "Mẹ, mẹ về đi, sau này cũng đừng đến đây gây khó dễ cho cô ấy nữa. Mẹ làm vậy chỉ khiến con thêm xem thường mẹ mà thôi."

Bà ấy sững sốt: "Con nói sao?"

"Con cứ nghĩ mẹ sẽ không giống Đào Chủ Nhiên, không ngờ mẹ lại cùng cô ta đến đây làm loạn." Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến người ta không rét mà run, mang theo chút thất vọng và bất đắc dĩ.

Mẹ ấy bấu chặt chiếc túi xách trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười dịu dàng xen lẫn nghiêm khắc: "Lục Diên, có phải con hồ đồ rồi không?"

Trần Lục Diên cũng nghiêm túc đáp lại lời của mẹ anh, con ngươi đen láy kiên định không chút lay động: "Con không hồ đồ, con yêu cô ấy."

Lời nói này vừa phát ra đã khiến cho cả mẹ anh và Noãn Thanh đều bất ngờ, bà ấy đứng hình, đã không còn giữ được nụ cười nữa, chân mày nhíu chặt.

Noãn Thanh lay nhẹ cánh tay anh, cô không hiểu tại sao anh lại nói vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Nhưng Trần Lục Diên lại không để ý đến cô, vẫn nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt vẫn kiên định như vậy, cứ như một vị thống soái quyết tử trận sa trường.

Bà ấy cẩn thận nhìn vào đôi mắt anh, muốn nhận ra một điều gì đó từ đáy mắt nhưng lại không có, sau đó bà ấy lại liếc nhìn sang người con gái đang hoảng loạn đứng phía sau anh, dáng vẻ sợ sệt không hiện ra nổi một tia vui mừng khi anh nói vậy.



Mẹ anh hít vào một hơi thật sâu bình ổn lại tâm tình rồi nhẹ giọng: "Con ra đây nói chuyện với mẹ."

Vừa dứt lời bà ấy đã đi ra ngoài trước, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng dỗ dành cô, vuốt ve mái tóc cô: "Đã không sao rồi, cô đừng sợ."

Anh kéo cô ngồi xuống sofa, vội vàng đi rót cho co một ly nước ấm, tay áp chặt vào mu bàn tay của cô: "Cô ở đây đợi tôi, đừng suy nghĩ lung tung, được không?"

Noãn Thanh vẫn đang rất sợ hãi nhưng cô lại ngoan ngoãn gật đầu, không muốn để mẹ anh phải chờ lâu.

Anh vươn tay ra xoa đầu cô, đặt bờ môi lành lạnh của mình lên trán cô: "Chờ tôi!"

...

Anh và mẹ anh đứng trước hồ cá Koi, im lặng không ai lên tiếng.

Đến một lúc sau khi bà ấy đã cho cá cá ăn xong mới lên tiếng, giọng dịu dàng không hề gắt gỏng: "Lúc nãy con nói vậy là sao?"

"Con đã nói rõ ràng như vậy mẹ còn không hiểu sao? Con yêu cô ấy." Anh không trốn tránh ánh mắt của bà ấy còn thẳng thừng cất giọng hùng hồn.

Nhưng bà ấy vẫn không tin, ánh mắt hướng về mặt hồ bị đàn cá bơi tung tăng làm gợn sóng: "Lục Diên, con không nên nhằm lẫn giữa..."

Anh biết mẹ anh đang muốn nói gì nên đã đánh gãy lời bà ấy: "Là thật lòng. Lần này con rất chắc chắn."



"Nhưng cô ấy..."

Anh lại chen ngang, anh không muốn nghe những lời mà mình không muốn nghe: "Mẹ không hiểu gì về cô ấy thì đừng vội phán đoán, cũng đừng tin vào những lời mà Đào Chỉ Nhiên nói, cô ta chủ đang muốn lợi dụng mẹ thôi."

"Mẹ không ngốc đến mức bị cô ta lợi dụng, nhưng mẹ không hiểu, con thích cô ấy ở điểm gì? Hơn nữa cô ấy còn là... Nói chung, từ đầu đến chân mẹ không thấy được cô ấy có điểm gì tốt cả, không phải mẹ khinh cô ấy thấp hèn, nhưng so với con... sự chênh lệch này quá lớn, không có cách nào dung hoà được." Là một người mẹ, bà ấy đương nhiên muốn nhìn thấy con mình hạnh phúc bên người mà mình yêu thật lòng, nhưng vì là một người mẹ, bà ấy lại tin vào phán đoán của mình hơn, bà ấy biết cái gì tốt và cái gì không tốt cho con của mình. Đúng, bà ấy không phận biệt giàu hèn, nhưng ít nhất cô gái ấy cũng phải là một cô gái bình thường, lành lặn, được ăn học đàng hoàng, có công việc ổn định, chứ không phải là một cô gái câm, học chưa hết lớp mười hai, đã vậy còn luôn luôn cúi đầu trước người khác, trông vô cùng kém cỏi.

Anh cả giận, ánh mắt hằn lên tia máu: "Đó là do mẹ chưa cảm nhận được con người của cô ấy, hơn nữa...." Anh phải há miệng, chần chừ mấy lần mới có thể nói ra được, vì đây là vết thương của cô, cũng là điều mà anh cảm thấy nhói tim nhất: "Hơn nữa, bị câm thì đã sao? Cô ấy cũng là con người, cô ấy cũng là một cô gái như bao cô gái khác, cô ấy tốt bụng, nhân từ, còn luôn lo nghĩ cho người khác, sợ người khác phải chịu khổ giống mình, một cô gái tốt như vậy, tại sao ai nấy đều muốn gây ra thương tổn cho cô ấy kia chứ?"

Bà ấy sững sốt, trên gương mặt cao quý đã không còn giữ được nét bình tĩnh, từ trước đến nay, bà ấy chưa từng nhìn thấy anh như vậy, còn là vì một người phụ nữ, nhưng bà ấy lại không thể không nói.

"Đó là những điều con nhìn thấy, những điều con cảm nhận được, nhưng cũng chỉ là những yếu tố bên ngoài. Con không phải không hiểu được lòng người khó đoán như thế nào, con biết cô ấy suy nghĩ gì hay sao? Cô ấy có yêu con không? Cô ấy chấp nhận ở bên cạnh con là vì cái gì? Những người như bọn họ cần nhất là cái gì? Nếu như một ngày con thật sự trắng tay không còn gì cả, con nghĩ cô ấy vẫn sẽ ở bên cạnh con?" Nói cho cùng, bà ấy cẫn không thích những kẻ nghèo hèn không có học thức, bởi vì họ cần tiền để sống, vì tiền mà có thể làm bất cứ việc gì, vì tiền mà có thể quỳ xuống cầu xin, bán rẻ lòng tự tôn của mình. Trong mắt bà ấy, đúng là Noãn Thanh có chút khác khiến và ấy phải thương hại, nhưng nó cũng không nói lên được điều gì.

Bởi vì ở trên cao, họ sẽ không bao giờ thấu hiểu được cho hoàn cảnh của những người thấp bé ở dưới chân họ. Đối với những người từ khi sinh ra đã nằm ở vạch đích, cho dù chúng ta có làm gì họ cũng cho là chúng ta đang làm quá vấn đề, vì những vấn đề mà chúng ta cho là khó khăn đều được họ xử lý bằng tiền.

Trần Lục Diên chợt cười lớn, thì ra trước đây anh cũng chính là một kẻ sinh ra đã nằm ở vạch đích, coi thường tất cả mọi thứ, nhưng khi hiểu ra rồi anh lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc: "Mẹ không thể nào hiểu được đâu, cô ấy vốn không phải là một người có nhiều suy tính như vậy, cô ấy đơn giản hơn mẹ nghĩ rất nhiều."

Đúng vậy, cô không giỏi che giấu cảm xúc nhưng vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô càng che đậy lại càng tạo ra kẻ hở.

Khi mà anh thật sự nhìn thấu cô cũng là lúc linh hồn anh kêu gào đau đớn, vì bên trong cô có rất nhiều vết thương chồng chất lên nhau, trái tim gần như vỡ vụn, xung quanh cô bị bao trùm bởi một màu đen ghê rợn chỉ có thể sợ hãi tự ôm lấy bản thân để bớt đi sự sợ hãi và lạnh lẽo, vậy mà bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn chịu đựng một mình, luôn gắng gượng mà sống sót.