Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 40




Trần Lục Diên tức giận quát vào mặt cô ta: "Ai cho cô cái quyền đến đây làm loạn hả? Cô nghĩ mình là ai?"

"Anh vì cô ta mà cáu giận với em? Cô ta là cái thá gì chứ? Không phải chỉ là một ả tình nhân do anh bao nuôi thôi sao? Cô ta có gì đáng khiến anh đau lòng như vậy?" Cô ta cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục, đường đường là thiên kim tiểu thư của Đào gia lại không bằng một ả tình nhân, nếu để bạn bè cô ta biết được thì không phải sẽ khiến bọn họ cười chê sao?

"Đó là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cô? Nếu sau này cô còn đến đây, đừng trách tôi không khách sáo." Anh lạnh giọng, không chút nương tình.

Nhưng cô ta lại không sợ, cô ta có gì để sợ trong khi cô ta có Đào gia chống lưng, ba của anh cũng đã xem cô ta là con dâu trong nhà, cô trợn trừng mắt: "Không khách sáo thì anh làm gì em? Anh muốn đánh em sao? Trần Lục Diên, anh đừng quên, em chính là vị hôn thê của anh, chúng ta đã có hôn ước, anh không thể chối bỏ được đâu."

Trần Lục Diên cả giận, anh khẽ nhếch mép, vang lên một giọng cười giễu cợt: "Ha! Hình như là cô quên những gì mà tôi nói rồi nhỉ? Vậy thì để tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, tôi sẽ không bao giờ kết hôn cùng cô, cũng sẽ không có bất kì hôn lễ nào diễn ra cả."

"Trần Lục Diên, anh đừng có mà quá đáng, em yêu anh như vậy, bao nhiêu năm nay vẫn chờ anh. Anh không thể đối xử với em như vậy. Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà anh lại để tâm đến cô ta hơn em? Em có điểm nào không bằng một con câm như cô ta chứ? Anh nói cho em nghe thử đi!!!" Cô ta nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt ẩn ẩn nước.

Nhưng anh lại vô tình hất cánh tay cô ta ra, ghét bỏ ra mặt: "Đào Chỉ Nhiên, tôi không yêu cô, cũng không có nghĩa vụ phải yêu cô. Hôn ước này càng không phải điều là tôi muốn, nếu cô biết thức thời một chút, ít ra tôi vẫn có thể nể mặt Đào Tử Khí xem cô là em gái. Còn nếu... cô cứ muốn làm càng, thì tôi... nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

"Trần Lục Diên, anh nghĩ anh có thể tự mình quyết định sao? Em đã nói rồi, em nhất định phải làm vợ anh thì kiếp này em nhất định sẽ thực hiện được. Hơn nữa, ba anh sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Sớm muộn thôi, anh vẫn sẽ là của em." Ánh mắt cô ta vô cùng kiên định, phàm là thứ cô ta muốn, cô ta nhất định phải có được, anh càng từ chối thì cô ta lại càng điên cuồng, bất chấp giá nào cũng phải cướp về cho bằng được.

Chỉ một lúc sau, Đào Tử Khí nhìn thấy tin nhắn của anh thì liền gấp rút bước ra từ khách sạn để đến đây, hai mắt vẫn còn đỏ ngầu bị buồn ngủ, chắc chắn là tối qua đã chơi đùa cùng em gái nào đó đến tận sáng.

Đào Tử Khí vội bước đến kéo cánh tay Đào Chỉ Nhiên: "Được rồi, được rồi, mau về thôi, đừng làm loạn nữa."



"Đào Tử Khí, ngay cả anh cũng muốn đứng về phía anh ấy ức hiếp em sao?" Cô ta hét lên, tức giận đẩy Đào Tử Khí ra.

Đào Tử Khí bất lực, anh ta cười cười: "Không... không phải, tiểu tổ tông của tôi ơi, anh là anh của em, sao em lại nghĩ anh như vậy? Ngoan nào, cùng anh về nhà, bây giờ em ở lì ở đây thì làm được gì chứ? Em còn không rõ tính của cậu ta sao? Em làm như vậy cậu ta sẽ thật sự mặc kệ em đấy. Em là thiên kim của Đào gia, tại sao phải tự làm khổ mình như vậy?"

Đào Tử Khí nhẹ nhàng dỗ dành cô ta, kéo cô ta vào xe: "Đi! Anh đưa em về, cùng em đi mua sắm cho hả giận có được không?"

Trước khi lên xe, anh ta đã liếc nhìn Trần Lục Diên một cái nhưng anh không hề né tránh cũng không cảm thấy có lỗi gì với anh ta, còn dùng ánh mắt lạnh lẽo, đầy tức giận.

Đào Tử Khí thở dài, anh bước lên xe, cho xe chạy đi mất.

Noãn Thanh đứng ở cửa, bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ nên cô đã nghe thấy hết tất cả, đặc biệt là ba chữ "vị hôn thê", ba chữ này khiến cô hiểu ra vì sao Đào Chỉ Nhiên lại tức giận đến vậy, lại khiến cô càng cảm thấy có lỗi, giằng xé tâm can.

Khi Trần Lục Diên mở cửa bước vào, cô đã bị giật mình, lảo đảo đứng không vững, cũng may là anh đã đỡ lấy cô.

"Không sao chứ?" Anh lo lắng hỏi cô nhưng cô không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Anh thở dài, kéo cô ngồi xuống sofa, anh vào trong tìm một cái chun buộc tóc, dùng lược chải gọn gàng và cột lại cho cô, tuy không đẹp nhưng tổng thể vẫn rất ổn.

Anh vòng qua, quỳ một chân xuống trước mặt cô, nắm lấy hai tay cô rồi nhẹ nhàng sờ bên gò má bị sưng đỏ của cô, bàn tay anh rất ấm áp nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy khó chịu, cảm thấy bản thân thật đê tiện, mặc dù ngay từ đầu đây không phải là điều cô muốn nhưng cô không thể phủ nhận rằng bản thân đang ở cùng vị hôn phu của người khác, cướp mất những điều đáng ra không thuộc về cô.

Trần Lục Diên nhẹ giọng: "Có đau lắm không?"



Cô không trả lời anh mà nắm lấy bàn tay đang đặt trên má của cô xuống, dùng ngón trỏ vẽ vẽ từng nét vào bàn tay anh.

"Cô ấy là vị hôn thê của anh sao?"

Anh trầm mặc một lúc mới trả lời: "Phải mà cũng không phải, hôn ước này là do gia đình hai bên định ra, tôi cũng phải là người quyết định, cũng không phải là người mong muốn."

Noãn Thanh rũ mắt, cô lại vẽ vẽ lên tay anh: "Nhưng cô ấy yêu anh."

Anh hơi cau mày, giọng cũng lạnh lùng hẳn: "Ai quy định rằng cô ta yêu tôi thì tôi phải yêu cô ta? Nếu vậy thì trên đời này làm gì còn chuyện yêu đơn phương nữa?"

Anh ngồi lên sofa, khẽ ôm cô vào lòng, xoa xoa mái tóc cô: "Cô đừng cảm thấy nặng lòng, đây không phải là lỗi của cô. Có hiểu không?"

Noãn Thanh không kháng cự, cũng không đẩy anh ra, nhưng trong lòng lại đau đớn khó chịu.

Rõ ràng người cô thích là Đinh Hạo, nhưng tại sao trái tim cô lại như đang vỡ thành trăm mảnh? Cô đang lưu luyến điều gì? Cô đang do dự điều gì?

Noãn Thanh cô trước giờ không phải là người tham lam thứ không thuộc về mình, nhưng riêng chuyện này, cô lại vô cùng dằn vặt, không lẽ... cô ngu ngốc đến mức... yêu anh rồi? Yêu người mà cô không nên yêu?

Đào Chỉ Nhiên nói đúng, cô đúng là ảo tưởng, sao cô lại có thể không biết lượng sức mình đến vậy.