Bát Bộ Thần Công

Chương 66: Mối Tình Chưa Phai




Thạch Kiếm mang Bát Bảo trên mình, lướt như bay về hướng Quỷ Cốc.

Một hôm, chàng đến một chân núi, nhìn bốn bề cây cối um tùm, trong lòng u uất, chàng bất giác gia tăng cước bộ.

Từ khi Thạch Kiếm rời khỏi Quỷ Cốc, chàng đã gặp rất nhiều biến cố, tuy bây giờ đã tìm được Bát Bảo, nhưng trên giang hồ đầy cạm bẫy, Phái Thiên Ngoại tung hoành ngang dọc, giết hại nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên.

Bỗng chàng nảy ra một ý nghĩ: "Chuyến đi đến Quỷ Cốc này, mong rằng có thể giải được nỗi khổ của Bát Tuyệt, tái xuất giang hồ, quét sạch quần ma thì làm gì sợ Thiên Ngoại Phái không diệt vong. Thiên Ngoại Thế Ma và Hồng Mao Đảo Chủ không phải cúi đầu chịu chết hay sao? Nghĩ đến đây, chàng hớn hở trong lòng, lại gia tăng cước bộ.

Trong chốc lát, chàng vòng qua một vách núi, lộ ra một sơn lộ khúc khuỷu.

Thạch Kiếm lướt đi nhanh nhẹn, từ khi được Võ Lâm Bạo Quân và Thiên Lang Vương truyền hết công lực cho, nội công chân khí gia tăng rất nhiều, công lực của chàng đã đạt đến đỉnh giới rồi.

Chỉ thấy chàng lướt đi như một làn gió thoảng nhanh qua, không có tiếng gió của vạt áo.

Thạch Kiếm đưa mắt nhìn, lẩm bẩm nói:

- Sắp đến rồi! Tim chàng bất giác đập thình thịch.

Ân tình của Quỷ Cốc Bát Tuyệt chàng không bao giờ quên, hôm nay có thể mang theo Bát Bảo đến gặp Bát Tuyệt thì chàng nên mừng mới phải, nhưng chàng không có vẻ vui mừng, trên đôi mày chàng hiện lên vẻ u uất.

Chàng là một kẻ sĩ hào kiệt võ lâm, nay giang hồ đầy mưa gió sao chàng lại không u uất chứ, huống hồ thù cha chưa báo được.

Thạch Kiếm xuyên qua rừng núi um tùm, bỗng thu Chương cước bộ, ủa lên một tiếng.

Tiếng choang choang của binh đao theo gió dạt đến.

Thạch Kiếm nghe ra tiếng binh khí va chạm nhau còn có cả tiếng quát tháo.

Tiếng quát tháo có nam lẫn nữ, bỗng nghe tiếng quát the thé của một thiếu nữ:

- Ma đầu, hãy đền mạng cho thân mẫu ta! Và một tiếng cười khà khà vang lên, rồi nói:

- Con nha đầu kia, ngươi tự tìm lấy cái chết! "Choang!" Thiếu nữ kia cất cao giọng quát:

- Bọn ma đầu các ngươi...

Bỗng một tiếng quát vang lên, một bóng người phóng tới, hai người giãn ra, đồng thời đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng quát, lúc họ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, đồng thời ngẩn người ra kinh ngạc.

Lúc này Thạch Kiếm liếc nhìn thiếu nữ bị vây thân thiết gọi:

- Tiểu Mãn Thì ra thiếu nữ đó là Đỗ Tiểu Mãn, nàng thấy Thạch Kiếm đột nhiên xuất hiện, giải vây cho nàng nhưng nghĩ đến ngày trước hiểu lầm, chàng giết Bạch Diện Lang Quân, nên trong lòng vô cùng áy náy.

Nhưng bỗng nhiên gặp mặt, nàng không khỏi vui mừng gọi:

- Kiếm ca ca...

Vừa gọi được một tiếng thì cổ họng đã nghẹn lại, nước mắt bất giác ròng ròng chảy xuống hai má nàng, nàng sà vào lòng Thạch Kiếm, ngây thơ trong trắng như mười năm trước cùng nhau nô đùa nơi hoang sơn.

Thạch Kiếm nhỏ giọng:

- Tiểu Mãn đừng sợ, hôm nay huynh nhất định giết sạch lũ ma đầu này.

Thạch Kiếm vừa nói vừa liếc mắt nhìn, chàng thầm ước lượng thực lực của đối phương.

Chỉ thấy đối phương là Đại Hải Chi Kình và một vị Hồng Mao Quái Nhân, còn có ba đại hán đầu beo đứng bên cạnh họ, xem ra võ công của ba gã này rất tầm thường.

Lúc này, Đại Hải Chi Kình lãnh đạm nói:

- Không ngờ lại để cho ngươi tẩu thoát, hôm nay phải lấy mạng ngươi đây.

Thạch Kiếm hào hùng nói:

- E rằng ta lấy mạng ngươi trước.

Đại Hải Chi Kình cất giọng cười to nói:

- Ha, ha! Thiên Ngoại Phái oai chấn giang hồ, đến nơi nào là nơi đó quy phục, ngươi là một tên vô danh tiểu tốt thì làm nên trò trống gì, biết điều thì hãy gia nhập bổn phái thì vẫn còn một con đường sống.

Thạch Kiếm điềm đạm nói:

- Ngươi đừng vội đắc ý, ngươi nên biết Tứ Kiếm ta không phải là Thạch Kiếm ngày xưa nữa! Đại Hải Chi Kình đưa mắt liếc nhìn Hồng Mao Quái Nhân bên cạnh, có chỗ dựa nên không sợ gì hết, nói:

- Dù ngươi có phải là Thạch Kiếm ngày xưa hay không, với công lực của ta tuy không thể thắng ngươi, nhưng thêm vào công lực của Cửu ca ca ta, e rằng ngươi có mười mạng sống cũng khó mà thoát thân.

Thạch Kiếm đưa tay rút binh khí trong người ra nói:

- Chưa chắc! Nhưng hành động của chàng không thoát khỏi cặp mắt của Đại Hải Chi Kình, chớp chớp mắt chuột, rồi cười nói:

- Hí, hí! Lẽ nào vật trong người ngươi lại là Quỷ Cốc Bát Bảo.

Thạch Kiếm khẽ giật mình nói:

- Điều này không việc gì đến ngươi.

- Không việc gì đến ta ư? Ta cứ phải đoạt lại xem sao! Thạch Kiếm đứng thẳng người nói:

- Ngươi cứ việc đến đây.

Đại Hải Chi Kình tung người lên, hữu chưởng quét nhanh tới.

Thạch Kiếm giật mình, chỉ thấy vô số chưởng ảnh nhanh chóng hóa thành một lưới chưởng bao trùm lấy chàng, kỳ dị vô song.

Nhưng chàng cũng nhanh chóng đẩy ra một chưởng.

Thạch Kiếm xuất thủ nhanh lẹ, xem ra rất là bình dị.

Đại Hải Chi Kình thấy thế thầm cười nham hiểm.

Không ngờ sự việc không như hắn nghĩ, lúc luồng chưởng phong của Thạch Kiếm cuộn đến mang theo hồng khí nóng bỏng.

Đại Hải Chi Kình thất kinh biến sắc, lui người phóng ra phía sau.

Hắn ứng biến rất lanh lẹ, nhưng cũng bị trúng một chưởng chấn động nội phủ.

Hồng Mao Quái Nhân nhíu mày nói:

- Thập đệ, chúng ta liên thủ để hạ thủ hắn đi.

Nói xong, lướt người bổ nhanh đến.

Đại Hải Chi Kình đồng thời hừ một tiếng phẫn nộ, giơ chưởng lên, tấn công Thạch Kiếm.

Phút chốc ba người hỗn loạn trong vòng chiến bụi cát mịt mù, thân pháp kỳ dị và công lực cực kỳ mạnh mẽ làm cho mọi người kinh hãi.

Bên cạnh cũng đã dấy lên một trường huyết đấu.

Ba tên đại hán đầu beo cùng Tiểu Mãn đang đấu với nhau.

Với thân pháp của Tiểu Mãn, thì dư sức để đối phó với ba tên đại hán này.

Nhưng Thạch Kiếm đối địch với hai người thì có phần khó khăn.

Thật ra kinh nghiệm đối địch của Thạch Kiếm không nhiều nên thiệt thòi.

Đại Hải Chi Kình và Hồng Mao Quái Nhân chia nhau một tả một hữu tấn công.

Thạch Kiếm buộc phải thối lui ra sau mười trượng.

Đại Hải Chi Kình và Hồng Mao Quái Nhân quát to một tiếng, thân hình như hai con mãnh hổ giữa không giơ trảo bổ xuống.

Thạch Kiếm chiêu thức đã cùng.

Trong lúc nguy cấp, bỗng chàng nhớ đến Thiên Lang Kỳ Trảo, mà Thiên Lang Vương đã dạy cho chàng trong địa lao.

Gió nhẹ hất bay vạt áo chàng.

Thạch Kiếm quét chéo ra chiêu Thiên Lang Kỳ Trảo, quái chiêu của chàng đột nhiên quét nhanh, nhanh cực kỳ.

Đại Hải Chi Kình và Hồng Mao Quái Nhân thất kinh trước kỳ chiêu của chàng thân hình nhẹ như bông gòn bay thối lui ngoài mười trượng xa.

Đại Hải Chi Kình và Hồng Mao Quái Nhân vô cùng kinh dị, họ đưa mắt nhìn nhau.

Đại Hải Chi Kình nói nhỏ:

- Mau công Hồng Mao Chưởng.

Vừa dứt lời hai người liên thủ tiến đánh bốn chưởng như ngọn nến bốc cao vùn vụt phóng đến.

Thạch Kiếm biết chưởng phong rất lợi hại, vội vàng thối lui, rút xoạt Thánh Nữ Kiếm trong người ra múa tít thanh kiếm tạo ra muôn vàn kiếm ảnh.

Đại Hải Chi Kình và Hồng Mao Quái Nhân đều kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng quét ra một chưởng Hồng Mao.

Phút chốc kiếm ảnh và chưởng ảnh bao trùm lấy không trung.

Đúng lúc ấy, bên Tiểu Mãn vang lên ba tiếng rú thảm khốc, ba tên đại hán đầu beo văng ra ngoài mười trượng xa, máu bắn tung tóe, ngã phịch xuống đất chết ngay.

Ba tiếng kêu thảm khốc ấy làm cho Đại Hải Chi Kình và Hồng Mao Quái Nhân thất kinh.

Người mà đang giao thủ điều tối kỵ là mất tập trung tinh thần, sự phân tán ấy làm chiêu thức rối loạn.

Nhưng chỉ thấy Thạch Kiếm như một vị thần giáng trần. Thánh Nữ Kiếm quét ra một cái, mũi kiếm đã đâm vào người Hồng Mao Quái Nhân.

Đại Hải Chi Kình thấy vậy rùng mình liền quét Hồng Mao Chưởng vào ngực Thạch Kiếm.

Một tiếng rú thảm thiết vang lên. Trước ngực Hồng Mao Quái Nhân máu chảy đầm đìa, ngã phịch xuống đất chết ngay.

Thạch Kiếm cũng đã trúng một chưởng của Đại Hải Chi Kình nhưng chàng cố nén sự đau đớn trong lòng, quét Thánh Nữ Kiếm ra nhanh tuyệt luân, vừa đúng quẹt vào cổ của Đại Hải Chi Kình.

Tiếp theo đó là một tiếng rú thảm khốc vang lên, máu bắn tung tóe.

Đại Hải Chi Kình ngã phịch xuống đất tắt thở.

Trước trán Thạch Kiếm toát mồ hôi hột, nét mặt chàng đau khổ vô cùng.

Đỗ Tiểu Mãn thấy vậy đau lòng tiến đến, đỡ lấy Thạch Kiếm nói:

- Kiếm ca ca, bị thương có nặng không? Thạch Kiếm lấy kiếm chống xuống đất, miễn cưỡng nói:

- Không sao cả! Thật ra chàng trúng Hồng Mao Chưởng, vết thương không nhẹ, nếu không phải vì công lực thâm hậu, thì sớm đã ngã phịch xuống đất rồi.

Đỗ Tiểu Mãn dùng ống tay áo lau mồ hôi cho chàng nói:

- Kiếm ca ca bị thương không nhẹ đâu.

Thạch Kiếm cười đau khổ, không nói không rằng.

Tiểu Mãn ân cần nói:

- Để muội dìu Kiếm ca ca đến gốc cây nghỉ ngơi một tí.

Đỗ Tiểu Mãn dìu chàng đi đến gốc cây.

Thạch Kiếm thở hồng hộc, Tiểu Mãn thấy vậy rơi lệ tự oán trách mình nói:

- Mọi việc đều tại muội đã hại ca ca nếu ca ca có mệnh hệ gì thì muội biết làm sao đây...

Nàng đau lòng khóc thút thít.

Thạch Kiếm an ủi nói:

- Tiểu Mãn việc này không liên quan đến nàng huống hồ ta không sao cả, cũng chưa đến nỗi chết.

Tiểu Mãn nước mắt ròng rã nói:

- Đều tại muội không tốt cả, lúc trước hiểu lầm Kiếm ca ca giết Cổ sư phụ...

Thạch Kiếm cười buồn thảm, nói:

- Nàng đã biết cả rồi sao?

- Đúng vậy, Cổ sư phụ chết dưới Hồng Mao Chưởng của Thiên Ngoại Phái, mỗi lần muội nghĩ đến cảnh bức Kiếm ca ca thì cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- Nay thì đã hiểu cả rồi, nàng đừng làm như thế nữa.

Tiểu Mãn nghiến răng nói:

- Phái Thiên Ngoại khả ố thật.

Thạch Kiếm cũng căm hờn nói:

- Chúng còn muốn thống trị cả võ lâm Trung Nguyên nữa đấy! Tiểu Mãn nhìn năm cái xác trên mặt đất bỗng hào khí bốc lên, nói:

- Hừ, ta thề sẽ giết sạch Phái Thiên Ngoại. Thân mẫu ơi, thân mẫu chết rất thê thảm, hài nhi nhất định báo thù cho thân mẫu.

Nàng nói xong nước mắt tràn xuống như mưa, cảnh tượng vô cùng bi thảm.

Thạch Kiếm kinh ngạc hỏi:

- Đỗ lão tiền bối cũng chết dưới tay của Phái Thiên Ngoại sao? Tiểu Mãn thê thảm nói:

- Thân mẫu muội cũng chết dưới Hồng Mao Chưởng, toàn thân đỏ hoe, nên muội mới tỉnh ngộ ra, cái chết của Cổ sư phụ cũng là Phái Thiên Ngoại gây ra.

Bỗng Thạch Kiếm kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Tiểu Mãn nước mắt trào ra, chân tay lúng túng, không biết phải làm thế nào.

Bỗng nhiên, nàng bước đến bên người Đại Hải Chi Kình, rồi cúi xuống lục soát lùng sục một Chương, nàng bất giác thất vọng đứng dậy buông tiếng thở dài than vãn.

Ánh mắt nàng lại dời đến người của Hồng Mao Quái Nhân...

Tiểu Mãn nghĩ một lúc rồi rảo bước tiến đến rồi lại lục soát người Hồng Mao Quái Nhân một lúc sau bỗng nhiên nàng vui mừng kêu lên một tiếng, nàng đã tìm ra thuốc giải.

Nàng vội vàng đem thuốc giải cho vào miệng Thạch Kiếm.

Không bao lâu, quả nhiên Thạch Kiếm mở mắt tỉnh lại.

Tiểu Mãn mừng rỡ nói:

- Kiếm ca ca có cảm thấy khỏe hẳn không? Thạch Kiếm lay động thân hình thấy toàn thân thư giãn không có cảm giác bị thương, cảm thấy kỳ lạ đưa mắt nhìn Tiểu Mãn nói:

- Đây không phải là giấc mộng chứ? Tiểu Mãn thấy chàng đã khỏi, nàng như trút được gánh nặng, thầm nghĩ: "May mà cứu được chàng, nếu cái thuốc vừa rồi là thuốc độc thì quả là thảm hại." Trong lòng tuy là nghĩ như thế, nhưng nàng không nói ra, nàng bèn nói:

- Đây là sự thật chứ không phải là mộng! Thạch Kiếm hỏi:

- Nàng đã cứu ta phải không? Tiểu Mãn...

Tiểu Mãn đưa tay bịt miệng cười nói:

- Ta chỉ tình cờ ra tay mà được việc, thật ra thuốc giải lấy từ trên người của Hồng Mao Quái Nhân mà có.

Thạch Kiếm đứng dậy chấp chưởng nói:

- Tiểu Mãn, đa tạ nàng đã cứu mạng.

Tiểu Mãn nũng nịu nói:

- Kiếm ca ca không phải xem muội là người lạ chứ? Sao mà khách sáo quá vậy.

Thạch Kiếm cười ha hả, đối với người bạn từ thuở ấu thơ này mà có thái độ như vậy quả là khách sáo, chàng nói:

- Nhưng mà ta thật lòng đấy. Truyện được copy tại doctruyen.me

Tiểu Mãn mắt đầy tình tứ gọi:

- Kiếm ca ca! Nàng sà vào lòng Thạch Kiếm.

Thạch Kiếm lúng túng không biết làm sao, chàng ngẩn người ra.

Đối với bạn tình ngày xưa này, chàng không biết phải làm sao đây, nhất là vị tình nhân này là người đầu tiên mở cửa sổ ái tình trong lòng chàng, nhưng giờ đây chàng đầy người là nợ tình, cũng không biết nên đối xử thế nào? Thạch Kiếm Chương lâu không cử động.

Tiểu Mãn như phát hiện ra, nàng liền bật đứng dậy lãnh đạm nói:

- Thì ra chàng đã thay lòng đổi dạ! Ân tình xưa thoáng qua đầu nàng, sự Hồi ức ngọt ngào kia đã trôi theo dòng nước.

Khóe mắt nàng ướt đẫm, nàng quay người đi.

Thạch Kiếm cảm thấy lòng đau xót, bước đến cạnh Tiểu Mãn nói nhỏ:

- Tiểu Mãn, ta không có thay lòng đổi dạ, nhưng mà ta không đáng để nàng yêu.

Tiểu Mãn giơ tay lên nói:

- Ngươi là kẻ bạc tình! Nàng đưa tay tát cho Thạch Kiếm một bạt tai rồi khóc nức nở.

Má bên trái của Thạch Kiếm đỏ hoe, chàng đứng ngẩn người, lưới tình vây lấy trái tim của người anh hùng, càng làm cho chàng tiến thoái lưỡng nan.

Chương lâu, chàng mới chân thành nói:

- Tiểu Mãn, tình yêu của ta đối với nàng sẽ không bao giờ phai mờ, nhưng ngày nay trên giang hồ có nhiều chuyện vả lại trách nhiệm của ta lại rất là trọng đại, tánh mạng khó mà bảo đảm, tuy ta yêu nàng, nhưng ta có thể làm như thế nào? Bỗng nhiên Tiểu Mãn quay người lại, lại sà vào lòng chàng nói:

- Không, Kiếm ca ca, cho dù có chết cũng hãy để cho chúng ta chết chung.

Thạch Kiếm cảm động, ôm chầm lấy nàng, gọi:

- Tiểu Mãn...

Phút chốc hai đôi môi chạm vào nhau, đôi tình nhân này tạo thành một bức họa hoàn mỹ, tình yêu của họ biết bao thuần khiết, mỹ mãn.

Chương lâu Thạch Kiếm mới lên tiếng:

- Ta cần phải mang Bát Bảo đến Quỷ Cốc trước.

Tiểu Mãn nói:

- Muội theo chàng đến Quỷ Cốc.

Thạch Kiếm lắc đầu nói:

- Không, việc này có nhiều điều không tiện.

Tiểu Mãn bĩu môi không vui.

Thạch Kiếm nói:

- Tiểu Mãn đây là bất đắc dĩ thôi, tạm thời chia tay thì mới có hạnh phúc dài lâu.

Tiểu Mãn như nghe ra lời nói của chàng rất có lý, nói:

- Thôi được, nhưng mong ngày gặp mặt của chúng ta sẽ là những ngày gần nhất.

Hai người quyến luyến chia tay. Thạch Kiếm nhìn bóng hình của nàng ra đi, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, chàng không dám nghĩ quá nhiều, về việc trong tương lai.