Thạch Kiếm nghe tiếng kêu của Kim Ngọc Thoa liền nhảy vọt người lên thối lui ra phía sau.
Nhưng Thủy Tiên Phi Tử hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng kêu của Kim Ngọc Thoa, thừa lúc Thạch Kiếm thối lui, nhanh thân tới quét ra một chưởng.
Thạch Kiếm không ngờ cô ta thâm độc đến thế, thân hình chàng trúng phải một chưởng đau điếng, suýt nữa ngã phịch xuống đất.
Thủy Tiên Phi Tử thấy một chiêu đắc thủ, còn muốn tiếp thêm một chiêu.
Bỗng Kim Ngọc Thoa dốc hết hơi thở cuối cùng mà nói:
- Phi Tử, đại sự hỏng cả rồi! Thủy Tiên Phi Tử giờ mới ngây người định quay người lại giở tránh nhưng vừa nhìn bất giác kinh ngạc phóng đến.
Thì ta toàn thân Kim Ngọc Thoa lại toàn máu tươi, người đầy vết thương, chao đảo sắp ngã.
Thủy Tiên Phi Tử vội chạy đến dìu nàng gấp rút hỏi:
- Kim Ngọc Thoa, muội làm sao thế? Kim Ngọc Thoa yếu ớt nói:
- Hết rồi!
- Cái gì hết rồi?
- Tiền Điện đã bị hủy...
Thủy Tiên Phi Tử trong lòng lửa đốt, hỏi:
- Còn Càn Khôn Dung Bảo Lư thì sao?
- Cũng bị thuốc nổ, làm nổ tan tành rồi.
- Ai to gan thế?
- Tiện nữ không biết, nhưng Thủy Tiên Trì này trừ Phi Tử và tiện nữ ra, không còn ai sống sót cả.
Tin tức này không những làm thất kinh Thủy Tiên Phi Tử càng làm cho Thạch Kiếm khiếp vía, ai đã hủy Càn Khôn Dung Bảo Lư vậy? Thủy Tiên Phi Tử hỏi thêm một lần nữa:
- Như thế những bảo khí kia đâu rồi? Kim Ngọc Thoa còn lại hơi tàn, nói yếu ớt:
- Tuy quần hùng hào kiệt khá đông, bảo vật cũng chịu không nổi sự hòa tan.
- Có phát hiện dị bảo gì không?
- Chỉ có hai món.
- Hai món bảo gì?
- Một là Đoạt Hồn Kỳ của Thạch Kiếm.
Thủy Tiên Phi Tử hừ một tiếng lạnh lẽo, rồi hỏi tiếp:
- Còn một món nữa là gì?
- Lục Tình Kiếm.
Thạch Kiếm nghe nói giật mình: Thủy Tiên Phi Tử biến sắc hỏi:
- Ai mang đến đây thế? Kim Ngọc Thoa cố giữ luồng chân khí nói:
- Là... là...
Bỗng mắt nhắm nghiền lại, hai chân quỵ xuống chết ngay dưới chân Thủy Tiên Phi Tử.
Thủy Tiên Phi Tử thấy Kim Ngọc Thoa chết, bất giác mày ngài nhíu chặt lại, toàn thân hình khẽ run rẩy, có thể nói rằng giận dữ tột đỉnh.
Bỗng Thạch Kiếm kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Thủy Tiên Phi Tử quay mặt lại quở trách nói:
- Ngươi kêu gì thế? Thạch Kiếm chỉ thi thể của Kim Ngọc Thoa, nói:
- Da của cô ta đỏ cả rồi! Thủy Tiên Phi Tử liếc nhìn thi thể của Kim Ngọc Thoa, thì ra làn da của Kim Ngọc Thoa bầm đỏ cả, nàng khinh miệt nói:
- Điều này có gì lạ chứ?
- Không phải, có rất nhiều người đã chết dưới võ công tà độc này.
- Đó là một loại võ công độc môn mà thôi.
- Như vậy người biết loại võ công này?
- Đương nhiên! Thạch Kiếm đối với loại võ công tà độc này không biết đã bị mang biết bao tội danh, cái chết của Bạch Diện Lang Quân làm cho chàng và Đỗ Tiểu Mãn trở thành cựu thù...
Chàng bất giác hỏi:
- Nhưng không biết loại võ công này là gì? Thủy Tiên Phi Tử điềm nhiên nói:
- Nói đến loại võ công này, quả là rất hiếm trong thiên hạ, vả lại không phải nhân vật Trung Nguyên luyện tập nó.
- Ngươi biết loại võ công này là kỳ nhân nơi Biên Cương rồi.
- Không phải.
- Vậy thì...
- Đó là tuyệt học của Hải Ngoại.
Bỗng chàng nghĩ đến Thiên Ngoại Phái bất giác hỏi:
- Lẽ nào là độc môn võ công của Hồng Mao Đảo Chủ sao? Thủy Tiên Phi Tử nói:
- Chính là gã Đại Hồng Mao đó.
Lúc này Thạch Kiếm mới hiểu Bạch Diện Lang Quân và huynh muội Tứ Tiên Chi đều chết dưới tay của môn hạ Hồng Mao Đảo bất giác căm giận cắn răng ken két.
Chàng muốn hiểu rõ thêm, vừa mở miệng định hỏi thì bỗng nhiên trong hoa viên có mười mấy cái bóng lướt vào.
Thạch Kiếm nhìn một cái đã nhận ra kẻ đi đầu là Đại Hải Chi Kình còn có cả Chưởng Môn Huyết Đao Môn Huyết Đao Nhân Ảnh, còn lại là các đại hán tay cầm đao to, chắc là môn hạ của Huyết Đao Môn.
Thủy Tiên Phi Tử nét mặt giận dữ, lãnh đạm nói:
- Cổ Phi Long, ngươi làm việc quả là không tồi.
Nét mặt của Cổ Phi Long không một chút tình cảm nói:
- Mục đích của ta chẳng qua là muốn đoạt Thủy Tiên Nguyên Tâm mà thôi.
- Hừ! Không dễ dàng đến thế đâu!
- Nhưng ta nhất định đoạt cho bằng được.
Thủy Tiên Phi Tử hừ một tiếng lạnh lẽo nói: Bạn đang đọc chuyện tại doctruyen.me
- Ngươi tưởng rằng dùng thủ đoạn này là có thể đoạt được sao? Ngươi đừng quá mơ tưởng nữa, ngươi hủy hoại Càn Khôn Dung Bảo Lư của ta thì đã trở thành cựu thù của ta rồi.
- Đại thù ư? Cô tưởng rằng ta sẽ bị lường gạt sao?
- Lường gạt cái gì thế?
- Càn Khôn Dung Bảo Lư là thật sao? Thủy Tiên Phi Tử khẽ run rẩy, ngọc thoa trên đầu không ngớt lay động.
Đại Hải Chi Kình ngẩng đầu lên trời cười to nói:
- Đó chẳng qua là một cái lư bình thường chỉ thêm vào đó một chút Dung Thiết Đơn mà thôi, cô có thể gạt người trong thiên hạ, nhưng không gạt được đại gia ta đâu.
- Tuy ngươi đã biết cả, nhưng làm hỏng đại sự của ta, giết môn hạ của ta, ta cũng tuyệt không buông tha ngươi.
- Ta đã dám làm thì còn sợ gì cô chứ!
- Ngươi hãy giao Lục Tình Kiếm và Đoạt Hồn Kỳ ra đây.
Đại Hải Chi Kình cười nhạt nói:
- Lục Tình Kiếm là vật của bổn đại gia, cô muốn lấy sao? Thạch Kiếm vừa nghe, biết Lục Tình Kiếm đã bị Đại Hải Chi Kình đoạt rồi, bỗng mắt chàng bắn ra luồng nhãn quang kinh người tiến lên hai bước nói:
- Thì ra ngươi là kẻ hai mươi năm trước đoạt bảo ở Quỷ Cốc.
Chàng vừa nói dứt lời liền cảm thấy không ổn và Đại Hải Chi Kình đang ở tuổi trưởng thành làm sao là kẻ cướp bảo hai mươi năm trước.
Đại Hải Chi Kình nghiêm giọng nói:
- Ngươi đừng lôi thôi! Thạch Kiếm mắt nảy lửa nói:
- Món nợ này ta sẽ đòi lại đấy...
Chàng đổi giọng nói tiếp:
- Hãy đem Đoạt Hồn Kỳ trả cho ta trước, nếu không thì ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này đấy.
- Ngươi muốn lấy lại Đoạt Hồn Kỳ sao, đừng hòng, trừ phi...
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi lấy Thủy Tiên Nguyên Tâm đến đổi lấy.
Thạch Kiếm ngây người, liếc nhìn Thủy Tiên Phi Tử.
Thủy Tiên Phi Tử trầm giọng nói:
- Cổ Phi Long, không ngờ trước đây ngươi ân cần đối đãi ta, thì ra hoàn toàn là giả dối, mục đích của ngươi chỉ nhắm vào Thủy Tiên Nguyên Tâm mà thôi.
- Cô hiểu thì tốt rồi, bổn đại gia làm việc dùng mọi thủ đoạn.
- Dùng mọi thủ đoạn sao?
- Chỉ cần đạt đến mục đích.
Thủy Tiên Phi Tử đột nhiên giật mình, run giọng nói:
- Thì ra ngươi là môn hạ của Hồng Mao Đảo.
- Điều này ta không phủ định.
- Nhưng tương truyền Hồng Mao Đảo Chủ là dị tộc, đích truyền mười vị đệ tử của hắn đều là dị tộc, tại sao ngươi lại là người Trung Nguyên vậy.
Đại Hải Chi Kình ngông cuồng nói:
- Vạn vật vốn cùng loại, đó là cô thiển kiến mà cảm thấy lạ thôi, trong mười vị huynh đệ của ta, có hai người là nhân sĩ Trung Nguyên, chỉ trách cô thiển kiến mà thôi
- Có đến hai vị sao?
- Đúng vậy.
- Trừ ngươi ra còn có ai nữa?
- Tiếng tăm lừng lẫy mười mấy năm trước chấn động Trung Nguyên võ lâm mà cô lại hiểu biết nông cạn đến thế.
Thủy Tiên Phi Tử nghĩ đến một tên ma đầu nói:
- Thiên Ngoại Thế Ma sao?
- Chính phải.
- Lão ta là sư huynh của ngươi sao?
- Còn gì nữa?
- Ồ! Thủy Tiên Phi Tử nhớ lại lần trước Đại Hải Chi Kình nhiều lần gần gũi nàng, trong khu vườn nhỏ ở núi hoang cùng Thạch Kiếm ăn nhằm Ngũ Sắc Dâm Quả và phát sinh nghiệt duyên, nàng cũng cảm thấy kỳ lạ Thạch Kiếm không phải là môn hạ của Hồng Mao Đảo tại sao lại có Ngũ Sắc Dâm Quả chứ, thế là nàng nghĩ ra, lẽ nào lại là quỷ kế của Đại Hải Chi Kình sao? Nàng nghĩ đến đây liền nói:
- Tương truyền Hồng Mao Đảo có một cây Ngũ Sắc Dâm Quả mấy hôm trước ta đến khu vườn nhỏ nơi hoang sơn phát hiện ra quả Ngũ Sắc Dâm Quả lẽ nào ngươi đã để ở đó sao? Đại Hải Chi Kình cười nham hiểm nói:
- Điều này ta không nhất thiết phải nói cho ngươi biết.
- Ngươi không phủ nhận chứ!
- Ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Thủy Tiên Phi Tử nghe giọng nói của hắn ta, càng khẳng định là hắn làm, bỗng quét ra một chưởng nhanh như điện vào ngực của Đại Hải Chi Kình nói:
- Ngươi thật không nói sao? Chưởng theo tiếng nói phóng đến, vô cùng lợi hại.
Đại Hải Chi Kình thấy nàng xuất thủ kỳ ảo độc ác, thản nhiên thối lui nói:
- Chỉ cần cô dâng Thủy Tiên Nguyên Tâm ra, chúng ta sẽ hóa địch thành bạn! Thủy Tiên Phi Tử đánh hụt càng thêm phẫn nộ nói:
- Ngươi đừng mơ tưởng, ta lấy mạng chó của ngươi đây! Cánh tay ngọc của nàng khẽ giơ ra, luồng bão táp như chớp, tấn công Đại Hải Chi Kình.
Đại Hải Chi Kình lắc người một cái, quay lại ra lệnh cho Huyết Đao Nhân Ảnh:
- Hãy bắt con nha đầu này cho ta.
Không ngờ Huyết Đao Nhân Ảnh gia nhập Thiên Ngoại Phái và chịu sự sai khiến của Đại Hải Chi Kình có thể biết địa vị của Đại Hải Chi Kình trong Thiên Ngoại Phái là cao đến chừng nào.
Huyết Đao Nhân Ảnh lách người đến chặn Thủy Tiên Phi Tử, thóa mạ:
- Hãy giao Thủy Tiên Nguyên Tâm ra.
Thủy Tiên Phi Tử liên tiếp cười nhạt, nói:
- Hừm! Làm chủ một môn phái không chịu lại đi làm con chó để người ta sai khiến, quả là tức cười.
Huyết Đao Nhân Ảnh vốn là chưởng môn của một phái, bị Thủy Tiên Phi Tử thóa mạ hai câu, mặt đỏ bừng, thẹn đến phát giận, quét ra một chưởng.
Lúc lão quét chưởng ra thì môn hạ Huyết Đao Môn cũng múa thanh đao trong tay tiến lên, bao vây tấn công Thủy Tiên Phi Tử.
Thạch Kiếm thấy vậy đôi mày kiếm khẽ phẫn nộ.
Tuy vừa rồi Thủy Tiên Phi Tử mắng chàng một cách thậm tệ, vả lại buộc chàng xuất thủ, nhưng ở vào tình trạng này, chàng không thể bó tay mà nhìn.
Đúng lúc ấy, chàng rít lên một tiếng phẫn nộ, như một con mãnh hổ, nhảy vào một đàn cừu non, song chưởng mạnh mẽ quét ra, thảm cảnh diễn ra, tiếng kêu như quỷ khóc ma sầu.
Thủy Tiên Phi Tử nghênh chiến Huyết Đao Nhân Ảnh bụi cát đầy trời.
Trong chớp mắt bên Thạch Kiếm, máu bắn tung tóe, đao bay ra tứ phía, tiếng kêu thảm khốc vang lên, tiếng chưởng và đao kiếm vang lên không ngớt, thi thể chất như núi.
Thủy Tiên Phi Tử và Huyết Đao Nhân Ảnh giao chiến được mấy hiệp bỗng một tiếng kêu thảm khốc vang lên.
Huyết Đao Nhân Ảnh như diều đứt dây, bắn tung ra ngoài mười trượng xa, ngã phịch xuống đất, miệng chảy ra một luồng máu tươi, mắt trợn tròn, chết một cách thảm thương.
Thủy Tiên Phi Tử giết chết Huyết Đao Nhân Ảnh lại tung người đến giữa trận của Thạch Kiếm.
Nàng giơ cánh tay ngọc ra, đẩy Thạch Kiếm đi nói:
- Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi giúp đỡ.
Thạch Kiếm không đề phòng, bị luồng chưởng lực của nàng đẩy ra ngoài mấy trượng xa, bèn lặng lẽ thối lui mấy bước, trong lòng khẽ giận, đành phải đứng một bên nhìn trận đấu, một mặt đưa mắt giám sát Đại Hải Chi Kình.
Thân hình Thủy Tiên Phi Tử như một luồng khói nhẹ, mỗi lần nàng quét chưởng một tiếng kêu thảm khốc vang lên.
Bỗng Đại Hải Chi Kình lướt tới, chỉ lấy Thủy Tiên Phi Tử nói:
- Độc thủ như vậy quả là quá đáng đấy!
- Ngươi giết môn hạ của ta, cũng không cảm thấy quá đáng, ta chỉ dùng oán trả oán mà thôi.
- Cô sẽ hối hận đấy!
- Giết mấy tên tiểu tốt này thì không có gì là hối hận cả.
- Huyết Đao Môn sẽ đối địch với cô đấy.
Thủy Tiên Phi Tử cười nhạt nói:
- Huyết Đao Nhân Ảnh đã chết rồi, ta còn sợ con rồng không đầu kia sao? Đại Hải Chi Kình ngạc nhiên một lúc, rồi nói:
- Huyết Đao Môn và Thiên Ngoại Phái đã liên kết với nhau thành một khối, tuy rằng Huyết Đao Môn không có khả năng phục thù, Thiên Ngoại Phái cũng không buông tha cô.
- Như vậy càng tốt, ta không sợ ngươi chạy trốn nữa rồi.
Đại Hải Chi Kình biến sắc, nhãn quang rợn người nói:
- Bổn đại gia là một trong Thập Đại Ma Tôn lẽ nào lại sợ một con nha đầu như ngươi sao? Thạch Kiếm nghe hắn nhắc đến Thập Đại Ma Tôn bất giác rùng mình, vì chàng nghe đồn Thập Đại Ma Tôn võ công cái thế, nhân vật võ lâm nghe nhắc đến là biến sắc ngay, không ngờ Đại Hải Chi Kình lại là một trong Thập Đại Ma Tôn còn chín Tôn còn lại không biết là ai? Thủy Tiên Phi Tử cười nhạt đượm vị khinh bỉ nói:
- Tiếc rằng ngươi chỉ là người có địa vị thấp nhất trong Thập Đại Ma Tôn mà thôi, dọa được ai chứ bổn Phi Tử thì đừng hòng. Ha ha... ha ha...
Đại Hải Chi Kình sắc mặt tái xanh nói:
- Ta không giết cô thì không làm người.
- Như vậy thì ngươi đừng làm người nữa.
- Xem chưởng! Đại Hải Chi Kình giận đến toàn thân phát run, chưa dứt lời đã quét ra một chiêu nhanh như chớp, nhằm Thủy Tiên Phi Tử mà tấn công.
Bỗng! Hai luồng kình khí bài không, bụi cát mù mịt.
Đại Hải Chi Kình hự một tiếng, thối lui hai bước.
Thủy Tiên Phi Tử đôi má khẽ run rẩy, thối lui một bước.
Nhưng Đại Hải Chi Kình lại tiến đến nhanh như điện xẹt, song chưởng nhằm vào Thủy Tiên Phi Tử mà quét tới.
Thủy Tiên Phi Tử lắc mình tránh, lượn một vòng quét ra hai chưởng.
Hai người họ có thể nói là cao thủ vào hạng thượng thừa của võ lâm, xuất thủ không những nhanh tuyệt luân mà mang theo luồng kình khí mạnh vô song, vô cùng kinh người.
Thạch Kiếm thấy hai người họ thi triển tuyệt chiêu, kỳ dị và độc ác, sự sống như ngàn cân treo sợi tóc vậy, chàng vô cùng kính phục.
Bất giác họ đã giao thủ hơn mười ba chiêu vẫn không phân chia thắng bại.
Nhưng Thạch Kiếm thấy rõ Đại Hải Chi Kình công lực kém xa Thủy Tiên Phi Tử sắp sửa thất bại rồi.
Tuy vậy, Đại Hải Chi Kình vẫn tiếp tục phát chưởng, thế mạnh vô song đến kinh người.
Thủy Tiên Phi Tử lặng lẽ ứng chiến, thân hình như làn khói mỏng, kỳ dị vô cùng.
Thạch Kiếm thầm phục: "Công lực của hai người này quả đã vào mức thượng thừa rồi." Thật ra thân pháp hiện giờ của Thạch Kiếm không chừng cũng thua hai người họ.
Chàng đang nghĩ ngợi.
Bỗng trước mặt chàng Đại Hải Chi Kình trúng phải một chưởng của Thủy Tiên Phi Tử nghiêng người nhảy tung ra ngoài bốn năm trượng xa.
Thủy Tiên Phi Tử nhanh chóng tung người tấn công đến.
Bỗng! Hai tiếng rít dài.
Thủy Tiên Phi Tử nghe tiếng rít đã vội vàng thu chưởng thối lui.
Thạch Kiếm kinh ngạc trước hành động của nàng, nghĩ thầm: "Không biết kẻ đến đây là ma đầu nơi nào mà cô ta lại phòng bị cẩn thận đến thế?"