Thổi Địch Tiên Tử suy nghĩ một lúc rồi giơ Thất Khổng Địch lên, đưa vào miệng thổi ra một khúc nhạc nhu hòa bay theo làn gió nhẹ.
Một lát sau Thạch Kiếm trở người dậy, mở mắt ra nhìn.
Thổi Địch Tiên Tử tập trung tinh thần thổi.
Thạch Kiếm đưa mắt nhìn rồi đứng dậy nhìn chỗ Thổi Địch Tiên Tử đang đứng mà phóng tới.
Thổi Địch Tiên Tử không ngờ chàng tỉnh dậy nhanh như thế, nhưng nàng đang vận công thổi sáo, không thể ngừng lại được.
Nàng vô cùng lo lắng.
Đôi mắt Thạch Kiếm rực lửa đi đến bỗng một âm thanh vang lên:
- Thạch Kiếm! Dừng chân lại! Thạch Kiếm vừa nghe tiếng quát liền dừng bước, quay người lại nhìn.
Chỉ thấy một vị trung niên ni cô đứng sau lưng chàng, bất giác hỏi:
- Các hạ gọi ta có việc gì? Ngộ Tâm Sư Thái từ bi nói:
- Thí chủ là Thạch Kiếm sao? Chàng kinh ngạc ngắm nhìn bà ta, chỉ thấy vị ni cô này trạc tuổi tứ tuần, vẻ mặt từ bi nhưng chàng không quen biết.
Thạch Kiếm không trả lời mà hỏi lại.
- Các hạ là ai?
- Bần ni Ngộ Tâm.
- Ngộ Tâm nào?
- Thí chủ không biết ta đâu...
Ngộ Tâm Sư Thái điềm đạm nói:
- Ta muốn biết ngươi có phải là Thạch Kiếm không?
- Các hạ hỏi để làm gì?
- Thí chủ hãy trả lời ta trước.
Chàng nhướng mày nói:
- Tại hạ chính là Thạch Kiếm.
- Thân mẫu ngươi là ai? Nhắc đến thân mẫu chàng bất giác phẫn nộ nói như gào lên:
- Ta không có mẫu thân.
Ngộ Tâm Sư Thái kinh ngạc, hỏi tiếp:
- Như vậy thân phụ ngươi đâu? Chàng mở miệng nói thì thấy tiếng sáo của Thổi Địch Tiên Tử im bặt, đứng trước gió, lúc này chàng mới biết mình bị gạt, phẫn nộ nói:
- Ni cô sư thái cả gan dám gạt ta.
Nói xong quét ra một chưởng.
Ngộ Tâm Sư Thái thấy thế không muốn ngăn lại luồng chưởng phong lợi hại của chàng, chỉ tung người thối lui ra sau.
Chàng giận tái mặt, Ngộ Tâm Sư Thái thấy chàng không đuổi theo mà chàng quay người lại phóng về phía Thổi Địch Tiên Tử.
Thổi Địch Tiên Tử đã đề phòng sẵn. Chàng gào to một tiếng:
- Thân phụ ta đâu rồi? Thổi Địch Tiên Tử không đáp. Thạch Kiếm càng hung dữ, quét ra hai chưởng kình phong mạnh mẽ.
Thổi Địch Tiên Tử thấy thế rùng mình, nhưng công lực của nàng trác tuyệt trong chớp mắt đã tránh khỏi luồng chưởng phong mạnh tuyệt luân của chàng.
Thạch Kiếm đánh bạt, chàng phát điên lên, quát nạt ầm ĩ, liên tiếp quét ra bảy, tám chưởng.
Bỗng một luồng kình đạo từ sau lưng chàng quét tới.
Chàng vừa nghe chưởng phong liền tung người ra, đưa mắt nhìn thì ra người xuất chưởng là Ngộ Tâm Sư Thái. Chàng vừa mở miệng chửi mắng thì Ngộ Tâm Sư Thái đã lên tiếng:
- Tiểu tử vong ân bội nghĩa kia, còn thua loài cầm thú.
- Gì thế? Thạch Kiếm thối lui ra sau hai bước:
- Ta vong ân bội nghĩa Chương nào?
- Ngươi còn giả điên sao?
- Tại sao lại nói như thế?
- Người ta đã cứu ngươi, ngươi còn không biết hay dở định xuất chưởng đánh người nữa.
- Cô ta đả thương thân phụ ta, ta không giết chết cô ta, cô ta nhất định sẽ giết chết thân phụ ta.
- Thân phụ ngươi là ai thế? Chàng ngẩn người, đưa mắt nhìn bầu trời nơi chân trời xa xôi, buồn bã vô cùng một lúc sau như đã quyết định, liền nói:
- Ngọc Diện Tú Sĩ Khương Quang Tông.
Ngộ Tâm Sư Thái cất tiếng cười to, tiếng cười chấn động trời đất mang theo sắc mặt khinh bỉ, Chương lâu tiếng cười im bặt, khinh miệt nói:
- Hắn là thân phụ của ngươi sao?
- Các hạ nói gì thế?
- Ta nói thân phụ ngươi không phải là Ngọc Diện Tú Sĩ.
- Các hạ không cần dùng lời nói để gạt ta.
Ngộ Tâm Sư Thái coi khinh nói:
- Ngươi muốn nhận tặc làm phụ ta cũng đành bó tay thôi.
Chàng cất giọng nói:
- Mong các hạ nói chuyện khách khí một chút, các hạ bảo ai là tặc?
- Ta nói Ngọc Diện Tú Sĩ là tặc, hừm! Ngươi không tin sao? Thạch Kiếm mắt rực lửa, cất bước tiến đến, bỗng chàng kiềm chế cơn giận, hỏi:
- Ta hỏi ngươi Ngọc Diện Tú Sĩ đang ở nơi nào?
- Hắn đấy à? Ha... ha...
- Ở đâu? Nói mau!
- Hắn đã chết rồi.
- Chết rồi! Đôi mắt chàng như sắp nổ tung, nói:
- Ai giết thân phụ ta? Ngộ Tâm Sư Thái nghe chàng hỏi như vậy, bất giác rùng mình vì nếu bà nói Thổi Địch Tiên Tử giết tất có một trận quyết chiến xảy ra.
Vì thế, bà do dự, nghĩ không được cách trả lời tốt nhất.
Bỗng Thổi Địch Tiên Tử môi đào khẽ mở:
- Chính ta đã giết lão vì ta phải trả thù cho song thân.
Chàng nghe vậy, mặt bừng sát khí, song chưởng vang lên, ào ạt quét ra hai chiêu.
Giờ đây công lực của Thạch Kiếm đã phát huy đến tột đỉnh. Vả lại chàng giận dữ xuất chiêu nên luồng chưởng lực mạnh kinh người tựa như bài sơn đảo hải.
Tuy Thổi Địch Tiên Tử dùng Thất Khổng Ma Âm có thể đánh ngã chàng nhưng luận về công lực thì thua xa.
Thổi Địch Tiên Tử đã có phòng bị, tung người thối lui ra sau bảy, tám trượng xa.
Hai chiêu của chàng đều đánh hụt, chàng trở nên điên cuồng, phóng nhanh đến.
Chiêu thức của chàng lợi hại và nhanh vô cùng, thân pháp của Thổi Địch Tiên Tử tuy cao nhưng khó tránh khỏi một chiêu này, đành phải vận hết mười hai thành công lực chống đỡ.
Bùng! Một tiếng nổ chấn động trời đất, bốn bề bụi cát mịt mù.
Song chưởng của Thổi Địch Tiên Tử như có sức mạnh ngàn cân đè lên, Thạch Kiếm bất giác hự lên một tiếng, loạng choạng thối lui mười mấy bước.
Chàng cảm thấy luồng chưởng lực của đối phương mạnh vô cùng, chàng cố gắng đứng vững.
Nét mặt của Thổi Địch Tiên Tử nhợt nhạt, nói một cách lạnh lùng:
- Ngươi rất độc ác! Chàng cũng nham hiểm nói:
- Ngươi đã giết thân phụ ta...
- Nhưng lão là cựu thù của ta.
- Nhưng giờ thì cô cũng là cựu thù của ta rồi.
- Ngươi không nghĩ đến tình xưa sao?
- Hừm! Trước lúc ngươi giết thân phụ ta thì tại sao cô không nghĩ đến tình cũ, hoàn toàn tại cô cả...
Thạch Kiếm nhướng mày, cắn răng nói:
- Ta phải trả thù cho thân phụ.
Thổi Địch Tiên Tử sắc mặt giận dữ nói:
- Tốt nhất là ngươi suy nghĩ kỹ.
- Không cần, ta đã quyết định như thế rồi.
- Nhất định phải giết ta sao?
- Thù thân phụ không trả không phải là người, ta thề giết cô để trả thù.
- Nếu ngươi ép buộc ta, thì đừng trách ta vô tình đấy! Thạch Kiếm ngang nhiên nói:
- Cô hãy xuất thủ đi! Nói xong lay động thân người tiến tới giơ chưởng lên.
Nhưng Thổi Địch Tiên Tử nhanh hơn chàng, chỉ thấy thân hình nàng nhẹ như bông gòn, lui ra ngoài mười bảy trượng xa, giơ Thất Khổng Địch lên, một luồng địch âm từ từ bay đến.
Sức mạnh của Thất Khổng Ma Khúc như bài sơn đảo hải, vô cùng lợi hại.
Phút chốc thân hình Thạch Kiếm chao đảo.
Thổi Địch Tiên Tử đã quyết định để chàng chết.
Thất Khổng Ma Khúc càng thổi càng hiên ngang. Thạch Kiếm cũng đã đến nước không còn có thể chống cự nữa rồi.
Bỗng! Bên tai của Thổi Địch Tiên Tử vang lên tiếng của Ngộ Tâm Sư Thái, bà dùng Thiên Lý Truyền Âm nói:
- Cô nương, làm việc phải có chừng có mực.
Thổi Địch Tiên Tử khẽ giật mình, liếc nhìn Ngộ Tâm Sư Thái, ý của nàng là nói: "Hắn đã vô tình như thế thì ta hà tất phải nể tình." Ngộ Tâm Sư Thái hiểu ý, lại dùng Thiên Lý Truyền Âm nói:
- Tuy hắn đã tuyệt tình nhưng cô nương có để ý không, hình như hắn đã chịu sự kích thích lớn, không thể phán đoán thị phi nữa vả lại hắn một mực nhận Ngọc Diện Tú Sĩ là thân phụ, cũng khó trách hắn xem cô nương như kẻ thù? Ngộ Tâm Sư Thái lại dùng Thiên Lý Truyền Âm nói:
- Bần ni mong rằng cô nương hãy tha cho hắn lần này, đợi sau này biết rõ sự thật, nếu hắn còn cố chấp nhận tặc làm phụ, thì hãy giết hắn cũng không muộn.
Thổi Địch Tiên Tử nghe Ngộ Tâm sư thái nói như thế liền động lòng vì nàng yêu chàng tha thiết.
Ngộ Tâm Sư Thái nói tiếp:
- Cô nương! Chúng ta hãy đi thôi! Thổi Địch Tiên Tử y lời thu Thất Khổng Địch, hai người cùng tung người lên, phút chốc đã đi khỏi Thiết Huyết Bảo.
Tiếng Thất Khổng Ma Khúc vừa dứt Thạch Kiếm cũng cảm thấy toàn thân thư thái, như trút được gánh nặng.
Một lúc sau chân khí hoàn toàn Hồi phục, liền đuổi theo Thổi Địch Tiên Tử và Ngộ Tâm Sư Thái.
Lúc này trời đã sáng, sương chưa tan hết, từng cơn gió thổi lạnh buốt.
Thạch kiếm đuổi được trăm dặm, cảm thấy thất vọng, vì chàng không phát hiện thấy bóng của họ.
Bỗng chàng nghe tiếng quát tháo vang lên bất giác rùng mình.
Chàng hoảng sợ thất sắc, dừng chân lắng nghe lại một tiếng kêu thảm khốc vang lên, từ khu rừng bên phải, chàng sau khi kinh ngạc liền phóng về hướng đó.
Trong rừng rậm rạp này chàng cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Thạch Kiếm thấy một vị thiếu niên mặc áo gấm, đầu chít khăn, đứng khoanh tay, đôi mắt lạnh lẽo nhìn ba vị lão nhân máu me đầy người đang nằm trên mặt đất.
Ba vị lão nhân này đều bị gã thiếu niên này giết cả.
Chỉ nghe gã thiếu niên nói một cách oán hờn:
- Ba lão già không biết sống chết là gì, dám rình mò bí mật của ta, có lẽ các ngươi đã tìm được lối chết.
Lúc này Thạch Kiếm phát hiện trong ba vị lão nhân có một người là Lãn Tiên.
Chàng suýt nữa kêu lên, vì Lãn Tiên là một trong Thế Ngoại Tam Tiên, công lực không tồi, sao lại dễ dàng bị gã thiếu niên này giết thế! Nhưng không biết hai vị còn lại là ai.
Chàng suy nghĩ bỗng kinh ngạc nói thầm: "Lẽ nào ba người họ là Thế Ngoại Tam Tiên sao?" Nghĩ đến đây chàng bất giác hớp một hơi chân khí. Thế Ngoại Tam Tiên vốn cách biệt với đời, nổi danh trên giang hồ, không biết tại sao lại mang họa như thế? Gã thiếu niên đắc ý nói:
- Thế Ngoại Tam Tiên các người đừng trách thủ đoạn của ta, chỉ tại các người dò la bí mật của ta, mới...
Chưa nói hết, bỗng thân hình lay động, phóng nhanh cực kỳ đến trước mặt Thạch Kiếm song chưởng giơ ra nói:
- Tiểu tử, tự chuốc cái chết! Thạch Kiếm không đề phòng trước, chàng thất kinh, nhưng chàng cũng nhanh chóng vận hết tám thành công lực chống đỡ, thế chưởng như nộ hải cuồng đào quét đi.
Bùng! Một tiếng chấn động cả khu rừng, lá rụng rào rào.
Thạch Kiếm cảm thấy chưởng lực của đối thủ mạnh vô cùng, thân hình lắc nhẹ thối lui hai bước.
Thiếu niên này vừa tiếp một chưởng của chàng kinh ngạc biến sắc, loạng choạng thối lui một bước, gã dừng lại, mặt đất để lại dấu chân hằn đến ba tấc.
Vì gã từ xưa đến nay không xem ai vào đâu cả, lần này lại không giết được một tên tiểu tử như thế nên kinh hoàng vô cùng.
Bỗng gã thiếu niên lại thối lui hai bước, nhướng mày nhìn chàng, thấy chàng mày như lưỡi kiếm, mắt tựa sao băng, hiên ngang và ngạo mạn, vô cùng anh tuấn, bất giác sanh ra đố kỵ, giận dữ quát:
- Tiểu tử! Hãy nói rõ danh tánh.
Lúc này Thạch Kiếm đã đứng trước mặt gã, thấy khuôn mặt gã rất tuấn tú, nhưng tiếc rằng đôi mắt chứa đầy tà khí, lại thấy gã nói chuyện một cách ngông cuồng, liền cứng đầu bất khuất đáp lại:
- Nói năng ngông cuồng, chỉ tỏ ra sự giáo dưỡng không đủ mà thôi.
- Tiểu tử kia ngươi dám dạy đời ta sao?
- Dạy đời ư! Hừm! Ta còn khinh thường nữa đấy.
- Ngươi là ai?
- Thiên Hạ Cuồng Nhân Thạch Kiếm.
Thiếu niên nghe nói liền ngây người, nhưng lập tức trở lại bình thường, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Thì ra là ngươi, hèn gì kiêu ngạo đến thế.
- Ngươi là ai?
- Ta sao? Gã thiếu niên ngừng một lúc lại tiếp:
- Đại Hải Chi Kình Cổ Phi Long.
Thạch Kiếm đưa mắt nhìn ba tử thi trên mặt đất, lãnh đạm hỏi:
- Ba vị già này đều là ngươi giết sao? Đại Hải Chi Kinh trầm mặc nói:
- Giết họ có gì là đáng tiếc.
- Có thù gì với họ?
- Không có gì cả.
- Tại sao tàn nhẫn vô cớ giết người thế?
- Không phải vô cớ.
- Tại sao.
- Thế Ngoại Tam Tiên lén lút đi thăm dò bí mật của ta, vì thế mới làm ta nổi sát khí, đều tại họ cả, không trách ta được.
Thạch Kiếm trợn mắt nói:
- Giết người diệt khẩu sao?
- Có thể nói như thế.
- Thế Ngoại Tam Tiên dò la bí mật gì của ngươi? Đại Hải Chi Kình cười khà khà, tỏ ra rất kiêu ngạo, chàng ngây người, lửa giận bốc cao.
Đại Hải Chi Kình lên tiếng:
- Nếu ta có thể nói cho ngươi biết thì làm gì là bí mật nữa?
- Ngươi không nói ta cũng biết.
Đại Hải Chi Kình sắc mặt đỏ hoe, kinh ngạc vô cùng, Thạch Kiếm nói:
- Nhất định ngươi có âm quỷ kế gì đối với võ lâm.
Chàng nói xong, Đại Hải Chi Kình yên tâm, cười nham hiểm nói:
- Điều này ta không thể trả lời ngươi được.
- Ta muốn ngươi phải trả lời.
- Nếu không thì sao?
- Ta cũng muốn ngươi đi đường của Thế Ngoại Tam Tiên dùng đũa trả đũa.
- Ngươi tự tin là có thể...?
- Hãy thử xem sao! Thạch Kiếm tung người lên ba bước, quét ra một chưởng.
Đại Hải Chi Kình đưa chưởng hộ thân nói:
- Khoan đã.
- Ngươi có lời trăng trối gì?
- Tiểu tử đừng vội ngông cuồng, ta muốn mỗi người dùng một chưởng mà đấu, nếu không phân thắng bại thì sau này gặp mặt mới tính sau.
Thạch Kiếm trầm ngâm một lúc nói:
- Được! Ngươi hãy phát chưởng trước. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Nói xong buông thẳng tay xuống, vận chưởng đứng đợi.
Đại Hải Chi Kình lắc đầu nói:
- Không, ta muốn ngươi xuất chưởng trước, ta không muốn chiếm ưu thế của ngươi.
- Ngươi không muốn như thế lẽ nào ta lại muốn sao?
- Như vậy...
Thạch Kiếm xen vào:
- Chúng ta đánh đố được không?
- Đánh đố như thế nào?
- Ngươi chọn một việc liên quan đến võ lâm như là bí kíp võ công chẳng hạn, nếu như ta không đáp được, thì để ngươi xuất thủ trước, nếu ta đáp trúng thì ta xuất thủ trước.
- Biện pháp này hay đấy.
- Như vậy thì hỏi đi! Đại Hải Chi Kình ngẩng đầu suy nghĩ, gã muốn nghĩ ra một vấn đề để chàng không đáp được rồi xuất thủ kết liễu đời chàng.
Tuy miệng hắn nói là không xuất thủ trước chỉ là muốn thị uy mà thôi.
Vì thân pháp cao tựa Thái Sơn và phong thái của chàng làm cho gã ghen tị.
Bỗng! Đại Hải Chi Kình đưa mắt ngắm nhìn Thạch Kiếm nói:
- Ta hỏi một việc liên quan đến bản thân ngươi được không? Chàng kinh ngạc, nói:
- Hỏi về ta ư?
- Được chứ? Nằm trong phạm vi đề tài mà ngươi vừa nói đấy.
- Có phải liên quan đến võ lâm?
- Đương nhiên rồi.
- Nếu như vậy thì được.
Đại Hải Chi Kình nham hiểm nói:
- Ta muốn hỏi là nhân vật võ lâm, ai ai cũng bất chấp nguy hiểm để tranh giành trái tim của ngươi...
Thạch Kiếm giật mình, vội nói:
- Đó là vì trong người ta có một loại Đan Phủ Canh Khí, ăn tim ta không những có thể trị trăm bệnh mà còn có thể tăng cường nội lực...
Đại Hải Chi Kình ra dấu chàng im đi rồi nói:
- Điều này ai cũng biết...
Chàng ngây người trợn tròn mắt nhìn.
Đại Hải Chi Kình nói:
- Ta muốn hỏi tại sao mình ngươi lại có Đan Phủ Canh Khí.
Thạch Kiếm bị gã hỏi như thế, không biết trả lời thế nào.
Một lúc sau chàng lên tiếng:
- Đó là bẩm sinh.
- Đương nhiên là bẩm sinh rồi nhưng tại sao bẩm sinh lại có Đan Phủ Canh Khí, điều này ngươi phải nói rõ, mới đáp trúng câu hỏi của ta.
Chàng im lặng, một lúc sau mới thở dài nói:
- Ta thua rồi!
- Như vậy ta xuất thủ trước, hãy chuẩn bị! Đại Hải Chi Kình vừa dứt lời, liền vận hết mười thành công lực, quét ra một luồng kình khí nhằm thẳng vào ngực chàng.
Hắn vốn muốn một chưởng kết liễu đời chàng vì thế đã vận hết công lực. Luồng kình phong như bài sơn đảo hải vô cùng lợi hại.
Thạch Kiếm vận khí, chỉ cảm thấy một luồng kình khí ập đến như một thanh chùy to đánh vào người chàng thân hình chao đảo thối lui hai bước.
Đại Hải Chi Kinh thấy chàng chỉ thối lui hai bước, sắc mặt tuy tái xanh nhưng hình như không bị tổn thương, gã bất giác rùng mình, chậm rãi nói:
- Đến lượt ngươi đấy.
Tuy gã nói thế, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi, âm thầm đề phòng, vận khí bao trùm toàn thân, để đón chưởng của đối thủ dễ dàng hơn.
Thạch Kiếm không nói không rằng, tiến lên ba bước.
Đại Hải Chi Kình thất kinh, vận khí chờ đợi.
Bỗng Thạch Kiếm giơ chưởng quét tới.
Đại Hải Chi Kình thấy chàng xuất thủ một cách nhẹ nhàng, không có gì lợi hại, bất giác nở nụ cười nham hiểm tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng luồng kình phong của chàng bay quyện tới nhanh như bão táp.
Đại Hải Chi Kình cảm thấy một luồng kình phong như nộ hải ba đào ập đến, càng đánh càng mạnh, cuối cùng gã cảm thấy máu trong người cuộn lên, loạng choạng thối lui bốn, năm bước, khóe miệng chảy ra một luồng máu tươi.
Đại Hải Chi Kình giơ ống tay áo, chùi vết máu đi nói:
- Công lực rất thâm hậu! Thạch Kiếm nhìn gã một cách lãnh đạm, không nói năng gì.
Đại Hải Chi Kình nham hiểm nói:
- Ngươi quả không thẹn là Thiên Hạ Cuồng Nhân.
Thạch Kiếm vẫn lãnh đạm như cũ.
Đại Hải Chi Kinh lại nham hiểm nói:
- Lần sau gặp mặt, ta nhất định phân cao thấp với ngươi.
Nói xong quay đầu, tung người đi, phút chốc lướt ra khỏi khu rừng rậm.
Thạch Kiếm hét lên một tiếng, thở ra một luồng máu tươi, thân hình lay động hai cái, ngã lăn ra đất.
Lúc này một bóng cây to vừa đúng che lấy thân hình chàng.