Bất An Vu Thất

Chương 8




Tâm tình muốn Dụ Tễ và tiểu thư Chu gia liên hôn của Thiệu Anh Lộc rất khẩn thiết.

Trưa ngày thứ hai bị ép kết thân, thư ký của Thiệu Anh Lộc gửi đến vài bức ảnh, nói đều là quà chọn cho Chu tiểu thư, muốn Dụ Tễ lựa một mẫu, mấy ngày nữa đến cuộc hẹn thì mang theo tặng.

Dụ Tễ từ chối vài câu, thư ký đột nhiên nói, bác sĩ ở viện điều dưỡng đề nghị tốt nhất nên dời lịch thăm hỏi Dụ lão tiên sinh trong tháng này.

Mấy năm trước, Dụ lão tiên sinh mắc phải hội chứng Parkinson, sống trong viện điều dưỡng. Viện điều dưỡng dưới trướng tập đoàn của Thiệu Anh Lộc, chỉ có vào đầu tháng mỗi tháng Dụ Tễ mới được phép đi thăm một lần. Chiếu theo thường lệ, hẳn là Dụ Tễ sẽ đến thăm ông ngoại của cậu vào chiều mai.

Lòng Dụ Tễ nặng trĩu, gọi điện cho thư ký, hỏi y: "Ông ngoại tôi sao thế? Phải dời đến khi nào?"

Thư ký không ngừng ngắt cũng không tình cảm nói: "Khi nào tiểu thiếu gia hẹn hò với Chu tiểu thư?"

Dụ Tễ phản ứng lại, lưng cứng ngắc, lát sau mới đáp: "Tôi sớm thôi."

Thư ký ở đầu dây bên kia cười cười, nói: "Bệnh viện cũng sẽ sớm thôi."

Cúp điện thoại, Dụ Tễ ngồi trong phòng khách một lúc rồi cầm điện thoại, lên dây cót tinh thần gửi tin nhắn cho Chu tiểu thư.

Chu tiểu thư tên là Chu Bạch Lộ, tính cách cởi mở, rất dễ nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đồng ý lời mời của Dụ Tễ. Họ hẹn tối mai đi xem hòa nhạc. Dụ Tễ báo lộ trình cho thư ký của Thiệu Anh Lộc, thư ký liền trả lời một đoạn: "Phía viện nói thứ hai tuần sau chắc tình hình của Dụ lão tiên sinh đã ổn định, đến lúc đó sẽ sắp xếp xe tới đón cậu."

Lúc Dụ Tễ đang bực dọc phiền lòng thì báo cáo kiểm tra của Ôn Thường Thế được gửi đến, Trương Uẩn Chi cũng đang trên đường đến đây, Dụ Tễ bèn lên lầu gõ cửa phòng Ôn Thường Thế.

"Báo cáo của anh có rồi này." Dụ Tễ gõ hai lần rồi đẩy cửa ra, gọi Ôn Thường Thế.

Ôn Thường Thế ngồi trên sô pha trong phòng, cầm một bộ bài của Dụ Tễ chơi đùa, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn Dụ Tễ.

Dụ Tễ bước đến, ngồi đối diện Ôn Thường Thế, nhìn kỹ mặt hắn không biểu tình gì.

Ôn Thường Thế được cậu nuôi dưỡng nhiều ngày như thế, ngoại trừ đi đường còn hơi què quặt thì phần lớn ngoại thương đều ổn cả rồi, vết trầy trên mặt hồi đầu cũng mất từ lâu, tóc dài ra không ít.

Hôm qua Dụ Tễ bày trò, xuống phòng bếp lấy cây kéo, bảo hay là cậu đích thân nhấp vài nhấp cho Ôn Thường Thế, suýt chút nữa bị Ôn Thường Thế bóp chết.

Sống chung với Ôn Thường Thế đã chẳng còn giương cung bạt kiếm như thuở đầu, chỉ là đối với Dụ Tễ mà nói, thì một ngày Ôn Thường Thế không nhớ nổi chuyện gì, là thêm một ngày cậu tốn công vô ích.

"Cậu nhìn gì?" Ôn Thường Thế phát hiện ánh mắt không hề che giấu của Dụ Tễ, thu gom bài lại đặt trong lòng bàn tay, hỏi Dụ Tễ.

Dụ Tễ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ôn Thường Thế, chỉ chỉ tay Ôn Thường Thế, hỏi hắn: "Một mình xào bài gì đấy?"

Ôn Thường Thế lắc lắc đầu: "Chơi đại thôi."

"Chi bằng làm một ván," Dụ Tễ xòe tay về phía Ôn Thường Thế, "Texas hold'em(1) còn biết đánh không?"

Ôn Thường Thế cau mày nghĩ nghĩ, Dụ Tễ bèn nói tiếp: "Không biết cũng không sao, rất đơn giãn, tôi dạy anh. Đưa bài cho tôi."

Ôn Thường Thế đưa bài cho Dụ Tễ, Dụ Tễ lấy bài chủ ra, xào bài lần nữa. Thủ thế xào bài của cậu vô cùng thành thạo, quân bài va chạm nhau dưới thao tác của ngón tay trắng nõn tinh tế, phát ra tiếng vang vừa khẽ vừa giòn.

Rõ ràng là đang trong phòng cho khách ở nhà Dụ Tễ, nhưng Ôn Thường Thế lại cảm thấy đã về đến gian phòng trong mơ.

Dụ Tễ đặt úp bài đã xào xong lên bàn, nói với Ôn Thường Thế: "Anh không có chip, anh đặt gì đây?"

"Cậu đặt gì?" Ôn Thường Thế bất động thanh sắc hỏi lại.

Dụ Tễ thở dài, nói: "Chi bằng như vầy. Anh tháo đồng hồ ra đi."

Ôn Thường Thế theo lời tháo đồng hồ, đặt trên bàn trà, đẩy đến giữa bàn, hỏi Dụ Tễ: "Chơi thế nào?"

"Anh hô "cược" trước," Dụ Tễ cười cười, nói: "Anh có thể hô "1 phần 10 chiếc đồng hồ" trước. Nếu mà anh thua hết, thì đồng hồ thuộc về tôi. Tôi thua rồi, tôi chiết khấu cho anh, thì anh có chip rồi."

Ôn Thường Thế bảo "được", Dụ Tễ lại giải thích đơn giản quy tắc Texas. Chờ sau khi Ôn Thường Thế hiểu được đại thể, Dụ Tễ mới phát cho hắn 2 lá bài, cũng phát cho mình 2 lá.

Ván bài thứ nhất, Ôn Thường Thế thắng.

Dụ Tễ về phòng lấy sổ chi phiếu, ký 1 tờ cho Ôn Thường Thế, cười híp mắt nói với hắn: "Vận khí không tệ."

Ván thứ hai, Ôn Thường Thế vẫn thắng, Dụ Tễ lại ký cho hắn 1 tờ.

Ôn Thường Thế đại khái tự thấy mình đã giành được ưu ái của nữ thần Texas hold'em, chồng chi phiếu lên nhau, hơi có chút đắc ý nói với Dụ Tễ: "Lại lần nữa."

Lúc Trương Uẩn Chi chạy đến nhà Dụ Tễ, tìm thấy hai con người đang đánh bài trong phòng cho khách ở tầng hai, thì đồng hồ của Ôn Thường Thế đã đeo trên tay của Dụ Tễ, còn ký 2 tờ giấy nợ cho cậu.

Ôn Thường Thế nhìn qua có chút hoài nghi đối với Dụ Tễ, hắn cau mày nhìn Trương Uẩn Chi vừa đẩy cửa vào một cái, nói: "Ván tiếp theo. Trương Uẩn Chi đến chia bài."

Trương Uẩn Chi nhìn mặt bài ở bảng bài trên bàn, lắc lắc đầu, không muốn tiếp tay làm việc xấu, bèn ngăn chặn hành vi cờ bạc của hai người, bảo họ mau xuống lầu với anh, chính sự quan trọng hơn.

Theo lời của Trương Uẩn Chi, trong sọ của Ôn Thường Thế có chút ít tụ máu và giập nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm, cũng không ảnh hưởng hoạt động của tứ chi, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian rồi đi kiểm tra lại. Trương Uẩn Chi kéo Dụ Tễ sang một bên, nhấn mạnh: "Không được để anh ta làm chuyện tốn não."

Dụ Tễ thưởng thức đồng hồ trên cổ tay mình, thoải mái hớn hở "ừm" một tiếng.

Ngày đi xem hòa nhạc với Chu tiểu thư, lúc gần chạng vạng, Dụ Tễ ở nhà nấu đại ít mì. Tới khi bưng lên bàn, tự Dụ Tễ cũng thấy quá xấu hổ, bởi vì vừa không ngon, lại chẳng đẹp.

Hai người đều ăn chưa được vài miếng thì đã không muốn động nữa, Dụ Tễ ho khan một tiếng, nói: "Tối mang đồ ăn khuya về cho anh."

Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ một cái, buông dao nĩa xuống không nói gì.

Dụ Tễ mặc âu phục, còn thắt nơ. Thực ra Thiệu Anh Lộc còn muốn bảo người đến tạo hình cho Dụ Tễ, nhưng bị Dụ Tễ cự tuyệt.

Dụ Tễ mặc đồ ngủ nằm trên sô pha gọi điện cho Thiệu Anh Lộc, mặt không thay đổi lấp liếm: "Bố già, tha cho con đi. Con cũng không thể mỗi lần ra ngoài hẹn hò với cô ấy đều ăn diện như thế mà."

Thiệu Anh Lộc nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý, nên không làm khó Dụ Tễ nữa.

Vừa cúp điện thoại, Dụ Tễ đã chịu thử thách từ ánh mắt nhạo báng của Ôn Thường Thế. Dụ Tễ nhảy xuống khỏi sô pha không để bụng, đưa cổ tay đeo chiếc đồng hồ nổi tiếng về phía Ôn Thường Thế, mỉm cười nói: "Tôi phải tháo đồng hồ xuống, bị người khác nhận ra sẽ không tốt đâu."

Ý cười trong mắt Ôn Thường Thế chợt tắt, hỏi Dụ Tễ: "Đồng hồ của vệ sĩ cũng sẽ bị nhận ra?"

Dụ Tễ mặt dày vẫn mỉm cười như cũ, chìa tay muốn vỗ vai Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế tránh né, cậu bèn để tay xuống, nói với hắn: "Vệ sĩ có thể đeo đồng hồ limited, đương nhiên là vì chủ nhân đối xử tốt với y."