Bất An Vu Thất

Chương 8





Sau khi Ôn Thường Thế xin lỗi, Dụ Tễ mới phát hiện phòng bị của Ôn Thường Thế đối với cậu cũng không mãnh liệt như vậy nữa.

Ít nhất thì, khi Dụ Tễ tiếp cận sẽ không lại lập tức bày ra tư thái công kích, hoặc khi Dụ Tễ không cẩn thận đụng tới, hắn cũng chỉ trợn mắt nhìn, yêu cầu hoa hòe lòe loẹt cũng ít đi.

Hai người đều không nhắc lại buổi tối không thoải mái ngày đó nữa, ăn ý mà duy trì khoảng cách.

Dụ Tễ hoài nghi là Ôn Thường Thế thực sự sợ bị đuổi ra khỏi cửa. Cơ mà dù nguyên nhân vì sao, Ôn Thường Thế đã thức thời, cuộc sống hàng ngày của Dụ Tễ cũng có cải thiện rất lớn.

Qua mùng một tháng sau, vừa lúc người bạn học chuyên khoa thần kinh của Trương Uẩn Chi tới tham gia hội thảo tại Nghi Thị. Trương Uẩn Chi và Dụ Tễ thương lượng với nhau rồi tìm một buổi tối đưa Ôn Thường Thế đi khám.

Bác sĩ cho Ôn Thường Thế làm một ít thí nghiệm, kỹ càng, tỉ mỉ dò hỏi quá trình chấn động não của Ôn Thường Thế. Chính hắn cũng không nhớ rõ, Dụ Tễ liền lừa Ôn Thường Thế ra ngoài để cùng nói chuyện với bác sĩ. Thẳng thắn nói rằng, có khả năng là một cước mình đá Ôn Thường Thế kia chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tình trạng ký ức hỗn loạn của hắn.

Bởi không nắm rõ được toàn bộ tình huống dẫn đến thương tổn của Ôn Thường Thế, nên bác sĩ cũng không xác thực nguyên nhân gây bệnh với Dụ Tễ. Chỉ căn cứ vào kết quả kiểm tra, mà kiến nghị Dụ Tễ đưa Ôn Thường Thế tới những địa điểm trước kia mà hắn thường lui tới, để hắn tiếp xúc thường xuyên với những sự vật quen thuộc, khả năng cao sẽ giúp hắn nhanh chóng khôi phục ký ức.

Dụ Tễ nghe xong liên tục gật đầu, trong lòng lại thầm nói, muốn tìm địa phương quen thuộc với Ôn Thường Thế, không khỏi quá khó khăn. Vậy nên dù muốn đưa Ôn Thường Thế về Mậu Thị, cậu cũng không biết phải mang Ôn Thường Thế đi đâu mới có thể giúp hắn tìm được ấn tượng.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ, Dụ Tễ và Trương Uẩn Chi cùng ra ngoài, Ôn Thường Thế đành ngồi trên sofa phòng khách bên ngoài văn phòng viện trưởng.

Hắn cứng nhắc mở TV, hết sức chuyên chú mà xem tin tức.

“Thật ra rất khó để đưa anh ra ngoài.” Dụ Tễ nói, cầm lấy điều khiển từ xa muốn tắt TV, nhìn đến tin tức hình ảnh, lại ngừng tay.

11 rưỡi tối, kênh tin tức kinh tế – tài chính phát lại một đoạn, nữ chủ đang cùng lên sóng với nhóm phóng viên Mậu thị. Hôm nay, hạng mục khai thác nguồn năng lượng mới do chính phủ cấp cho Chu Thị cùng Mậu Thị sẽ khởi công.

Từ đầu năm tới nay, đây chính là hạng mục đầu tư lớn nhất ở Mậu Thị, người trong giới đều muốn tham dự nghi thức khởi công.

Lúc Dụ Tễ mới nhặt được Ôn Thường Thế, sợ Ôn Thường Thế nhìn thấy tin tức không nên thấy nào đó mà phát cuồng, liền khóa lại mọi thiết bị có thể kết nối Internet trong nhà. Chỉ để Ôn Thường Thế xem mấy chương trình phóng sự nhỏ, mãi cho tới giờ vẫn chưa mở ra.

Ôn Thường Thế không có quay đầu nhìn Dụ Tễ, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, biểu cảm rất chăm chú.

Phóng viên đang giới thiệu đến các thành viên tham dự thuộc hội đồng quản trị, lúc màn ảnh chuyển đến một người người đàn ông mặc tây trang màu xám, Ôn Thường Thế khó thấy mà nhăn mày lại.

“Anh nhận ra hắn?” Dụ Tễ nhìn chằm chằm Ôn Thường Thế, thấy biểu tình của hắn biến hóa, liền hỏi.

Ôn Thường Thế hơi hơi ngẩng đầu, cùng Dụ Tễ nhìn nhau một cái, cũng không trả lời mà lại quay đầu nhìn màn hình. Màn ảnh đã chuyển qua một người khác, Ôn Thường Thế liền đứng lên, lấy qua điều khiển từ xa trong tay Dụ Tễ, tắt TV đi rồi khẽ nói với Dụ Tễ: “Đi thôi.”

Ôn Thường Thế đeo lại khẩu trang, đi về hướng thang máy. Dụ Tễ ngẩn người, nói một tiếng với Trương Uẩn Chi rồi cũng theo ra ngoài.

Vào thang máy, Ôn Thường Thế hỏi Dụ Tễ: “Bác sĩ nói như thế nào?”

Dụ Tễ nhấn tầng B2, đáp: “Muốn tôi đưa anh tới những chỗ quen thuộc.”

“Ví dụ như?” Ôn Thường Thế truy vấn.

Dụ Tễ nghiêng mặt nhìn Ôn Thường Thế đang mang khẩu trang, tránh đi đề tài của hắn mà trực tiếp hỏi Ôn Thường Thế: “Có phải anh nhận ra vị đổng sự kia không?”

“Quen mắt,” Ôn Thường Thế nhìn thẳng cửa thang máy, nói, “Nghĩ lại thì cũng không chắc lắm.”

Dụ Tễ “Ừ” một tiếng, nói: “Về nhà tôi sẽ tìm tư liệu và video về hắn cho anh, để anh nhìn kĩ một chút.”

Hôm nay Dụ Tễ lái xe rất nhanh, vòng qua những chỗ không có camera mà đi.

Ngay cả đèn xe cũng không bật, nhưng vẫn để Ôn Thường Thế ngồi ở ghế sau mà chạy xe về hướng cửa lớn, trở lại biệt thự. Lại qua năm phút, Dụ Tễ ngừng lại.

Cậu dừng xe ở ven đường, bên cạnh một núi đá biển, tắt máy rồi nói với Ôn Thường Thế: “Đi xuống dưới với tôi một chút, đừng bỏ khẩu trang.”

Bọn họ xuống xe, gió nóng cùng khí biển ập vào trước mặt. Ôn Thường Thế đi phía sau, nhìn gió thổi làm áo thun dán chặt vào người Dụ Tễ.

Dụ Tễ vừa trắng vừa gầy, cậu mặc quần áo gọn gàng hàng ngày, mái tóc cũng dài hơn so với lúc mới nhặt được Ôn Thường Thế. Có thể là bởi vì luôn ở bên Ôn Thường Thế một tấc không rời, nên cũng chưa có thời gian đi xử lý.

Ở bên Dụ Tễ lâu rồi, Ôn Thường Thế cũng có chút lý giải vì sao thái độ của Trương Uẩn Chi đối với Dụ Tễ luôn là muốn gì được nấy.

Nhìn thấy Dụ Tễ đau lòng, mất mát hay không thoải mái, trong lòng liền hy vọng cậu có thể giống như dáng vẻ một tiểu thiếu gia bất hảo tùy hứng ngoài kia. Không cần phải phiền não, cũng không cần vì bị người ta uy hiếp mà cúi đầu chịu đựng.