Bất An Vu Thất

Chương 16





Dụ Tễ không rút được tay ra, trên người nóng hôi hổi, không được tự nhiên lại không muốn nói. Cậu ngừng lại một chút mới hỏi Ôn Thường Thế: “Anh làm sao mà biết được, anh nhớ được sao?”

“Anh biết.” Ôn Thường Thế thong thả ung dung đáp.

So với Dụ Tễ thì hắn trầm ổn, bình tĩnh hơn nhiều. Làm Dụ Tễ cảm thấy, cho dù trước đó Ôn Thường Thế không mỗi ngày đổi một người, thì loại chuyện có nhiều thân thể muốn dán lên người hắn hẳn là cũng thường có. Bằng không thì cũng sẽ không giống như bây giờ, một chút phản ứng cũng không có, còn nhìn chằm chằm Dụ Tễ.

Dụ Tễ do dự rất lâu mới dựa vào Ôn Thường Thế, thực nhẹ mà nói: “Em cũng không có.”

Có thể là vì nghe được quá nhiều chuyện xấu của cha, tuy Dụ Tễ cũng thường ở bên ngoài ăn chơi đàng đi3m nhưng lại không thích tùy ý phát sinh quan hệ.

Cậu muốn tìm một người hợp ý nhưng tìm không thấy. Hiện tại có lẽ đã có một người nhưng lại không dám tùy tiện muốn.

“Không có cái gì?” Ôn Thường Thế hỏi, ngữ khí vẫn buông lỏng như trước.

“Anh nói đi.” Dụ Tễ phô trương thanh thế hung hăng nói với Ôn Thường Thế một câu, lại trầm mặc.

Trong đầu Dụ Tễ hiện lên rất nhiều ý niệm.

Cậu rất muốn biết, trước khi Ôn Thường Thế xảy ra chuyện, lúc bị d.ục vọng chi phối đầu óc sẽ có dáng vẻ thế nào.

Sẽ đẩy người dán trên người mình ra sao? Nhục d.ục đối với hắn mà nói có quan trọng không, hay chỉ là chuyện râu ria? Hắn có bạn tình cố định hay không, trong lúc thân thể nảy sinh d.ục vọng, người thế nào mới có thể làm Ôn Thường Thế thỏa mãn.

——như Dụ Tễ, thì có thể chứ?

Lúc Dụ Tễ đang thất thần, Ôn Thường Thế buông tay cậu ra, nói: “Không cần tưởng tượng linh tinh.”

“Ôn Thường Thế,” Dụ Tễ đột nhiên mở miệng, nghe Ôn Thường Thế lên tiếng cậu mới tiếp tục nói: “Anh thật sự không tệ.”

Âm sắc của Dụ Tễ giòn tan, là loại âm thanh khuyết thiếu nét ưu sầu. Nghe giọng nói của cậu thường sẽ cho người ta một loại ảo giác, Dụ Tễ được lớn lên trong yêu thương, không có bất cứ phiền não gì, tuy rằng sự thật không phải như vậy.

Dụ Tễ cảm giác được nguc Ôn Thường Thế hơi hơi phập phồng, suy hắn hẳn là đang cười, lại nghe thấy hắn hỏi lại mình: “Phương diện kia không tồi?”

“Anh đối với em khá tốt.” Dụ Tễ thành thật nói.

Cùng Ôn Thường Thế nằm bên nhau, Dụ Tễ mới phát hiện hóa ra hai người cùng ngủ sẽ càng có cảm giác an toàn, không còn phải cô đơn khó chịu một mình.

Ôn Thường Thế tiền đồ thế nào còn chưa biết, đường đi hung hiểm. Dụ Tễ đều biết, nhưng lại không muốn rời khỏi hắn quá xa.

Ôn Thường Thế dừng một chút, hỏi Dụ Tễ: “Thế này đã tính là tốt?”

“Vâng,” Dụ Tễ gật gật đầu, dựa vào hắn nói: “Với em mà nói đã rất tốt rồi.”

Ôn Thường Thế thanh thanh giọng, giống như có việc muốn nói. Dụ Tễ ngưng thần chờ đợi, qua không bao lâu cậu nghe thấy Ôn Thường Thế nói: “Về sau sẽ càng tốt.”

Dụ Tễ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tâm động và sự an bình giống như bọt biển tinh mịn mà hiện lên, mềm mại bao bọc lại sự bất an của cậu.

Trong bóng tối, Dụ Tễ không thấy rõ biểu tình của Ôn Thường Thế, nhưng từ cơ bắp có hơi cứng lại mà phán đoán, hẳn là hắn cũng hồi hộp không kém mình, so với cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“Dụ Tễ, anh nhớ được chút chuyện,” Ôn Thường Thế đột nhiên thay đổi đề tài, nói với Dụ Tễ: “Không phải rất nhiều, nhưng rất quan trọng.”

Dụ Tễ dừng lại, ngồi dậy mở đèn lên, không khí ái muội trong phòng tức khắc tiêu tán không ít, cậu nhìn Ôn Thường Thế, hỏi: “Anh nhớ tới cái gì?”

Lúc Thiệu Anh Lộc đột nhiên tới chơi, vừa lúc Ôn Thường Thế từ trên lầu đi xuống. Khi tới vách tường pha lê thì hắn nhìn thấy Thiệu Anh Lộc, đột nhiên có vài đoạn hồi ức hiện lên trong đầu. Vài đoạn ký ức đó đều rất lộn xộn nhưng cũng xem như nhớ nhiều thêm một chút, hơn nữa lúc xem tư liệu Ôn Thường Thế cũng đã nhớ kỹ mặt những người ở bên cạnh mình, vì vậy hắn liền đoán được hơn phân nửa những chuyện đã trải qua.

“Em còn nhớ rõ Bá Vĩnh Tiên, người đã đưa cha em lên thuyền không?” Ôn Thường Thế nói: “Hắn có một đứa cháu trai tên là Bá Lược, mấy năm trước đã vào Duệ Thế (Công ty của Ôn Thường Thế). Hắn là người đầu tiên đả thương anh.”

Dụ Tễ nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Bí thư thứ hai của anh, Thẩm Hướng Văn là nội ứng,” Ôn Thường Thế lại nói: “Trước khi anh rơi xuống nước, nhìn thấy hắn làm một thủ thế với Bá Lược. Đại khái là Thẩm Hướng Văn sợ anh chưa ch3t, cũng sợ Chu Ức trả thù nên hiện giờ vẫn trốn ở Duệ Thế không nhúc nhích. Trước tiên anh muốn liên hệ với Chu Ức.”

Hắn cầm di động của Dụ Tễ lưu vào một dãy số, nói: “Đây là số của Chu ức, em cứ lưu lại trước.”

Tuy Ôn Thường Thế nhớ được cách thức liên lạc với Chu Ức, nhưng hắn vẫn lo lắng ký ức của mình có sơ hở, cũng phòng bị Thẩm Hướng Văn còn ở Duệ Thế động tay động chân với Chu Ức, cho nên phải cực kỳ cẩn thận.

Hắn lại cho Dụ Tễ xem một tin tức, đại ý là một minh tinh đại bài của điện ảnh Nghi thị gả cho phú thương của Mậu thị. Tiệc cưới sẽ có rất nhiều khách khứa nổi tiếng, có bạn bè của giới phú thương, còn có Chu đặc trợ của Duệ Thế.