Bất Ái

Chương 47




Hôm nay trời nắng rất đẹp, sự ấm áp của ánh mặt trời đã sưởi ấm cho trái tim lạnh lẽo đầy vết cắt của cô gái có tên Mễ Nhu.

Nhưng cho dù có đứng ở nơi đầy nắng trong lòng cô vẫn không ngừng cảm thấy bất an và lo lắng. Tương lai mù mịt, cuộc sống khó khăn, muốn ăn ngon ngủ yên quả là một chuyện khó khăn.

Chợt, cô nhìn thấy một chàng trai ở bên ngoài vườn, anh ấy đang tần mẩn cắt tỉa cho từng nhành cây tán lá, trên người toả ra một loại sức sống tươi trẻ vô cùng mãnh liệt, như một thứ hào quang sáng chói không bao giời lụi tàn.

Người con trai đó như cảm nhận được có người nhìn mình, anh ấy quay sang nhìn cô, dùng tay lau đi mồ hôi trên trán, đồng thời nở nụ cười trẻ trung.

Bị phát hiện, Mễ Nhu có đôi phần lúng túng, cô nói: “Anh… Anh có khát không? Tôi đi lấy nước cho anh.”

Nói xong thì cô vội vội đi vào trong, pha cho chàng trai một ly nước cam mát lạnh.

“Của anh!”

Chàng trai nhận lấy ly nước cam từ tay cô đồng thời nói lời cảm ơn.

“Anh là con trai của bác làm vườn sao? Hôm nay bác ấy không khoẻ hả?” Cô hỏi.

“Đúng vậy, bệnh đau nhức của ông ấy lại tái phát nên tôi đến làm thay. Mà cô biết tôi sao?” Anh ấy nở đôi cười ngạc nhiên.

“Không những vậy tôi còn biết anh tên là Doãn Nam nữa, bác ấy hay kể về anh lắm, bác ấy nói anh đang học kĩ sư, có vẻ như bác ấy rất tự hào về anh.”

“À, thì ra là vậy, tôi đang học đại học năm cuối, ông ấy cũng rất hay khoe khoang với bạn bè của ông ấy về tôi, nhiều lúc tôi thấy ngại vô cùng, thật ra tôi cũng không tài giỏi đến mức đó. Có lẽ là do đấy là ước mơ của ông ấy lúc trẻ.”

Mễ Nhu mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt hiện lên sự ngưỡng mộ xen lẫn tự ti, nếu như không phải do hoàn cảnh có lẽ bây giờ cô vẫn đang học đại học, có nhiều bạn bè, được học hỏi nhiều hơn. Nhưng đáng tiếc, cô không có quyền lựa chọn số phận của mình, càng không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra.

Thật ra đôi lúc nhìn thấy bạn bè cùng lứa có cuộc sống tốt hơn mình, trong lòng cô vẫn có chút oán trách, bởi vì là con người nên nảy sinh những suy nghĩ này là chuyện khó tránh khỏi, nhưng cô đã kịp thời dập tắt đi những ý nghĩ đó.

Dù sao thì oán trách cũng chẳng có tác dụng gì, việc gì cần đối mặt thì phải đối mặt, thay vì ở đó than trời trách đất thì hãy cố gắng hơn một chút, nỗ lực hơn một chút, biết đâu may mắn sẽ mỉm cười. Cuộc đời dài như vậy, không thể cứ sống trong oán hận được.

“Vậy còn cô, tôi có thể biết tên của cô được không?” Trên môi Doãn Nam luôn nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiện, dường như là không có khoảng cách.

“Tôi sao? Tôi tên là Lư Mễ Nhu.”

“Cô làm việc ở đây sao?”

“Đúng vậy, tôi làm giúp việc ở đây.”

Nghe xong câu trả lời của cô, Doãn Nam đột nhiên lại nhìn cô chằm chằm, muốn nói rồi lại thôi. Có vẻ anh ấy cũng cảm thấy tiếc cho cô, tiếc cho một cô gái trẻ phải vì đồng tiền mà rời xa gia đình, chôn vùi cuộc đời mình ở nơi này.

“Sao… Sao vậy? Sao anh cứ nhìn tôi thế? Mặt tôi dính gì à?” Mễ Nhu ngại ngùng cúi đầu, nụ cười dần trở nên gượng gạo.

“Đừng cúi đầu.” Doãn Nam nói.

“Hả?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Cô rất xinh đẹp vậy nên đừng cúi đầu mà hãy tự tin ngẩng cao đầu lên, đừng bao giờ để người khác có cái quyền bắt nạt cô. Hiểu không?” Doãn Nam không hiểu vì sao lại trở nên nghiêm túc, có cảm giác nếu như anh ấy không theo học kĩ sư thì cũng có thể trở thành một bác sĩ tâm lí, bởi vì anh ấy rất giỏi quan sát người khác.

Mễ Nhu khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh. Anh là người đầu tiên khen tôi xinh đẹp đấy.”

Có lẽ Chu Thế Tước cũng đã từng khen cô, nhưng câu phía sau lại là “cô rất giống Võ Phương Hạ”.

Còn lần này thì khác, anh ấy không cảm thấy cô giống với ai khác mà đang thật lòng khen ngợi cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Người con trai này… khiến cô cảm thấy bản thân cũng có giá trị chứ không thấp hèn và rẻ tiền như ánh mắt của Chu Thế Tước dành cho cô.

Trong lúc đó, ở trên lầu, Chu Thế Tước đã nhìn thấy cảnh hai người vui cười trò chuyện cùng nhau, trong lòng không hiểu lí do tại sao lại dâng lên một thứ cảm giác không tên. Vừa tức giận lại vừa ganh tị, trước đây cô chưa từng cười nói vui vẻ với anh như vậy, lúc nào cũng rụt rè e sợ, vậy mà khi ở trước mặt người đàn ông khác cô lại dễ dàng để lộ ra ánh mắt gợi tình, tràn đầy sự mến mộ. Đúng là chọc tức người khác mà.

Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt nheo lại, hằn lên tia lửa, chân mày cau chặt, dường như đã đến cực hạn, chỉ muốn bùng nổ.

“Lư Mễ Nhu, cô được lắm!”