Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba

Chương 49: Phiên Ngoại 3: Mấy Ông Giời Con (2)




Ngô Thiệu Nam mơ một giấc mơ khá kỳ lạ.

Vào năm hai mươi tuổi, y muốn đi nhập ngũ, Sư cọ buồn bã muốn xuất gia.

Ngô Thiệu Nam không hiểu vì sao cậu phải làm thế, hai người xảy ra tranh cãi lớn, cuối cùng Sư cọ bật khóc, nói thật ra thì cậu đã thích y từ lâu, lần này đi nhập ngũ sẽ là năm năm, cậu không muốn xa y.

Cuối cùng, hai người hoá giải hiểu lầm. Ngô Thiệu Nam thành công cưới Bạch Úc về nhà, ân ân ái ái, tám năm sinh bảy đứa.

Nhưng cuộc vui cũng có ngày tàn, vì bản tính ham chơi mà Ngô Thiệu Nam khiến cho vợ yêu buồn phiền, đỉnh điểm là sinh nhật của bé Bảy, y chỉ lo pay lắk, không về kịp.

Bạch Úc muốn ly dị, quyết định mang theo 50% số con về nhà ba ruột, Ngô Thiệu Nam cuống cuồng túm lấy tay cậu, không cho người đi.

"Không được, đây là nhà của chúng ta, em không được phép đi đâu hết."

Bạch Úc lắc đầu như trống bỏi, gương mặt xinh đẹp tràn trề nước mắt. "Thiệu Nam, tôi đã quá mệt mỏi rồi, xin anh hãy buông tha cho tôi đi."

Lúc này, Ngô Bác Việt lại bước ra, một tay ôm trọn thiếu niên vào lòng, nhìn y với vẻ trách cứ.

"Nam Nam, em đúng là không trưởng thành nổi. Nếu đã thích chơi bời như vậy thì không cần phải quan tâm đến cái gia đình này nữa, anh sẽ lo cho em dâu."

Bạch Úc e thẹn, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, như mới sa vào lưới tình. "Anh cả, có anh thật tốt quá."

Ngô Thiệu Nam: .....

Đậu má.

Không ai được chia rẽ gia đình của Ngô Thiệu Nam này hết.

Y giơ tay ra, cố gào thét gọi một nhà sáu người kia lại.

"Đừng đi, baba tụi nhỏ....anh sai rồi...."

Bạch Úc bị nắm tay lại, lạnh lùng cố giãy tay ra muốn thoát khỏi, y lại càng nắm chặt.

"Đừng đi mình ơi, anh sẽ sửa mà....." Ngô Thiệu Nam khóc đến nước mắt rơi lã chã. Lại phát hiện có gì đó không đúng.

Tay của Sư cọ tại sao lại rậm rạp lông lá thế này?

Y nhăn mặt, mở mắt ra lại thấy bản thân đang nắm chặt một chân của Elizabeth không ngừng lôi kéo.

Ngô Thiệu Nam: ....

Elizabeth: .....

Đồ thần kinh.

Ngô Thiệu Nam xấu hổ vội buông chân mèo ra, đưa tay lau nước mắt tàn dư của cuộc chia ly thảm thiết kia.

Hoá ra chỉ là mơ.

Thật may.

Elizabeth thản nhiên liếm móng vuốt bị thiếu niên "làm bẩn", ánh mắt phán xét không ngừng rà quét trên người Ngô Thiệu Nam. Sau khi liếm xong lại leo lên bụng y, dẫm đạp.

Pate, Pate!

Ngô Thiệu Nam xoa xoa đầu lông, gãi cằm cho nó một lát mới xốc chăn ngồi dậy.

Đến giờ hầu hạ chị gái ăn rồi.

Elizabeth đã thành thói quen mà leo lên vai y, tư thái kiêu ngạo như một nữ hoàng đang cưỡi thú cưng đi tuần tra lãnh thổ của mình.

Đợi Ngô Thiệu Nam lấy túi hạt đổ đầy bát, nó mới chịu phóng xuống ăn.

Elizabeth ăn phân nửa, chừa lại phân nửa.

Là để dành phần cho Không chích thuốc nữa, mặc dù cái tên đáng ghét đó đã không còn nữa.

Không còn ai tranh ăn chung bát thức ăn với Elizabeth, nó lại cảm thấy trống vắng.

Đành vậy, thú biến chủng có tuổi thọ rất cao, thậm chí còn có thể sánh ngang với con người... Không chích thuốc nữa kéo dài hơi tàn được thêm mấy năm đã là hay lắm rồi.

Ngô Thiệu Nam ngáp dài một hơi, không có việc gì làm mà ngồi xem Elizabeth ăn sáng.

Nhìn một hồi đột nhiên cảm thấy mấy viên hạt rất ngon miệng, y nhịn không được mà thò tay bốc một viên cho vào miệng.

Elizabeth: ......

Nhân loại ngu xuẩn.

Ngô Thiệu Nam mau chóng phun ra, vẻ mặt trông có vẻ kinh sợ.

Ewww, làm sao nó lại có thể ăn ngon miệng như thế?

Dì Lưu lại đây, vẻ mặt khó xử, ấp úng nói.

"Cậu Ba, Bùi ....Bùi tiên sinh đến tìm người."

Nghe có người đến thăm, Ngô Thiệu Nam thu lại vẻ mặt ngớ ngẩn, đưa tay phủi phủi gối, sắc mặt âm trầm đứng dậy đi xuống nhà dưới.

.......

Y không ngờ là cậu Hai lại dám đến đây, có lẽ đã điều tra sẵn ba y không có ở nhà nên mới dám mò đến.

Ngô Thiệu Nam vốn không có cảm tình gì với người con trai này của bà ngoại, y biết người này có ý đồ không đứng đắn với baba, dựa theo góc độ nào đó có tiềm năng là tiểu tam nên cực kỳ bài xích.

Nhưng ghét thì ghét, cũng không thể sẵn giọng đuổi người.

Ngô Thiệu Nam gật gật đầu nhìn hắn. "Cậu Hai."

Bùi Túc tươi cười hiền lành, đưa cho thiếu niên một túi quà thật lớn.

"Nam Nam, cậu đi Thanh Đảo mua được một ít quà cho ba đứa. Một lát nhớ mở ra xem nhé."

Ngô Thiệu Nam không nhận, bàn tay của Bùi Túc giơ giữa không trung có chút xấu hổ.

Dì Lưu thấy vậy mà ngượng thay hắn, đành tiến lên giúp hắn cầm túi quà mang vào trong.

Bùi Túc cảm thấy rất không tự nhiên, tâm tình cũng trở nên nôn nóng.

"Nam Nam, baba của con có ở nhà không?"

"Baba ra ngoài cùng Bác cả rồi, cậu có việc gì quan trọng sao?" Ngô Bác Việt chậm rãi đi ra, đã thay sẵn tây trang, khí tràng Alpha mạnh mẽ như muốn trấn áp người đối diện.

Tên nhãi này có xu hướng còn cao hơn Stanislav. Hơn nữa lại không có vẻ mặt ôn hoà của cha, ngược lại, ánh mắt của hắn còn lạnh lẽo, không chứa chút cảm tình, tựa như một cái máy.

Bùi Túc có chút sợ đứa cháu trai này.

Càng lớn tuổi, gan của hắn càng bé lại, cũng không còn ngang tàn như xưa, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của Ngô Bác Việt, chỉ lắp bắp nói.

"Chỉ là lâu rồi...cậu không có nói chuyện với baba của con...nên...nên muốn hỏi thăm một chút."

Ngô Bác Việt nhíu mi, ngưng chỉnh sửa cổ tay áo, giọng nói lạnh lẽo.

"Baba rất khoẻ, chỉ là dạo gần đây hơi bận một chút, cậu muốn biết gì cứ trực tiếp hỏi bà ngoại là được."

Bùi Túc chỉ đành cười gượng." Vậy...vậy... à."

Hắn lúng túng đến mức không biết đặt tay chân ở đâu.

"Niệm Niệm...có đến đây chơi không?"

Ngô Bác Việt lắc nhẹ đầu.

"Không có, hẳn là nó còn ở trường, cậu hỏi ông bà ngoại thử xem."

Làm sao hắn dám.

Hiện tại, Bùi phụ và Bùi mẫu đã chối bỏ đứa con như hắn rồi.

Ngay cả con trai cũng không cho hắn gặp mặt.

Bùi Túc không đạt được ý niệm chỉ có thể ủ rũ rời đi. Hai anh em đứng đó cũng không có ý định đi tiễn người, có thể thấy họ đối với người cậu này quả thực không mừng.

Đợi hắn đã đi xa, Niệm Niệm mới ló ra cái đầu nhỏ, gương mặt lo sợ lấm la lấm lét nhìn xung quanh như đang dò tìm cái gì đó.

Ngô Thiệu Nam vừa quay lại liền bị sự xuất hiện thình lình của nó doạ cho kêu "a đù" một tiếng.

Niệm Niệm lo lắng kéo tay áo của Ngô Bác Việt, nhỏ giọng hỏi.

"Anh họ, ba đã đi rồi ạ?"

Ngô Bác Việt nhìn đứa nhỏ chỉ đứng tới đùi của mình, ánh mắt nhu hoà hẳn đi, đưa tay xoa đầu nó.

"Ông ấy đã đi rồi, Niệm Niệm không cần lo lắng."

Nghe vậy, Bùi Niệm hô lên một tiếng vui vẻ. Sau đó, liền chạy vào nhà trong tìm Elizabeth.

Ngô Thiệu Nam nhìn bóng dáng vui sướng của nó, nhịn không được hỏi.

"Ai đưa nó đến đây vậy?"

Ngô Bác Việt nhàn nhạt đáp "Niệm Niệm nói muốn chơi với Elizabeth nên anh đón nó đến đây, bà ngoại cũng biết rồi."

Nói đoạn, còn quay sang dặn dò dì Lưu."Lần sau ông ấy còn đến tìm người thì dì cứ trực tiếp đóng cửa, nói ở nhà không có ai là được."

Dì Lưu gật gật đầu, lại hỏi.

"Cậu cả, còn quà thì sao?"

Ngô Bác Việt phất phất tay. "Dì cứ xem cái gì dùng được thì cứ lấy, ba tôi không muốn nhận quà từ người đó đâu."

Dì Lưu thở dài nhìn túi quà trên tay.

Nhiều như vầy..... một mình bà lấy hết có chút kì cục.

.....

Bùi Niệm giơ ra bức tranh nó vừa mới vẽ xong cho anh họ xem, gương mặt nhỏ sáng bừng bừng.

Ngô Thiệu Nam dừng bấm điện thoại, đưa tay xoa đầu nó, thật lòng khen tặng."Vẽ đẹp lắm."

Đừng nhìn đứa nhỏ này trầm lắng như vậy, thực tế nó rất khéo tay, vẽ hay viết chữ đều rất đẹp mắt.

Bùi Niệm được khen rất vui, càng dính y hơn, ngoan ngoãn nằm kế bên Ngô Thiệu Nam, cầm lấy bút sáp màu mà hoạ chân dung của Elizabeth.

Lúc nó cúi đầu, Ngô Thiệu Nam có thể thấy vết bầm thấp thoáng sau gáy của thằng bé, ánh mắt y không khỏi trầm xuống.

Là do mẹ của nó đánh, đến giờ vẫn chưa có tan hết dấu vết.

Số của đứa nhỏ này cũng thật khổ.

Ba mẹ kết hôn là do mai mối, cảm tình cũng chỉ đến từ một phía là mẹ của nó.

Bùi Túc đối với vợ thật lạnh nhạt, thậm chí cũng không có xem trọng đứa con đầu lòng là Bùi Niệm.

Gần đây, vợ của Bùi Túc phát thiện hắn có tình nhân bên ngoài - là một Omega nam, thậm chí hai người còn lén sinh một đứa con chỉ thua Niệm Niệm có hai tuổi, được hắn đặt là Bùi Tri Ý.

Bùi Túc khá thích đứa con riêng này, còn muốn dẫn nó về sống chung, vợ của hắn nổi cơn ghen, hai người cãi vã một trận lớn, cuối cùng vợ của Bùi Túc dắt con ra đi.

Đến khi Bùi phụ, Bùi mẫu hay chuyện thì hai người đã ký đơn ly hôn.

Chuyện còn chưa có xong, khi Bùi mẫu đến thăm cháu nội lại phát hiện trên người nó có vô số vết sẹo. Lúc này, bà mới biết mấy ngày qua, mẹ của Bùi Niệm hận chồng nên trút giận lên con trai, chỉ cần cảm thấy buồn chán là mang nó ra đánh đập.

Bùi gia lấy cớ tâm lý của con dâu cũ không được bình thường mới giành lại được quyền nuôi nấng Bùi Niệm.

Bùi phụ, Bùi mẫu cảm thấy rất phẫn nộ và thất vọng trước hành vi của con trai nên đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với hắn, cũng không thèm nhận đứa con riêng kia là cháu.

Thật ra, Ngô Thiệu Nam có chút ghê tởm người cậu này.

Y biết, người này có tâm tư không thuần khiết với baba y.

Khi Bùi Niệm được sinh ra, hắn muốn đặt tên cho thằng bé là Bùi Niệm Ý, nhưng Bùi mẫu không đồng ý, thế là mới có cái tên Bùi Niệm.

Bùi Túc không được như nguyện, cảm thấy mẹ hắn quản hắn quá chặt, đến cả cái tên cũng không cho đặt nên liền giận chó đánh mèo lên Bùi Niệm. Thậm chí khi Niệm Niệm tròn một tuổi hắn còn chưa bế nó lần thứ hai.

Có người cha cặn bã như vậy, Bùi Niệm đúng là xui xẻo tận mạng.

......

Ba người cúi đầu nhìn cái banner, không biết nên viết cái gì làm biểu ngữ cổ vũ.

Ngô Hành Viễn nghiêng đầu, nhíu mi nói. "Hay là viết - Nam Úc song thắng, nhất chiến thành danh- đi?"

Ngô Bác Việt:" Không được, giống như ghép couple vậy, đổi cái khác."

Ngô Thiệu Nam: ....

Thật ra thì y khá thích cái khẩu hiệu này.

Nhưng đây là cuộc thi của cả đội Phượng Hoàng, cho nên chỉ đề tên hai người họ thôi thì không đúng lắm.

Nghĩ vậy, Ngô Thiệu Nam mới gật gật đầu." Đổi cái khác."

Ba người lại chìm vào nghĩ ngợi.

Một lát sau, Ngô Thiệu Nam lại nảy ra một ý, hưng phấn đập nắm tay vào lòng bàn tay.

"Nơi mà chúng tôi đi qua, dù cho đến ba mươi năm sau, cỏ cây vẫn không dám mọc thế nào?"

Quá cool đúng không?

Vừa nghe đã biết không dễ chọc.

Ngô Bác Việt: "Đó là cô hồn."

Mọi người:"...."

Khó quá.

Cái này không được, cái kia cũng không được.

Ngô Thiệu Nam nhịn không được thở dài." Đành phải hỏi Sư cọ thôi, mấy cái này cậu ta rành nhất".

Thế là y ném củ khoai phỏng tay này cho Bạch Úc giải quyết.

Thứ lỗi, trong gen nhà này không hề có tế bào văn học.

.....

Liên Hoa tự.

Vì là buổi chiều nên nơi đây càng trông có vẻ yên tĩnh, cây cối xung quanh tốt tươi xanh um, không khí mát mẽ, sạch sẽ khiến người vừa nhìn vào đã thấy thoải mái trong lòng.

Giữa khuôn viên nhà chùa rộng lớn có hai bóng người nhàn nhã đi dạo.

Bên trái là Giác Duyên hoà thượng- chính là sư trụ trì của nơi này, người bên phải cao hơn ông nửa cái đầu, là một thiếu niên trẻ trung, gương mặt tuấn tiếu, mi thanh mục tú.

Hai người trông có vẻ đã quen biết từ trước, nói chuyện cũng mười phần thân thiết.

Bạch Úc nhìn mấy chú tiểu siêng năng xếp hồng ra dàn phơi không khỏi mỉm cười.

" Nhanh như vậy, mới đó mà hồng trong chùa đã chín hết rồi."

Giác Duyên gật đầu, ôn hoà đáp lời.

"Đây là mẻ mới, con có muốn ăn thử không?"

Bạch Úc không từ chối.

Hồng phơi khô của Liên Hoa Tự nổi tiếng trứ danh, năm trước còn được xếp vào đặc sản của quốc gia.

Sư Giác Duyên dẫn cậu đến một quầy phơi bằng tre, chọn ra một quả đủ tiêu chuẩn mới đưa cho cậu.

Ngón tay thon dài xinh đẹp kẹp lấy thịt quả, da thịt trắng nõn kết hợp với màu sắc cam đỏ óng ánh của quả hồng càng khiến người muốn ăn hơn.

Bạch Úc nếm thử, mắt hoa đào khẽ chớp một chút, sau đó mới gật đầu khen tặng.

"Rất ngon, thịt quả rất tươi."

Không quá ngọt, cũng không quá cứng, độ dẻo dai vừa phải, dù cho có ăn mãi cũng không thấy chán.

Sư Giác Duyên tươi cười:

"Nếu thích có thể mang về cho người nhà dùng thử, thầy nhớ...hai vị ở nhà con cũng khá thích ăn hồng khô ở đây."

Bạch Úc không từ chối:"Đa tạ đại sư."

Sư Giác Duyên:"Không có gì, một ký năm nghìn tệ, con muốn bao nhiêu?"

Bạch Úc: ....

Mô phật, thầy thật biết buôn bán đó nha.

Thấy ánh mắt hài hước của thiếu niên, sư Giác Duyên cũng không lấy làm xấu hổ, vẻ mặt hiền từ giải thích.

"A di đà phật. Trong chùa mới nhận nuôi thêm hai mươi mấy đứa trẻ mồ côi, có thể lấy tiền này mua chút sữa, quần áo cho bọn nhỏ."

Bạch Úc không lấy làm bất ngờ, dù sao các sư thầy cũng phải ăn cơm để sống, hơn nữa trong chùa còn nuôi nhiều chú tiểu như vậy.

Thiếu niên nói muốn mua năm ký, sư Giác Duyên có chút kinh ngạc mà hỏi.

"Con mua nhiều thế...trong nhà có ăn hết không?"

Ở trong nhà đương nhiên sẽ không ăn hết, cậu sẽ mang vào lớp tặng bạn học, sẵn tiện quảng cáo một chút...đẩy nhanh tiêu thụ.

Sư Giác Duyên nghe ý của cậu như vậy liền lấy làm cảm kích, còn tặng thêm cho Bạch Úc một ít trà thảo mộc.

Bọn nhỏ biết kì thi vừa mới kết thúc nên Bạch Úc sẽ đến chùa thăm nên đã đứng ngoài sân phơi hồng chờ sẵn.

Bạch Úc rất được lòng bọn trẻ, thấy chúng ngăn đón cũng không lấy làm phiền phức, liền lại đây chơi với chúng.

Một chú tiểu là Alpha nhìn Bạch Úc đang ngồi sửa lại con diều cho nó đến mê mẩn, đến khi thiếu niên trả lại con diều thì nó mới hoàn hồn.

Chú tiểu nhìn con diều được sửa đến hoàn mỹ trong lòng không khỏi vui mừng, nhanh nhạy chu môi tặng cho Bạch Úc một cái hôn.

"Cảm ơn Giác An sư thúc."

Bạch Úc mỉm cười xoa xoa cái đầu trọc nhỏ, ôn hoà dặn dò.

"Lần sau không được chạy nhanh như thế nữa, không chỉ bị ngã đau mà còn bị rách diều nữa đấy."

Giác Ngộ gật gật đầu, nghiên trang ôm diều dõng dạc nói." Giác Ngộ biết rồi, con sẽ không chạy lung tung nữa."



Bạch Úc biết vẽ động vật, thế là ngồi lại một chút, trình diễn cho bọn nhỏ xem.

Đám chú tiểu, ni cô hết mồm chữ O, mắt chữ A, nhìn cậu với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Giác Thanh chỉ mới có bốn tuổi, thực thích làm nũng, ôm đùi cậu không chịu buông.

"Sư thúc, sau này lớn lên, con muốn kết hôn với người có được không?"

Bạch Úc: ....

Giác Hạo nghe vậy cười mắng." Giác Thanh, không được nói bậy, người xuất gia không được phép kết hôn."

Giác Thanh bĩu môi, không hiểu ra sao mà dùng cái đầu trọc cọ cọ ngực cậu.

"Không kết hôn cũng được, con muốn sư thúc ở đây chơi với con."

"Sư thúc, chừng nào thì người có thể đến đây ở luôn vậy?"

Bạch Úc mỉm cười không đáp.

Duyên trần chưa dứt, xuất gia là trốn tránh....

......

Trước cổng trường, Trần Kỳ Dương bị một người đàn ông trung niên níu kéo liền hoảng sợ mà giãy tay ra.

"Ông làm gì? Mau buông tay ra đi"

Vu Chấn nhìn cậu, vẻ mặt đáng thương lại khắc khổ.

"Tiểu Dương, là ba đây. Con không nhớ ra ba sao?"

Vu Chấn tuy mới năm mươi tuổi nhưng đã già như sáu mươi tuổi. Tóc đều bạc trắng hết, có vẻ mười mấy năm sống trong tù không hề dễ chịu.

Nhà giam Liên Bang đối xử với phạm nhân bạo hành Omega rất tệ, thậm chí còn coi họ không bằng súc sinh.

Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hay bị cưỡng chế đi làm lao động nặng nhọc không công. Khốn kiếp nhất là ngay cả người nhà cũng không được phép vào thăm.

Vu Chấn chỉ biết mặt con của gã qua thư từ, ảnh chụp mà Trần Lệ Dao gửi vào.

Mấy năm sau đó, bà ta cũng không còn giữ liên lạc nữa.

Đáng buồn là: Khi mãn hạn tù, Vu Chấn gấp không nổi về thăm vợ con thì phát hiện vợ của gã đã tái giá đã hơn mấy năm trước, dắt theo con của hai người chuyển đi nơi khác.

Trần Kỳ Dương đương nhiên nhận ra người đàn ông này là ai, gương mặt đó bị đưa lên các trang báo, đài khắp quốc gia, có muốn quên cũng khó.

Cậu biết gã chính là kẻ đã gây ra ác mộng cho hai mẹ con cậu.

Bị tẩy chay, cô lập, bị mắng là con của kẻ giết người.

Cậu hận Vu Chấn muốn chết, càng tự hận bản thân...tại sao sinh ra là con của ông ta?

Vu Chấn không dám tin là con trai của gã lại bài xích gã như vậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nắm lấy tay của Trần Kỳ Dương mà khóc ròng.

"Tiểu Dương, con quên ba rồi sao? Ba là ba của con đây."

"Ở trong đó, không lúc nào....không lúc nào...mà ba ngừng nghĩ về hai mẹ con con..."

Trần Kỳ Dương ngưng lại một chút. Sau đó, gương mặt thanh tú, văn nhược trở nên vặn vẹo, trông khá đáng sợ.

"Cút đi! Làm ơn cút đi."

"Tránh xa cuộc sống của tôi ra."

"Tôi không có cha là một kẻ giết người."

Vu Chấn bị cậu mắng đến trái tim đều đau đến lặng đi, gã lắp bắp thú tội với gương mặt nước mắt đầm đìa.

""Tiểu Dương, ba xin lỗi.... là ba sai rồi, con có thể cho ba một cơ hội được không?"

"Chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi....ba cần tiền để mưu sinh mà."

"Là tôi ép ông vào đó sao?"

Trần Kỳ Dương gần như hét lên, tơ máu bò khắp tròng mắt.

"Cuộc đời của tôi đủ thảm rồi."

"Cầu xin ông đừng khiến cho nó trở nên thối nát hơn nữa."

Vu Chấn không nói gì, gã ôm lấy chân thiếu niên mà khóc đến tắt tiếng. Mọi người xung quanh bị động tĩnh của hai người làm cho tò mò, bắt đầu đứng lại vây xem.

Trần Kỳ Dương vừa gấp vừa thẹn, tinh thần hoang mang tột độ, chỉ có thể nhặt đá đập lên đầu gã.

Cậu không muốn....không muốn bị gọi là con của kẻ giết người nữa.

Không muốn bị kì thị.

Không muốn bị tẩy chay.

Thấy Vu Chấn ôm đầu máu ngã ra đất kêu rên, Trần Kỳ Dương như tỉnh lại, tay run rẩy ném tảng đá đi, hoảng sợ mà bỏ chạy....

.....

Nhiều người đứng vây quanh poster trưng bày của đội Kịch dò xét, một lát sau không khỏi thất vọng bảo nhau.

"Sao lại không giống như trong poster tuyên truyền."

Một người gật đầu:" Nghe nói là họ đổi người rồi.

Đám đông không khỏi kêu lên:" Đùa sao?

"Tôi từ trường khác qua đây chỉ để xem tiết mục có người đó thôi đấy."

"Đậu má, treo đầu dê bán thịt chó à? Trả tiền cho bố mày đây, bố đi về."

"Thôi, lỡ đến rồi thì xem luôn đi, dù sao cái người mới cũng dễ nhìn."

Nếu không có người cũ so sánh thì đương nhiên cái người mới này trông cũng không tồi.

Tuy nhiên, cái đội Kịch này lại bày ra cao lương mỹ vị để dụ người ta, rồi sau đó lại mang cơm rau đạm bạc ra thay thế.

Viên Không hoà thượng trên Poster tuyên truyền đã gây bão trên các diễn đàn của mấy trường khác, nên người xem mới kéo đến bên đội Kịch dán sticker nhiều như vậy.

Bây giờ, họ mới phát hiện vai Viên Không đã bị đổi vai cho một người khác, ngũ quan nhạt nhẽo, lại còn không được cao bằng người cũ.

*Tạo hình Viên Không của Bạch Úc.

Mọi người bị lừa nên rất phẫn uất, chưa gì đã mang ác cảm với cái đội này, mang tâm tình hậm hực mà trở về khán đài

Mọi người bị lừa nên rất phẫn uất, chưa gì đã mang ác cảm với cái đội này, mang tâm tình hậm hực mà trở về khán đài.

....

Trong khán đài, có hai biểu ngữ đến từ hàng ghế số một và hàng ghế số hai thu hút mọi ánh nhìn.

Tám người vây quanh biểu ngữ màu đỏ đen, lấp lánh ánh đèn, có mang dòng chữ "Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh" không ngừng hò hét.

"Nam Nam cố lên, Nam Nam đỉnh nhất."

Ngô Gia Ý không biết tìm đâu ra cây kèn, phấn khích thổi toe toe.

Inga vỗ vai con trai, con gái, hai mắt sáng rực dặn dò. "Thấy Út cưng ra là phải ghi hình liền nghe chưa?"

Dmitri làm dấu ok, lại bấm bấm kiểm tra lại máy ảnh.

Riêng Stanislav và Ngô Bác Việt vẫn rất điềm tĩnh, im lặng nhìn xung quanh.

"Phóng viên không vào đây chứ?"

"Ba yên tâm, con đã cho xe đánh lạc hướng bọn họ rồi."

Stanislav gật gật đầu, lại giật lấy cây kèn của Ngô Gia Ý, trầm giọng nhắc nhở.

"Còn chưa có biểu diễn, em tiết kiệm nặng lượng một chút đi."

Ngô Gia Ý không phục, chỉ chỉ lên hàng ghế số một. "Tên kia còn lớn tiếng hơn cả em nữa."

Bạch Lâm Sâm ở hàng ghế trên không ngừng lặp lại khẩu hiểu: Bé Đẹp is number one. Ngay cả, vệ sĩ bên cạnh cũng hùa theo hắn, mọi người xung quanh có chút kinh dị nhìn bọn họ.

Bạch Úc đứng cách đó không xa, đưa ngón trỏ đặt trước miệng ra hiệu yên lặng.

Ngay lập tức, ba của y liền im bặt, khôi phục phong độ tinh anh thân sĩ mà ngồi xuống ghế, gương mặt anh tuấn không chút biểu cảm giống như cái người vừa phát cuồng không phải là hắn vậy.

Stanislav:"..."

Người này có chút quen mắt.

Sự chú ý của hắn không đặt lên Bạch Lâm Sâm lâu lắm, liền quay sang dặn dò Ngô Gia Ý.

"Một lát ra về sẽ rất lộn xộn, không được buông tay anh ra đâu đấy."

Ngô Gia Ý cảm thấy hắn quá nhiều lời, gật đầu cho có lệ. "Nghe, nghe."

Người dẫn chương trình đi ra, giới thiệu một chút về buổi biểu diễn Văn nghệ mừng ngày thành lập trường lần thứ hai mươi.

Hiệu trưởng đầu hói lên phát biểu khai mạc.

Mọi người: Nhanh nhanh, không có hứng thú với lão đầu hói, muốn xem trai xinh gái đẹp.

Tổng cộng có mười tiết mục. Đội Phượng hoàng bốc được thăm số sáu nên trình diễn gần cuối.

Bên trong, thành viên của đội Phượng hoàng vừa ăn hồng khô vừa tám chuyện.

"Quào, đội trưởng đỉnh thật, người nhà cậu kéo đến gần hết luôn đấy à?"

"Tám người luôn đấy, tớ mà được giống như vậy chắc sẽ vui chết mất."

Ngô Thiệu Nam lấy làm đắc ý, nhướng nhướng mày trả lời.

"Cũng thường thôi, tôi đã bảo nếu có việc bận thì không cần đến nhưng họ cứ nhất quyết muốn đến."

Đội Kịch: .....

Đáng ghét, cái đồ khoe khoang.

"Haha, Bé Đẹp là ai vậy?"

"Biệt danh gì nghe dễ thương quá, ai tên Bé Đẹp thì mau khai ra xem."

"Ba của Bé Đẹp đẹp trai quá, tớ muốn làm mẹ kế của Bé Đẹp."

"Ha ha, cẩn thận Bé Đẹp đấm cậu đấy."

"Nói nãy giờ, rốt cuộc ai là Bé Đẹp vậy?"

Bạch Úc: .....

Ngô Thiệu Nam tiến lại gần Bạch Úc, đưa tay huých eo của cậu một cái, ánh mắt ẩn ẩn ý cười.

"Bọn họ muốn biết Bé Đẹp là ai kìa."

Gương mặt điềm tĩnh của Bạch Úc vậy mà nổi lên chút hồng nhạt, hơi tránh đi ánh mắt của Ngô Thiệu Nam, hừ lạnh một tiếng. "Nhàm chán."

Thành viên bên đội Kịch nhìn sang đội Phượng hoàng có chút hâm mộ.

"Quần áo của bọn họ đẹp quá. Đó là Hán phục cách tân sao?"

"Nghe nói là của Bạch Úc chuẩn bị cho họ đó."

"Thật hâm mộ nha."

Đội Kịch đương nhiên có đồ cổ trang, nhưng còn không đẹp bằng đồng phục biểu diễn của đội Phượng hoàng.

Suýt chút nữa thì bọn họ có trang phục đẹp hơn để diễn rồi, chỉ tại....

Phó hội trưởng liếc thành viên của đội mình, lạnh giọng quát.

"Ồn ào cái gì, chẳng qua là mấy bộ đồ mà thôi."

"Mặt đẹp mà không có tài năng gì thi cũng là đồ vô dụng thôi, biết chưa?"

Mọi người: .....

Không biết trình diễn hay đến đâu mà lớn giọng thật.

Bên ngoài, người dẫn chương trình đã hô đến tiết mục số 4: "Tiếp theo đây chính là tiểu phẩm Hàng ma đến từ đội Kịch."

Ngô Thiệu Nam nhìn Phó hội trưởng cùng La Tinh Hiểu thì thầm to nhỏ đi ra ngoài không nhịn được liền giơ lên ngón giữa.

Không hổ là Notp của y.

Quá đáng ghét.

.......

Kịch chưa có kết thúc nhưng biểu cảm của khán giả đã chán đến không chịu nổi.

Có người còn nhịn không được thì thầm.

"Kịch gì tục quá, đang yên đang lành tự nhiên Viên Không lại đi yêu Bạch xà chi vậy?"

"Hoà thượng gì mà thoa son môi còn đậm hơn cả nữ chính."

La Tinh Hiểu: .....

Hắn tức đến tay đều run lên nhưng vì đang diễn kịch cũng ráng diễn cho tới hồi kết.

Đoạn kết là Viên Không vì người mình yêu mà hiến đi hết pháp lực, khí tuyệt bỏ mình, run rẩy trao cho nàng nụ hôn lần cuối.

Ngô Hành Viễn: " Ewww , dính cả dấu son môi lên mặt con yêu quái luôn kìa."

La Tinh Hiểu: ....

Mọi người nghe hắn nói vậy, nhịn không được cười phá lên.

Ngô Thiệu Nam: ....

Tôn Đức Hoà và La Tinh Hiểu nên cảm ơn anh Hai của hắn đi, nếu không nhờ hắn thì mọi người xem cái tiểu phẩm này chỉ ngáp từ đầu đến cuối thôi.

Ngô Hành Viễn càng xem càng nhăn mặt, nhịn không được nói.

"Kịch gì mà vừa chán, vừa thô, xem mà muốn ngượng giùm bọn họ luôn."

Ngô Bác Việt nhìn Giản Vi khóc đến thương tâm mới chậm rãi nói.

"Diễn xuất của nữ chính khá đạt, những người khác thì nên tiết chế biểu cảm lại một chút. Kịch bản ban đầu còn khá tốt, càng về sau...càng như một mớ hỗn độn."

Cuối cùng, hắn vỗ tay khích lệ theo đám đông, giọng nói như có như không vả vào mặt tai Tôn Đức Hoà đang đứng gần đó.

"Giống như được chắp vá, đầu voi đuôi chuột."

"Chẳng ra làm sao."

.....

Cuối cùng, cũng đến tiết mục mà bọn họ mong chờ, đội Phượng Hoàng với tám thành viên vừa bước ra đã gây được hiệu ứng không nhỏ.

Quá.đẹp.trai.

Một thiếu nữ nhịn không được ôm ngực nói.

"Khỏi biểu diễn, mười điểm, về chỗ."

Với cái nhan sắc đó, cô có thể ăn tám tô cơm.

Quá ngon.

Ngô Thiệu Nam là con lai, đường nét gương mặt vừa sắc xảo, lại vừa lãnh ngạnh, kiêu ngạo giống một vương tử, y mặc vào Hán phục vừa người, phô ra vóc dáng thon dài, eo nhỏ, mông vểnh, khiến người xem đều phải trầm trồ.

Càng đáng chú ý hơn là Bạch Úc.

Thiếu niên sinh ra như là để mặc loại trang phục tinh xảo, anh khí như thế này.

Gương mặt tuấn nhã mang đậm nét phương Đông cũng không có thua kém Ngô Thiệu Nam là bao. Ngược lại, trông cậu càng hợp với Hán phục hơn, lệ chí dưới má trái lại như một nét chu sa tô điểm trên dung nhan tuấn mỹ....đẹp đến khiến người hít thở không thông.

Cậu chậm rãi liếc nhìn nam nhân cao lớn dưới khán đài, mặc dù đã đội mũ lưỡi trai nhưng cũng không thể giấu được khí chất, vóc dáng hơn người đó.

Đã lâu không gặp.

Ngô Bác Việt.

.....

Ngay từ đầu thiếu niên xuất hiện, Ngô Bác Việt đã không dời mắt khỏi Bạch Úc.

Hoá ra chỉ mới có mấy năm không gặp, thiếu niên hay lẽo đẽo theo sau hắn đã lớn đến thế này rồi.

Từ sau khi hắn chọn cách trốn tránh, tham gia đợt huấn luyện quân binh ở ngoại quốc, người này đã cắt đứt mọi liên lạc với hắn.

Ngô Bác Việt cũng không tỏ vẻ kích động hay vui mừng, đồng tử xanh dương lặng lẽ thu trọn thân ảnh tinh tế của thiếu niên vào trong đó.

Thiếu niên đứng ở trung tâm sân khấu, trước hàng trăm ánh nhìn đang đổ dồn về đây cũng không có run sợ.

An tĩnh nhắm lại mắt, lệ chí dưới mắt như giọt lệ vì thương cảm chúng sinh mà rơi xuống.

Tiếng nhạc vang lên phá vỡ sự yên lặng.

Thiếu niên mở ra lòng bàn tay, ngọn lửa bùng cháy.

Phượng hoàng khẽ cất tiếng ca, vạn vật đang ngủ say cũng phải thức tỉnh.

Ngọc môn quan lên núi kỳ Liên, tuyết trắng bồng bềnh

Cũng từng đi qua

Vạn lý trường thành gió thổi mưa phùn lát phất

Ven sơn hà

Anh hùng ẩn mình vào rừng sâu, hóa thành cơn mưa

Bạch Lâm Sâm đã quên cổ vũ, mãn nhãn đều là thân ảnh của Bạch Úc.

Hắn chưa từng biết....con trai của hắn có thể hát dễ nghe đến vậy.



Đến khi nhịp điệu trở nên dồn dập, bảy người còn lai cũng xuất hiện, mọi người như mới tỉnh ra từ cơn mê, họ bắt đầu...thét chói tai.

Đậu má.

Quá.đẹp.trai.rồi.

Tám người như hoá thành Bát huyết thú, vũ đạo sinh thần, động tác đồng đều, hữu lực.

Mỗi cái nhấc tay, đá chân đều được luyện tập tính toán từ trước.

Ngô Thiệu Nam bất ngờ làm động tác lộn người xoay lưng, lập tức thu được một tràng thét chói tai.

Ngô Hành Viễn trầm trồ cảm thán." Thì ra nó cố nài nỉ em dạy cho nó cái trò này là vì buổi biểu diễn hôm nay."

Động tác này quá khó, Ngô Thiệu Nam tập đến trật eo, bong gân mới có thể có được thành quả như ngày hôm nay.

Giữa thiên địa, một thanh kiếm xé toát trời xanh

Ta từng đi qua

Mạc Bắc ngút ngàn, hoàng hôn khói lượn lờ trên sông dài

Ai đó nghe đồn

Khương Quản Hồ Cầm, khúc ca bất tận hát mãi chẳng xong

Tri kỷ thưa

Từ thuở xưa anh hùng hào kiệt lấy nhân làm gốc

Thiên địa này, đường giang hồ xa xăm đã qua bao năm.

Đậu má, khúc này cao quá, hát đệm cũng không nổi.

Ngô Thiệu Nam nhảy đến mồ hôi nhễ nhại, lại điên cuồng nháy mắt với Bạch Úc.

Ngay lập tức, cậu hiểu ý thay thế vị trí của hắn, đưa tay chỉnh lại micro, cố ý tăng cao âm lượng, đè lên giọng hát có chút chênh phô của Ngô Thiệu Nam.

Nếu người nói giang hồ chỉ là một hồn phách

Nơi chân trời xa xôi, mây mở ra một cánh cửa

Nếu người nói giang hồ là một dòng sông

Có nhìn suốt ngàn năm cũng nhìn không đến điểm cuối

Ta từng đi qua

Mạc Bắc ngút ngàn, hoàng hôn khói lượn lờ trên sông dài

Ai đó nghe đồn

Khương Quản Hồ Cầm, khúc ca bất tận hát mãi chẳng xong

Tri kỷ thưa

Từ thuở xưa anh hùng hào kiệt lấy nhân làm gốc

Thiên địa này, đường giang hồ xa xăm đã qua bao năm

Nếu người nói giang hồ chỉ là một hồn phách

Nơi chân trời xa xôi, mây mở ra một cánh cửa

Nếu người nói giang hồ là một dòng sông

Có nhìn suốt ngàn năm cũng nhìn không đến điểm cuối

Cao âm.

Vậy mà còn có thể hát cao âm.

Mọi người xem đến quên cả vỗ tay, chỉ có thể hét chói tai mỗi khi thấy Ngô Thiệu Nam hoặc Bạch Úc chiếm spotlight.

Ban Văn hoá cũng quên mất việc ghi nhận xét, hai mắt toả sáng như đèn pha nhìn tám người trên sân khấu.

Văn nghệ năm sau....tám đứa bây.... đừng hòng trốn thoát.

Inga ôm lấy Ngô Gia Ý, hai mắt đẫm lệ."Nhiên Nhiên, em xem Út cưng nhà mình giỏi quá."

Stanislav: ....

"Chị, chị dâu ở bên kia."

Inga nhìn lại mới phát hiện mình ôm nhầm, nhưng cũng không có buông cậu ra. "Ý Ý cũng giỏi lắm, có thể sinh ra một cục cưng giỏi như vậy cho nhà mình."

Ngô Gia Ý hưng phấn đến mặt mày đỏ bừng, đưa tay đánh lên đùi Stanislav bộp bộp." Kèn...kèn của em đâu."

Stanislav trả lại cho cậu, mỉm cười cưng chiều nhìn vợ yêu nhà hắn lại nhìn con trai của hắn đạp lên gối của đồng đội, kết thúc bằng một cú lộn người tuyệt đẹp....tựa như một Phượng hoàng lắc mình khỏi tro bụi, dang rộng cánh lửa, đạp mây....hoá thành vạn điểm tinh không.

Kết thúc.

Mọi người đều đứng dậy khỏi ghế, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Chỉ có Tôn Đức Hoà và La Tinh Hiểu không vui, gương mặt trắng không còn một chút máu.

.....

Đội Phượng hoàng đạt được giải nhất không còn nghi ngờ.

Tám người vừa hát vừa nhảy đã mệt đến không thở ra hơi nhưng gương mặt vẫn cố gắng bảo trì biểu cảm như lời Bạch Úc đã dặn dò.

Thần thái là quan trọng nhất.

Thở không được há miệng, rất mất hình tượng.

Quả nhiên, khán giả nhìn đến phong thái chuyên nghiệp của bọn họ càng thích, vỗ đều đỏ cả tay.

Ngô Thiệu Nam là đội trưởng nên được cầm huy chương, như có như không lắc qua lắc lại trước đội Kịch.

Tôn Đức Huy: ....

La Tin Hiểu:....

Đậu má, thật sự rất muốn đấm cái tên này một trận.

Nhận thưởng xong, Ngô Thiệu Nam liền chạy đến sà vào vòng tay của baba, cọ cọ gương mặt đầy mồ hôi vào áo của y.

"Baba...thấy Nam Nam có giỏi không?"

Ngô Gia Ý gật đầu lia lịa, xuýt xoa ôm hắn." Quá đỉnh, ba cứ sợ con ngã thôi."

Stanislav lại đây, một tay ôm cả hai người.

"Làm sao ngã được, Nam Nam của chúng ta...giỏi đến thế mà."

Ngô Hành Viễn cũng nhịn không được mà chạy lại đây." Con cũng muốn ôm Út cưng."

Inga:" Cháu của tôi quá giỏi rồi."

Người nhà đến quá đông, đến lúc ăn mừng sẽ trở thành thảm kịch.

Ngô Thiệu Nam như bị nhấn chìm trong vòng tay yêu thương của gia đình, sắp bị ép thành cái bánh in, khó thở trợn mắt, giơ ra một tay về phía Ngô Bác Việt đang đứng ở ngoài.

Cứu.

Ngô Bác Việt:...

.....

"Nhất định là tại kịch bản của tên đó viết quá nát." Tôn Đức Hoà nhịn không được gào lên.

La Tinh Hiểu đỏ mắt an ủi y.

"Phó hội trưởng, anh bớt giận đi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã như thế rồi."

Thành viên trong đội nhịn không được trợn mắt khinh thường.

Rõ ràng Ban văn hoá phê bình phần biến tấu của kịch bản.

Hoàn toàn là lỗi của Tôn Đức Hoà, hắn lại đổ lên đầu của Bạch Úc.

Tôn Đức Hoà hầm hầm bước ra ngoài, đầu óc của hắn bây giờ nóng hừng hực, chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Phải khiến Bạch Úc xin lỗi hắn.

Xin lỗi vì đã không cản hắn.

Xin lỗi vì cái tội tắc trách, không quan tâm sản phẩm của bản thân mình làm ra.

.....

Bạch Lâm Sâm có chút tiếc nuối cất điện thoại vào, nói thầm.

"Nếu Duật Duật ở đây thì tốt rồi."

Hà Duật có dấu hiệu sinh sớm, không đến đây được, mẹ vợ và em vợ của Bach Lâm Sâm đều ở nhà trông chừng y.

Bạch Lâm Sâm là khách quý nên được đích thân hiệu trưởng ra đón tiếp, trước mặt hắn, khen Bạch Úc đến tận trời, còn nói cái gì mà hổ phụ sinh hổ tử.

Hắn híp mắt, nhếch môi mỉm cười với ông ta.

"Bạch Úc là một đứa nhỏ rất an tĩnh, không thích sự chú ý nên rất điệu thấp."

"Vì vậy, tôi mong nó sẽ không bị kẻ khác khi dễ."

Hiệu trưởng nghe mà lạnh run, vội vàng gật đầu.

"Các bạn học đều rất quý mến em ấy, sẽ không có chuyện xảy ra xung đột hay gì khác."

Bạch Lâm Sâm bật cười. "Mong là được như ngài nói."

Bên ngoài, Tôn Đức Hoà vừa nghe lén xong đã sớm đứng không vững, run rẩy cắn ngón tay cái.

Bạch Úc là con trai của Bạch Lâm Sâm?

Làm sao có thể?

Y đã nói với cha mình về cái việc... cái việc bị đổi vai chưa?

Hắn...hắn sẽ bị trả thù sao?

Không.

Không.

Làm ơn, làm ơn, quên hắn đi.

......

Tiệc mừng là do Ngô Bác Việt xuất tiền túi khao mọi người.

Bạch Úc vừa nhìn thấy hắn đã muốn bỏ đi liền bị Ngô Thiệu Nam ôm vai giữ lại.

Y bình tĩnh nói."Tôi không ăn thịt."

Ngô Thiệu Nam ôm người làm nũng.

"Tôi gọi món chay cho cậu mà, không cần uống rượu cũng được, đều là người nhà mình, không cần ngại."

Ngô Bác Việt lại đây, tháo em trai xuống khỏi người thiếu niên, cố gắng làm cho giọng nói của mình trông tự nhiên hết mức có thể.

"Đi chung đi, mọi người đều có mặt, cậu mà vắng thì sẽ mất vui."

Bạch Úc không trả lời hắn, lại nhìn lên cổ tay của Ngô Bác Việt, hơi nheo mắt lại.

"Anh vẫn còn giữ chuỗi Phật châu đó sao?"

Bị phát hiện, vành tai của Ngô Bác Việt hơi đỏ ửng, có chút quẫn bách mà che lại cổ tay, quay mặt đi không dám nhìn thẳng người. "Từ ngày đeo nó vào... Đúng là ngủ rất ngon."

"Cảm ơn cậu, Bạch Úc."

Bạch Úc cười lạnh trong lòng.

Dám không đeo sao?

Phật châu được thỉnh từ núi Phật đà, còn được y niệm tên cầu phúc cho.

Dám từ chối, thiên lôi liền đánh xuống.

Ngô Thiệu Nam thấy Bạch Úc không còn phản đối nữa mới cười hì hì, đẩy đẩy lưng thiếu niên, ép người bước đi.

Nhìn bộ dạng thoải mái thân thiết của hai người, đột nhiên trong lòng Ngô Bác Việt lại thấy không thoải mái.

Giống như, hắn đã bỏ qua cái gì đó...

......

Hà Duật thành công sinh hạ con trai út ở bệnh viện.

Là một bé Alpha rất khoẻ mạnh.

Bạch Lâm Sâm nói Bạch Úc đã theo họ của hắn rồi nên con trai út sẽ theo họ của Hà Duật.

Cho nên đứa nhỏ được đặt là Hà Tư Viễn.

Cứ nghĩ Bạch Lâm Sâm có con trai là Alpha thì vị trí thừa kế của Bạch Úc sẽ bị uy hiếp.

Nhưng không, hắn còn quan tâm đến Bạch Úc hơn xưa.

Hắn lo sợ Bạch Úc sẽ cảm thấy tủi thân vì có thêm một đứa em, nên càng quan tâm đến cảm xúc của y.

Bạch Úc là đứa con đầu tiên của Bạch Lâm Sâm, tình cảm và hi vọng của hắn đặt vào y hơn Hà Tư Viễn rất nhiều.

Thiếu niên thì không suy nghĩ nhiều như cha của y, đối với đứa em trai mới sinh này rất tò mò, đột nhiên cảm thấy mình trở nên trưởng thành hẳn ra, trọng trách trên vai sau này cũng nặng thêm.

Y nhịn không được mà chụp Tư Viễn một tấm, khoe với Ngô Thiệu Nam.

Bên kia, Ngô Thiệu Nam vừa mới ăn cơm xong, nghe Bạch Úc tẩy não một hồi liền quay sang nói với Stanislav.

"Đột nhiên con cảm thấy...có em cũng không tệ lắm."

Stanislav: ?!?!?!

Đừng.

Hãy để cho hắn được sống những ngày bình yên của nửa quãng đời còn lại.

....

Từ khi Bạch Úc có em trai liền ít đi chơi với Ngô Thiệu Nam.

Điều này làm hắn có chút bực bội, đến nhà tìm người.

Hà Duật mở cửa cho hắn, ôn hoà chỉ vào phòng. "Nó đang ở trong phòng với Viễn Viễn, con vào đó chơi với nó đi."

Ngô Thiệu Nam gật gật đầu, chân bước không ra tiếng động, rón rén mở cửa.

Hắn muốn xem Sư cọ làm cái gì mà giấu giấu diếm diếm.

Qua khe cửa hở, chỉ thấy Bạch Úc loay hoay ăn cái gì đó, biểu tình thực thoả mãn.

Bạch Úc cảm thấy không khí sau lưng có gì đó là lạ liền quay lại....mới phát hiện Ngô Thiệu Nam đã đứng đó từ nãy đến giờ.

Giá múc sữa bột rơi xuống đất.

Ngô Thiệu Nam: ?!?!?

Hắn kinh sững, há to miệng lại đây xem thiếu niên như người ngoài hành tinh.

"Sư cọ, cậu ăn vụng sữa của em trai mình mà xem được sao?"

Bạch Úc xấu hổ đến mặt mày đỏ bừng bừng, che lại miệng của hắn.

"Mô phật, đừng có lớn tiếng như thế, Viễn Viễn còn đang ngủ."

Ngô Thiệu Nam như tìm được trò vui, gạt tay cậu ra, ánh mắt ánh lên tia gian xảo.

"Không được, tôi phải nói cho chú Hà biết."

Bạch Úc: ?!?!?

Thiếu niên quá lúng túng, khi thấy hắn tiếp tục mở miệng chuẩn bị gọi người liền nhét luôn muỗng sữa bột vào miệng Ngô Thiệu Nam.

Ngô Thiệu Nam: ....

Bạch Úc: "Như thế nào?"

Hắn dừng lại một chút, vươn đầu lưỡi liếm bột sữa bên khoé miệng.

"Ngon vờ cờ lờ."

Bạch Úc thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút đắc ý nhìn hắn." Không phải tôi có sở thích kỳ quái, mà do cái này...quá hấp dẫn, cậu có hiểu không?'

Ngô Thiệu Nam gật gật đầu, lại thèm thuồng nhìn hộp sữa.

"Tôi hiểu, còn không?"

Viễn Viễn: .....

Cứ thế, số lần Ngô Thiệu Nam đến nhà Bạch Úc chơi ngày càng nhiều.

Sữa bột cũng ngày càng vơi....

Hà Duật kinh sợ nhìn con trai út đang ngủ trong nôi, lại nhìn hộp sữa bột rỗng tuếch, nghi hoặc lẩm bẩm.

"Nó có thể uống nhiều như thế sao?"

________

Trang phục của đội Phượng hoàng.

Trang phục của đội Phượng hoàng