Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 3 - Chương 87: Trò chơi




Trên mặt Vân Yên bình tĩnh không lộ một chút biểu tình, lúc này mới hơi cúi người:“Vương, vậy thần thiếp cáo lui trước.”



“Chờ một chút, hôm nay đánh bại Hán triều, theo thói quen, Bổn Vương muốn thưởng cho bọn họ, nhưng nữ nhân trong quân doanh này đã bị ngươi cho đi về hết, hiện tại tùy ngươi biểu diễn một tiết mục nào đó, giúp vui cho mọi người.”

Long Hạo Thiên đột nhiên hạ lệnh.

Vân Yên bình tĩnh nhìn hắn.

Hắn cư nhiên đánh đồng nàng cùng với những nữ nhân đó, trong lòng hắn có lẽ mình so với những nữ nhân kia cũng không bằng, nhưng biểu diễn cho những binh lính đã anh dũng đánh giặc, nàng cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn có chút vinh hạnh.

Những người bên dưới nghe được Vương nói như vậy, mặc dù chờ mong nhưng cũng không dám lên tiếng, bởi vì dù sao nàng cũng là nương nương, không phải là một nữ nhân thấp hèn mà bọn họ có thể tùy ý ồn ào.

“Được.”

Vân Yên cười tươi, hắn nghĩ hắn nói như vậy sẽ làm khó mình sao, xoay người đối mặt với bọn họ, “Vương muốn ta biểu diễn một tiết mục để cảm tạ các ngươi đã không tiếc xương máu, chiến đấu anh dũng giết giặc.

Có điều thật sự xin lỗi, ta không phải người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng không biết ca hát nhảy múa.”

Nàng cố ý tạm dừng một chút.

Long Hạo Thiên theo dõi nàng, chính vì hắn biết cái gì nàng cũng không biết nên mới cố ý làm khó dễ nàng.

Binh lính cũng ngừng thở nhìn nàng kinh ngạc, nương nương là một công chúa, sao lại không biết những điều đó?

“Ta sẽ cùng mọi người chơi một trò chơi.”

Vân Yên nói, đi đến trước mặt tướng quân nói: “Xin điều một trăm binh lính cho ta.”



“Dạ nương nương.”

Tướng quân lập tức phân phó xuống dưới.

Một trăm binh lính rất nhanh tập trung đứng vây quanh, Vân Yên nhỏ giọng giảng giải cho họ luật chơi.

Ánh mắt Long Hạo Thiên muốn híp cả lại, nàng cần binh lính làm gì.

Những binh lính còn lại cũng thật hiếu kì nhìn nàng.

“Tất cả mọi người đã rõ vị trí của mình chưa?”

Vân Yên hỏi.

“Đã rõ, nương nương.”

Tất cả cùng đáp.

“Được, vậy cứ theo dặn dò vừa rồi, lấy hắn làm trung tâm, tìm lấy vị trí của mình.”

Vân Yên ra lệnh.

“Dạ, nương nương.”

Một trăm binh lính lập tức lập thành một vòng tròn, có điều là từ bên trong vòng tròn lớn, có mười người tay cầm một lá cờ, mặt trên đánh số từ một đến mười để phân biệt.

“Mọi người xem này, xếp hình tròn thực bình thường, nương nương muốn dùng nó để chơi trò chơi gì vậy?Không phải là trò chơi trốn tìm chứ?”



“Những thứ cần thiết đã chuẩn bị xong rồi, trò chơi bắt đầu, chỉ cần các ngươi đi vào, bắt được lá cờ viết chữ thập, đứng lên trên ghế là thắng, ai cũng có thể tham gia.”

Vân Yên cười nói, đây chính là trò chơi nàng tự nghĩ ra, còn chưa từng chơi thử, hôm nay liền chơi xem sao.

“Ta chơi…”

Một binh sĩ sắc mặt ửng đỏ đứng lên, vừa rồi còn hét lên đầy hơi rượu, trên mặt có chút men say.

“Được, đi thôi.”

Vân Yên đứng bên cạnh nói.

“Thật dễ dàng.”

Binh sĩ nói xong liền đi vào bên trong vòng tròn.

Hắn nghĩ chỉ cần đi vào là có thể lấy được.

Vân Yên lặng lẽ quan sát, miệng đếm đến mười lập tức hô: “Tam biến.”



Nghe thấy mệnh lệnh, người cầm lá cờ số ba lập tức mang theo những người ở phía sau, chuyển đổi phương hướng.

Mọi người liền nhìn thấy đường vào đã biến đổi, bên trong có rất nhiều tử lộ, chỉ còn một đường sống.

Hả? sao lại thế này, binh sĩ say rượu nhìn trước mặt mình có người chặn lại, cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ là mình đi nhầm? Quay đầu lại hướng mình vừa đi đến.

Vân Yên cứ cách mười giây lại biến hóa ra một phương hướng khác, cuối cùng, binh sĩ kia mệt đến không chống đỡ được, chỉ có thể xin tha: “Nương nương, thuộc hạ nhận thua.”



“Còn có ai nguyện ý lên thử một lần không?”

Vân Yên lại hỏi.

“Ta…”

“ta…”

“ta…”

Trò chơi quá mới lạ, rất nhiều binh sĩ đứng dậy hưởng ứng.

“Được, các ngươi có thể mười người vào một lần.”

Vân Yên gật đầu.

Chỉ có ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm trận địa biến hóa kia, hiện tại hắn hoàn toàn không thể phát hiện ra được sự huyền bí của nó, tuy hắn nhớ kỹ mỗi một khẩu lệnh biến hóa của nàng, nhưng mà hình như nàng không có quy luật gì cả.

Vân Yên vẫn như trước, mười giây biến hóa hình dạng một lần, tuy rằng mười binh lính đi những hướng khác nhau, nhưng cuối cùng đều gặp tử lộ, phát hiện con đường đúng thì đã chậm, trận hình lại tiếp tục biến hóa.

Mọi người đều nhìn chằm chằm trận hình thay đổi liên tục, trong lòng cẩn thận nghiên cứu, cũng nóng lòng muốn tỷ thí.

Một lúc lâu sau.

“Tướng quân, người cũng lên chơi đi.”

Nhóm binh lính thi đấu cuối cùng rốt cuộc buông tay, đem hy vọng gửi gắm cho tướng quân.

“Được, chúng ta cũng phải đi thử xem.”

Tuy rằng không nắm chắc, nhưng binh lính cũng còn không ngại tiến về phía trước, thì bọn họ cũng phải kiên trì đến cùng.

Vân Yên cười cười, nàng sao không nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trên mặt bọn họ, chỉ sợ chẳng may thua cuộc, mất mặt trước binh lính của mình.

“Ngươi đi phía này, ta đi phía này, ngươi chạy qua bên kia, ngươi…”

Tướng quân chỉ huy phó tướng quân, hắn chỉ cầu một người có thể ra ngoài.

“Năm…”

Vân Yên bắt đầu ra lệnh.

Sau nửa canh giờ.

“Chúng ta thắng rồi.”

Tướng quân cầm trong tay lá cờ hình chữ thập đứng ở trên ghế quơ quơ.

“Tướng quân… tướng quân…”

Binh lính hưng phấn hô to, Tướng quân quả nhiên không giống với bọn họ.

“Tốt lắm, trò chơi dừng ở đây đi, giờ cũng không còn sớm, tất cả giải tán.”

Long Hạo Thiên đột nhiên phân phó.

“Dạ.”

Tướng quân cùng binh lính đều tản đi.

Vân Yên cũng hướng về lều của mình đi tới, liền thấy tướng quân ở phía sau đuổi theo, quỳ xuống yết kiến: “Mạt tướng tạ ơn nương nương thủ hạ lưu tình.”