“Vẫn còn thừa lực nhỉ, ta đã nói rồi, ở trong này sẽ không có ai để ý tới tiếng gào của ngươi đâu.”
Nữ nhân mờ ám vuốt ve khuôn mặt nàng.
Nhìn ánh mắt ngập tràn dục tình trắng trợn của nàng ta, Vân Yên ghê tởm rùng mình, thiếu chút nữa nôn ra.
Bị một nam nhân vuốt ve đã cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng bị một nữ nhân vuốt ve thực sự ghê tởm không chịu được.
“Tránh ra…”
Nàng dùng hết sức muốn đẩy nữ nhân kia ra.
Ai biết được nữ nhân kia lại lấy tay tóm vạt áo của nàng, đem quần áo nàng mở ra, da thịt lộ ra bên ngoài.
“A…”
một tiếng kêu sợ hãi cộng thêm một tiếng hét nữa vang lên.
Vân Yên sửng sốt, liền thấy nữ nhân kia ngã lăn ra đất, ôm cổ tay thống khổ kêu, Hắc Ưng đứng ở đó nhìn các nàng đầy hứng thú.
Mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, đem quần áo sửa soạn lại chỉnh tề, rồi oán hận nói hắn:“Tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?”
“Tại sao ta phải xuất hiện sớm, ngươi vội vã đi vào như vậy, ta sớm xuất hiện chẳng phải quấy rầy chuyện tốt của ngươi sao?”
Hắc Ưng hỏi lại nàng, trong ánh mắt mang theo ý châm chọc.
“Ngươi…”
Vân Yên bị hắn nói chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nàng biết hắn là cố ý làm như vậy.
“Đi thôi, ngươi còn muốn ở đây sao?”
Hắc Ưng liếc nàng một cái liền ôm lấy người nàng bay ra ngoài cửa sổ.
Tới đường lớn rồi Vân Yên vẫn còn sợ hãi, nàng đến bây giờ vẫn chưa hiểu được rốt cuộc đây là nơi quái quỉ gì?
“Từ bây giờ hãy nhớ lấy, đến một nơi xa lạ đừng tùy tiện đi vào.”
Hắc Ưng dặn dò một lần, nhớ lại bộ dạng của nàng vừa rồi liền tự nhiên bật cười.
“Vậy ngươi nói cho ta biết đến nơi đó để làm gì?”
Vân Yên nhìn hắn nàng đại khái có thể hiểu được.
“Ta đã nói với ngươi rồi, nơi này là thanh lâu, chỉ là không giống với những thanh lâu bình thường.”
Hắc Ưng lườm nàng, đã nói rồi nhưng nàng vì sao không chịu tin.
“Ta cũng biết không giống, nhưng mà không giống ở chỗ nào?”
Đây mới là điều nàng khó hiểu.
“Điểm không giống chính là, thanh lâu này cả nam lẫn nữ đều có thể đi vào, người đi vào cũng có thể tự mình trở thành kỹ nữ hoặc kỹ nam, dù sao, đi vào nơi đó, ngươi tùy tiện muốn tìm nam nhân thì tìm nam nhân, muốn tìm nữ nhân thì tìm nữ nhân, cũng có thể nam nữ tự tìm đến nhau, chỉ cần ngươi có bạc.”
Hắc Ưng nói.
(Đoạn này Ưng ca nói chắc phải méo cả miệng líu cả lưỡi mất J)
Vân Yên kinh hãi, mắt mở lớn nhìn hắn, hoàn toàn bị lời nói của hắn dọa cho khiếp sợ, sao lại có thể có loại thanh lâu mà nam nữ nếu thích đều có thể đi vào, còn thoải mái tìm người? Khó trách vừa rồi cả nam nhân và nữ nhân chọn nàng, bọn họ coi nàng là kỹ nữ sao? Cũng có thể nói là kỹ nam.
Có điều, bọn họ không biết mình vào đó không phải để tìm người.
Hắc Ưng nhìn ánh mắt của nàng có chút nghi hoặc, cầm tay trái của nàng lên: “Nhìn thấy chỉ đỏ này không?”
“Thấy rồi, rốt cuộc là mọi người buộc chỉ đỏ này để làm gì? Lại còn phân biệt tay trái tay phải.”
Vân Yên tháo chỉ đỏ cầm trong tay.
“Đây chính là thay cho lời nói để phân biệt khách nhân, người đeo bên phải có nghĩa đến tuyển người, người đeo bên trái chính là chờ người khác tuyển.”
Hắc Ưng trả lời.
“Cái gì?”
Vân Yên lập tức chán ghét ném chỉ đỏ trong tay xuống đất.
Sao lại có một nơi có những tập tục như vậy.
“Có điều, xem ra ngươi rất được hoan nghênh.”
Ánh mắt Hắc Ưng mang theo ý cười.
Vân Yên buồn bực trừng mắt với hắn, “Sao lại có nơi ghê tởm như vậy? Chẳng lẽ quan địa phương không quản sao?”
“Quản cái gì, nơi này là biên giới.
Trời cao, hoàng đế ở xa, muốn quản cũng quản không tới, còn nữa, nam nhân quanh năm trấn thủ tại đây, rất cần giải quyết nhu cầu chính mình, có điều kỹ nữ lại không chịu ở vùng biên giới hẻo lánh này, tất phải xuất hiện kỹ nam thôi.”
Hắc Ưng nói, nàng nhìn thấy thì cho đó là điều quá sức kinh hãi, nhưng đối với hắn mà nói, quá bình thường.
Ọe… Vân Yên vừa mới nghĩ đến một màn bên trong kia, nhịn không được mà nôn ra.
“Còn nhiều thứ ghê tởm ngươi vẫn chưa thấy đâu.”
Hắc Ưng cố ý trêu nàng.
“Muốn xem ngươi tự mình xem đi.”
Nói xong Vân Yên từng bước đi khỏi.
“Ha ha…”
Hắc Ưng ở phía sau không ngừng cười lớn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, nhìn thấy sắc trời ngày càng tối, trên mặt Vân Yên càng ít cười, nàng biết hắn muốn đưa nàng trở về.
Nhìn thấy nàng yên lặng sửa soạn lại đồ hôm nay mua được, hắn cũng tinh ý nhận ra cả người nàng tản mát thần sắc u buồn, Hắc Ưng thở dài, có điều, nàng vẫn phải trở về.
“Được rồi, ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Vân Yên đứng dậy thoải mái nói, khóe môi còn khẽ cười.
“Ừ.”
Hắc Ưng gật đầu xoay người bước lên phía trước.
Vân Yên cứ như vậy đi theo hắn, suốt trên đường đi, hai người không nói một câu, nhìn phía trước mơ hồ có ánh lửa, Vân Yên biết đã về tới quân doanh rồi, đã hết một ngày vui vẻ, nàng lại chuẩn bị đi vào địa ngục.
Cách quân doanh không xa, Hắc Ưng dừng bước nhìn nàng chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng.”
rồi xoay người đi mất.
Vân Yên nhìn bóng dáng hắn dần biến mất trong đêm đen, đứng ở nơi đó do dự không muốn đi vào, nàng giật mình, hiện giờ muốn trốn có được hay không?
Chính là vẫn chưa kịp động, lập tức suy nghĩ đó tan biến, vì nàng bị binh lính đi tuần phát hiện.
“Ai đó? Ở nơi nào?”
Binh lính nhìn thấy bóng dáng người đi tới là nàng, sửng sốt, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Ty chức tham kiến Nương nương.”
“Đứng lên đi.”
Vân Yên đã rõ, mình không thể đi được.
“Tạ ơn Nương nương.
Ty chức đi bẩm báo Vương, nương nương đã trở lại.”
Binh lính nói.
“Không cần, ta tự đến gặp Vương.”
Vân Yên phản đối, nàng không biết đến gặp hắn sẽ xảy ra chuyện gì?