“Đương nhiên là chủ ý đổ cho ngươi, dù sao ngươi cùng Long Hạo Thiên vốn đã có thù, thêm một chuyện cũng không cần để ý.
Hôm nay cho dù ta bỏ trốn hắn cũng sẽ tưởng ngươi mang ta đi.
Nếu bị hắn bắt lại, ta sẽ đem hết tội danh giao cho ngươi, đương nhiên không bắt được là tốt nhất.”
Ánh mắt Vân Yên lóe sáng, nàng không phải thực sự muốn tính toán với hắn, nhưng nàng không muốn trở về, lại nói tính toán hắn thì đã sao? Dù sao hắn cũng một mực tính toán với mình.
“Ngươi thật biết tính toán, có điều ta có thể khẳng định với ngươi, ta đặc biệt lưu ý, cho nên sẽ không giúp ngươi đâu.”
Câu đầu tiên, Hắc Ưng đã làm vỡ giấc mộng của nàng.
Vân Yên chằm chằm nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi sợ sao? Sợ lại một lần nữa cùng nữ nhân của hắn phát sinh quan hệ?”
“Ngươi nói cái gì? Ai nói cho ngươi biết điều này?”
Sắc mặt Hắc Ưng lập tức biến đổi, giọng nói lạnh lùng dị thường đáng sợ.
“Ta… ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.”
Vân Yên bị dọa sợ hãi, nàng chỉ là vô tâm nói đến, có điều nhìn hắn tức giận như vậy, nữ nhân mà hắn cùng Long Hạo Thiên cấm kỵ nhắc đến kia là người như thế nào? Nàng càng ngày càng hiếu kỳ.
Hắc Ưng nhìn thấy nàng sợ hãi, có lẽ cũng thấy được mình phản ứng thái quá, sắc mặt dịu lại một chút nhắc nhở: “Nhớ kỹ, nếu còn muốn sống tốt thì đừng ở trước mặt chúng ta đề cập đến nữ nhân kia.”
“Ta không nghĩ đến, nhưng mà ta sở dĩ bị hắn đối xử không công bình như vậy còn không phải là do nữ nhân kia sao?”
Vân Yên có chút tức giận bất bình lẩm bẩm, nàng thật oan uổng.
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn biết, chỉ cần ngươi khiến cho hắn yêu ngươi, hắn tất sẽ nói cho ngươi hết thảy.”
Hắc Ưng một lần nữa nhắc lại đề nghị cũ.
Vân Yên nhìn thẳng vào hắn, muốn tìm hiểu vì sao hắn lại một lần nữa nói muốn chính mình làm cho Long Hạo Thiên yêu.
“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Hắc Ưng bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên.
“Vì sao ta lại cảm giác Long Hạo Thiên đối với ngươi là hận không thể chém ngươi thành từng mảnh nhỏ, mà ngươi lại không hận hắn như vậy, ngược lại còn vì hắn suy nghĩ.”
Vân Yên đem cảm giác của mình nói ra chi tiết, chẳng lẽ hắn thiếu tiền Long Hạo Thiên sao?
“Nữ nhân này, ngươi dường như không nghe rõ lời ta vừa mới nói thì phải, nếu muốn biết tất cả, làm cho hắn yêu ngươi là tốt nhất, những lời này sau này hãy nói, hiện tại để ta đưa ngươi trở về trước.”
Hắc Ưng không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa đề tài này.
“Ta cũng đã nói, ta không trở về.”
Vân Yên lần đầu tiên cố chấp với hắn.
“Đây không phải do ngươi quyết định.”
Hắc Ưng nói xong, thân thủ liền ôm lấy nàng.
“Hắc Ưng, ngươi mau thả ta xuống, ta kêu lên bây giờ, thật khiếm nhã.”
Vân Yên giãy dụa thét lớn.
“Ha ha… nữ nhân này, đây là rừng núi hoang vắng, ngươi có hét lạc giọng cũng không ai nghe được, có chăng cũng chỉ là cô hồn dã quỷ.”
Hắc Ưng cười, không bận tâm nàng đang giãy dụa.
Vân Yên uy hiếp không được đành phải thỏa hiệp: “Trở về, trở về cũng được… có điều ta có thể yêu cầu một việc không?”
“Nói.”
Hắc Ưng vẫn không dừng lại cước bộ.
“Buổi tối ngày mai hãy đưa ta trở về được không? Ta muốn đi xem trấn nhỏ trong thành.”
Vân Yên yêu cầu.
Hắc Ưng lúc này mới dừng lại, nhìn nàng nói: “Ngươi hẳn là biết đang có mối quan hệ gay gắt với hắn, nếu ngươi về muộn một ngày không sợ hắn sẽ lại tìm lý do tra tấn ngươi sao?”
“Không sợ, ta đem tội danh đổ cho ngươi, hắn vốn không ngừng tìm ta gây phiền toái, thêm một lần này nữa cũng không cần bận tâm.”
Vân Yên nói, nàng biết sinh mệnh của mình tùy thời có thể mất đi, nàng còn chưa được nhìn xem thế giới này thật sự như thế nào, nếu chết rồi nàng thật tiếc nuối.
Nàng nào có tính toán gì khác đâu.
“Được.”
Hắc Ưng nhìn vẻ mặt chờ đợi của nàng, đột nhiên không đành lòng cự tuyệt nàng.
“Cám ơn.”
Vân Yên cười, chợt nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, ngươi tại sao lại ở đây? Đừng nói với ta là ngươi đến biên giới để cướp bóc nha.”
“Tại sao ngươi lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ta đến biên giới làm gì không liên quan đến ngươi.”
Hắc Ưng nói có chút không kiên nhẫn, nàng thực là dông dài.
“Ta chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không nói thì thôi.”
Hắn tới làm gì nàng mới không thèm quan tâm.
“Vậy còn không ngậm miệng lại, còn nói nữa ta đuổi ngươi về quân doanh luôn.”
Hắc Ưng cảnh cáo.
Vân Yên có chút tức giận, “Có điều ngươi có biết không, kỳ thật ngươi cùng Long Hạo Thiên đều đáng giận giống nhau, động một tý là uy hiếp người khác”
, chỉ duy nhất không giống nhau chính là hắn không có giống Long Hạo Thiên, biến thái lãnh huyết, tàn nhẫn như vậy.
“Đã biết vậy nên ngoan ngoãn chút đi.”
Hắc Ưng nói xong ôm nàng bay đến trấn nhỏ biên giới, đi đến một lữ điếm nhỏ.
“Khách quan, người đã trở lại, có muốn ăn khuya hay không?”
Nhìn thấy hắn vào cửa, tiểu nhị lập tức nhiệt tình tiếp đón.
“Không cần, mau cho ta thêm một gian phòng.”
Hắc Ưng nói xong đặt vào tay hắn một đỉnh bạc.
Tiểu nhị cầm được bạc, miệng cười tươi đến không ngậm lại được, vội vàng hô: “Mời khách quan đi theo tiểu nhân.”
“Đi lên.”
Hắc Ưng nói với nàng.
“Ừ.”
Vân Yên gật đầu đi theo tiểu nhị vào phòng, mới phát hiện nơi này tuy nhỏ nhưng cũng rất sạch sẽ.
“Khách quan còn yêu cầu gì nữa không?”
Tiểu nhị hỏi.
“Không có, ngươi đi xuống trước đi, có việc sẽ gọi ngươi.”
Hắc Ưng phân phó.
“Được, vậy khách quan nghỉ ngơi sớm.”
Tiểu nhị nói xong liền đi ra ngoài.
Vân Yên nhìn chung quanh đánh giá một hồi, ngồi lên giường, “Cũng không tệ lắm.”
“Muốn ta đi tìm cho ngươi một bộ đồ hay không? Trên người một thân nam trang, cùng đầu tóc của ngươi thật không cân xứng, bán nam bán nữ chẳng ra sao cả.”
Hắc Ưng hỏi nàng.
“Không cần, ta buộc tóc lại là được, còn nữa, đêm hôm khuya khoắt ngươi đi đâu tìm quần áo, đừng nói là sẽ vào nhà người ta ăn trộm nha.”
Vân Yên trêu hắn.
“Ta anh tuấn tiêu sái như vậy còn cần phải đi trộm đồ sao, nữ nhân tự nhiên sẽ chủ động dâng lên.”
Hắc Ưng cũng hài hước đùa lại.
“Da mặt dày, được rồi, ta muốn ngủ, nhớ ngày mai gọi ta sớm chút, ta còn muốn ra ngoài xem.”
Vân Yên cố ý nói.
“Được.”
Hắc Ưng nhẹ nhàng giúp nàng đóng cửa lại